Sợ gì ko thử chứ nhỉ? Linh vừa đăng ký xong thì đọc thấy 1 thằng nói là xe xấu gái hư, hu hu, xe xấu và đắt thật nhưng nói thế phũ phàng quá. Đc cái xe này dùng đồng hồ điện tử nên rất hợp với kiểu dáng, nghe tiếng nhan rất hay, giống như tiếng đóng mở nắp bật lửa hay tiếng gì í, nghe quen quen.
Kể cũng hư thật. Tối qua 10h kém Linh và Hoàn đi uống rượu ốc, 11h kém về, chả đc xem Vượt ngục tập cuối, Nam hỏi có tiếc ko, ko tiếc, ko phải vì có thể xem lại trên mạng, mà là ghét, từ phần 2 trở đi thấy chán rồi, chết nhiều quá, mọi cái chết đều làm Linh sợ, kể cả người đáng chết. Cây cỏ chết thấy thương lắm, động vật chết thì chỉ hơi hơi thôi. Linh sẽ thấy thoải mái và vui hơn nếu đc chết trước ít nhất là 3 người. three gentleman.
Chiều hôm trước Lâm liên qua chơi, anh bày cho em mấy chiêu uống rượu, nghĩ thì đúng nhưng tối qua áp dụng thấy ko ổn. Rượu uống từ từ sẽ đỡ say hơn, nhưng mới nhâm nhi đc 1 chén đã nóng bừng rồi, lần kỷ lục nhất của Linh là 4 chén chưa thấy đỏ mặt. 10h đèn đường đã tắt, mọi người lục đục ra về chỉ còn mấy bàn con trai, Linh và Hoàn ngồi trong góc chắc ko ai nhìn, mà Linh lại ngồi quay lưng lại nên chả ngại gì, cứ ngồi huyên thuyên. Tối qua Nam nhắn tin cho Linh nhưng Linh ngủ say ko biết gì, thế này gọi là say rượu hay là ngấm rượu nhỉ, có 3 chén thôi mà, mọi khi Linh uống mềm người ra nhưng ngủ thính lắm. Với Linh thì rượu là thuốc ngủ, chè cà phê là thuốc tỉnh, thuốc tỉnh mạnh hơn thuốc ngủ, vài lần thuốc ngủ liều cao nhưng thuốc tỉnh vẫn quật lại đc thế là cả đêm vẫn ngồi chơi hoặc đọc truyện đc.
Ah tối qua Khánh cụt gọi đi trà đá nhưng Linh đi cùng Hoàn, rất muốn giới thiệu Hoàn với nhóm đấy nhưng chưa có dịp, tại Hoàn làm việc muộn lắm, 9 10h tối mới xong. Ko ngờ hôm qua 2 bên cùng gọi cho Linh, nhưng thấy Hoàn rủ đi uống rượu, chắc có chuyện buồn nên thôi. Hoàn bảo Linh tinh ý đấy, Linh thì bảo có bạn để rủ đi uống rượu là cực kỳ hạnh phúc.
Hoàn buồn chuyện công việc, Linh thì chả có công việc nên cũng buồn. Linh lại mọc răng, hết bên nọ rồi sang bên kia. Thế cũng hay, ít ra cũng có cái để mà kêu.
Ngại nên ko hỏi, ko biết lương của Hoàn có khá ko chứ Hoàn làm vất vả lắm, mà nghỉ việc càng khó.
Nghĩ lại thấy mình sướng thật, làm ở ngoài, cả đời có khi làm chục nơi, thích làm thì làm ko thích thì nghỉ, nếu vào nhà nước thì cả đời chỉ 1 nơi, có khi ngồi mãi 1 cái ghế. Chả thú vị tẹo nào. Hôm trước Linh hỏi mẹ: nếu con có điều kiện mẹ có cho con leo Phan xi păng ko, mẹ bảo có. Nhất định mai sau Linh sẽ giàu có, sẽ đi du lịch nhiều nơi nhiều nước, và có thật nhiều bạn bè ở khắp nơi.
Giá như Linh có 1 cái nhà ôtô nhỉ, giống như ở nước ngoài í, bé nhỏ xinh đẹp và tiện lợi.
Sáng nay xem quảng cáo xe cuxi mới biết Thái Y Lâm là Jolin, ko xinh lắm nhưng trong quảng cáo thì dễ thương thế. Ôi QC giờ mình mới có còn Đài Loan có từ 2008 rồi, có nhiều màu lắm, xem clip thấy bọn nó vẽ đẹp phết, nhìn gầm xe cao nhưng chỗ để chân cũng cao, giống mấy cái Kimco, ngồi ko thoải mái lắm, thằng nào chân dài thì khuỷu tay chạm đầu gối, cũng hay vì vừa đi vừa chống cằm đc he he he.
Bố Phương nhỏ vừa lên mời cưới chị Thuỳ, ko hỏi mà tự khai là Phương về mo giống cháu rồi, chả yêu ai cả, bỏ Long rồi bỏ Luân. Trời ơi sao giống Linh đc chứ, Linh có bỏ ai đâu ha ha ha. À sau đó lại hỏi thế cháu với thằng Nam thế nào rồi, thằng này cũng ngoan lắm. Bó tay.
No comments:
Post a Comment