Mr Huy: A lô, bà à, lạnh thế này bà đừng đi vớt bèo nhé, mua tạm mấy mớ rau muống cho lợn ăn.
Mr Mạnh: A lô, bà à, lạnh thế này bà đừng đi bán rau muống nhé, 1 triệu 1 mớ cũng ko bán.
Linh đưa dao cho Mạnh chém đấy, anh Huy bảo thâm, lợn nhà anh chết đói, hay chứ nhỉ!!!
Mưa phùn gió buốt!!! Ôi sao có thể lạnh như thế đc nhỉ. Vấn đề ko phải là mặc gì cho ấm mà là mặc cái nào trước cái nào sau, để có thể nhồi nhét đc nhiều hết mức he he. Nam phèo hỏi Linh có sợ xấu ko, con gái tuy lạnh nhưng vẫn mặc phong phanh lắm, ko sợ ko sợ, có hôm Linh nhồi nhiều áo quá, khăn mũ xù xì chắc lôi thôi quá làm Hưng cuội cứ hỏi mấy con rồi. Có đứa còn mặc quần len + quần gió rồi đi bốt cơ, cứ phải đi 2 hàng cho đỡ kêu sột soạt, mưa bẩn đi bốt cho ấm và sạch, nhưng phải mặc quần bò chứ, uh nhưng quần bò ko lót nỉ, đi xa lạnh lắm.
Linh ơi đừng ốm... Là câu khẩu hiệu thứ 2 mà Linh sử dụng khi hoa mắt, đau đầu hoặc hắt hơi, còn câu luôn đc dùng thì do bé An nói: Life’s to fight - sống là chiến đấu (theo gương bác Hồ vĩ đại :D). Fight for life.Nhưng mà dạo này Linh hư lắm, ko thức khuya đc, ko dậy sớm đc, Linh cứ nghĩ là thôi ngủ 1 chút lấy lại sức và cho mắt thư giãn, nhưng mà lại ngủ quên luôn, sau 1 chuông báo thức và gần chục chuông nhắc nhở thì Linh hư hỏng vẫn ngủ như chết. Khổ nỗi dạo này có người hay nháy máy Linh nữa, thế nên phản xạ ko điều kiện là khi nào đt kêu thì tắt đi ngủ tiếp. Linh đang đuối sức rồi!!!
Mọi người suốt ngày hỏi khi nào đc nghỉ tết, rồi bàn xem tết làm gì, khi nào về quê. Linh sợ tết lắm nhưng lần này Linh mong tết đến thật nhanh và kéo dài thật lâu. Ước gì tết dài 3 tháng (giấc mơ chỉ là giấc mơ thôi mà) thì 2 ngày để ngủ, 1 tuần dọn nhà, 1 tuần đi chơi tết cùng bạn bè, 4 ngày về quê, còn lại thì dọn dẹp và gỡ rối cái đống việc của Linh, như thế mới khôn ra đc, giờ Linh vẫn thụ động, lóng ngóng, lớ ngớ, ngờ nghệch, dễ dụ... mà có khi thời gian như thế cũng ko đủ đâu. Ôi thời gian, sao mà nó trôi qua nhanh thế, ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết ngày, nghĩ lại mình chẳng làm đc gì cả. Tối định ra cty nhưng mệt quá, lúc ra thì đóng cửa mất rồi, bùn ngủ lắm nhưng cà phê nhiều quá nên khó ngủ lắm.
Ôi thấy Linh đáng thương và tội nghiệp quá.
No comments:
Post a Comment