Thursday, April 22, 2010

Cháu gái Ông Linh

Nghe thì tưởng truyện của Việt Nam, nhưng hoá ra do 1 ông người Pháp viết.
Linh chưa đọc hết truyện "đôi mắt", có Hoành và Độ í, từ cái nhìn của người này để suy ra thế giới trong mắt người kia, ui đại loại thế, Linh nghĩ truyện này cũng thế.
Từ cái tên cho đến nội dung câu chuyện đều nói về cô cháu gái ông Linh, nhưng hoá ra cô bé và cha mẹ đã bị bom đạn chiến tranh giết chết, ông Linh quá đau xót nên lầm tưởng con búp bê nguyên vẹn bên cạnh cái xác bị phạt mất nửa đầu của cháu chính là cháu mình, ông bị điên, đc đưa sang Pháp ko biết tại sao nữa, rồi ông có 1 người bạn Pháp, vì đi tìm ông này mà ông Linh bị tai nạn chết. Vòng vèo từ cô cháu gái sang ông nội rồi đến ông bạn, Linh nghĩ ông bạn mới là nhân vật chính và là cái đích đến.
Ông Linh ko biết tiếng Pháp, người bạn Pháp ko biết tiếng Việt nhưng tình cảm với người đã mất đã gắn bó 2 người với nhau, có lẽ ông Pháp cũng bị điên. Nếu phải chọn thì Linh sẽ chọn điên giống 2 ông này, tiếng nói chung của họ là sẻ chia và lắng nghe, là giọng nói, là cái nắm vai, là mùi thuốc bạc hà, cực kỳ giản dị. Con người sống phải có tình cảm và mục đích, dù có chết cũng đáng.
Bất ngờ vì đến phút cuối mới biết đc cô cháu gái chỉ là con búp bê, thương ông Linh quá, đáng nhẽ phải đoán đc đó chỉ là con búp bê chứ, ngay từ đầu đã nói là khi sang Pháp ông Linh mang theo 1 cái vali nhẹ tênh, và đứa cháu còn nhẹ hơn cả cái vali, rồi đứa bé ko khóc, ăn 1 tí đã no và nhè ra. Đến cuối truyện, lúc ông chết rồi mới biết đc, Linh thương mà ko khóc đc.
Linh mượn truyện này vì cái tên. Linh.
Linh sinh đúng ngày ông Nguyễn Văn Linh lên làm tổng bí thư, thế nên có tên này, rất tự hào. 1 cái tên đẹp, dễ thương, lém lỉnh hoặc cá tính, chỉ hơi ko hài lòng tên đệm, nghe buồn cười, ít đụng hàng và hơi đặc biệt, mẹ trêu là bố thích uống rượu nên chọn tên vậy, Linh ko thích cái gì bình thường nên cũng khá thích tên đệm này, hồi bé mới tập viết nên sướng tay toàn gạch thêm 1 nét thành Điệu thôi. Chẳng hiểu sao Linh rất thích khi mọi người gọi cả tên đệm ra, ví dụ như Ly cóc, thích nhất là khi Nam gọi, Nam chỉ gọi khi đặc biệt hoặc nhấn mạnh hoặc để Linh chú ý hơn, hoặc để chỉ đích danh Linh trong rất nhiều người tên như vậy, nghe thân mật và ấm áp lắm. Thích cực. Thế mới hiểu tại sao ở nước ngoài khi muốn tăng tầm quan trọng trong lời nói với 1 người thì người ta hay gọi cả họ và tên ra.
Thật tiếc vì Linh chưa làm gì để xứng với cái "sự tích" tên mình. Diệu Linh
Hôm nay Linh phải sử dụng tên mình 2 lần, trách nhiệm trị giá hơn 10tr, có 5tr trong cốp rồi, 5 hôm nữa sẽ có người gọi giục trả tiền, Linh đoán là chưa có tiền ngay và Linh sẽ thành con nợ, thật bùn cời vì thấy hay hay.
À tối nay mẹ cho Linh 1 cái thẻ 50, nạp mấy lần đều thông báo đại loại là ngẽn mạng, 11h hơn mới nạp đc, lúc sau lại có thông báo nạp đc tiếp, mạng lỗi à, ôi sung sướng hạnh phúc quá, lâu lắm rùi mới có nhìu tiền thế. Hic hic tháng này Linh gọi nhìu lắm, lại có bạn mới nên nhắn tin nhìu, mẹ mắng đấy. Cũng giận mẹ vì Linh gọi vì công việc mà, hạn chế tối đa nên ko gọi điện thăm hỏi các bác các chị đc. Con hứa tháng này sẽ ko nhắn tin lung tung nữa.
Chán nhỉ, ko ngủ đc nên ngồi chat và viết, đọc lại thấy dở quá, Linh còn khóc khi đọc truyện cơ mà, thế mà viết về nó cứ khô không khốc í, chả ra cái gì. Ngủ đi thôi, mụn đầy thái dương rồi, đau lắm.

No comments: