Friday, June 24, 2011

sinh nhật heo

Năm nào cũng thế, sinh nhật em Hương luôn vui nhưng ko đc mĩ mãn cho lắm.
Tại sao á, tại vì ko có tiền :(
Đợt này em Hương đi học nên rất tốn kém, Linh vẫn còn lông bông nên ko có nhiều tiền, mà tiền vào tay mẹ thì lúc nào cũng thiếu. Hôm trước em Hương xin mẹ tiền đi nộp cái gì ấy, Linh có 200 định mua áo phông tặng sinh nhật nhưng lại đổ xăng mất 50k rùi, cho em 100, còn 50 Linh đi mua áo nhóc, :)) cũng là áo, cô Nhung bớt 5k cho hàng xóm cũ, còn dặn thêm là nghỉ làm rùi nhưng phải ra mua hàng cho cô, uhm cô bán đắt mà cũng chẳng có nhu cầu mua cái gì nên cũng hơi ngại, nhưng mà quý cô lắm. Hồi mới đi làm bên Hồng Quang, Linh lúng túng ko biết để xe thế nào, buổi đầu tiên còn để bên nhà cô. Linh thích bắt quen với mọi người nên một lần đi photo qua thấy xe cô vẫn cắm chìa khoá nên vào bảo cô, thế là cô quý, lần nào thấy cô cũng phải chào và tám vài câu. Còn nhớ cái đợt sắp nghỉ, Linh cố gắng làm ko phí phạm thời gian nhưng có lần đi đâu í, tự nhiên thấy cô mở của chạy ra kêu Linh lại, khoe là tối qua mua váy mới để đi họp lớp, cô chạy vào mặc thử cho Linh xem, lúc sau cô Hùng Nhung và cô Hương cũng sang xem và bình loạn cả lên, 2 cô ấy ko thích cái váy này, mỗi Linh và cô Nhung thích cho nên Linh phải ở lại chiến đấu cùng cô, mãi ko đi đc. Lúc sau định đi thì thấy cảnh sát giao thông đang chụp ảnh xe của chú Quang, Linh chạy vội ra xem thế nào thì chú Quang cũng ra, ah ha đang giờ làm việc mà lại lượn lờ nhá. À lúc đấy cô hỏi: "họ chụp xe Quang làm gì ấy nhỉ?", tự nhiên nghe tên sếp thấy lạ lạ.
Mọi hôm Linh ăn trưa nhà ông bà nhưng sáng mẹ bảo: trưa nay ko về nhà à! Tự nhiên nghe tức tức nên bảo sao lại ko về, mà sinh nhật em nên muốn về lắm. Linh là đứa dễ cáu, dễ tủi thân. 11h hơn Nam gọi mấy cuộc nhưng ko nghe đc, lúc sau a lô thì Nam hỏi đang ở đâu. Cáu lên, 11 rưỡi mới nghỉ thì 11h hơn ở chỗ làm chứ ở đâu. Nam bảo thế thì Nam và mọi người ăn trước nhé. Thế Nam nghĩ Linh về để ăn à? Buồn ghê gớm. Mới bị ngã xe nhưng vẫn lao như điên về nhà, có Nam và bạn em Hương nữa, bạn em Hương học cùng lớp nhà dưới Mai Sơn, trưa nào cũng về nhà Linh ăn cơm và ngủ trưa, Linh nghe kể nhưng chưa gặp. Mẹ làm nem cuốn, Linh ko thích món này nên ko thèm cuốn mà trộn hết trong bát, mẹ ăn no rồi nên ngồi cuốn cho Linh mấy cái.
Tối đi làm về thấy em Hương đang rán khoai tây và gà. Em Hương có tâm hồn ăn uống nên sinh nhật chỉ nghĩ xem thèm cái gì. Năm nay bảo làm gà rán và khoai tây chiên, bảo thích bim bim bí đỏ nữa, tưởng trưa làm nem rồi thì tối thôi. Vì hẹn trước với Hồng Hiền rồi nên Linh đi tắm, chẳng rán hộ em Hương gì cả, Linh dọn nhưng mệt định sáng rửa, em Hương thấy lại rửa, có vẻ ko hài lòng. Hic chị xin lỗi.
Hồng Hiền và anh sỏi đá đến nhà. Linh ko ngờ Hiền kể cho anh ấy nghe về bạn bè nhiều như thế. Ôi cô bạn của tôi. Ko ngờ là anh này, chưa gặp anh "tóc dài áo dài đi xe đạp" cùng tên với mình, nhưng anh này có vẻ hay ho hơn. Hồi đó Hiền mới có bằng, anh í cho Hiền đi thử xuống tận ngã 3 Mai Sơn, ko may tối mà vẫn có cảnh sát giao thông, Hiền ko nghĩ là đi xa nên ko mang theo bằng, thế là a lô cho bố mang bằng lái xuống tít dưới đấy. Hoàng tránh nhỉ. Hồi đó còn nhiều truyện hay ho hơn cơ, tối tối 2 đứa ngồi ở phòng Hiền nghe kể chuyện thích lắm, hồi đó Linh cũng viết nhưng bận nên mãi mà ko viết về Hiền đc, nếu mà viết đc thì thành 1 bộ phim Hàn quốc lãng mạn và hài ghê gớm đấy. Lâu rồi nên Linh cũng quên hết, tiếc thật.
Hồng Hiền và Hoàn rất giống nhau, cùng tuổi mèo này, cùng có nhiều mong muốn về người chồng tương lai và về gia đình, cùng có nội lực rất lớn, và lấy chồng rất bất ngờ. Hoàn gây sốc hơn, có em bé nhanh chóng, chồng Hoàn rất lạ, quá đặc biệt luôn. Linh chưa có thời gian để hỏi xem tình cảm của 2 cô bạn này thế nào, chắc chắn là 2 bạn ấy vui vẻ và hạnh phúc rồi. Thích thật. Linh hay đc làm người đặc biệt, ko quan trọng mà chỉ là đặc biệt thôi. Vui
mà cũng buồn.
Trưa nay Linh phải vay của ông 200, bà còn hỏi: có phong bì chưa? Hic phong bì thì ko thiếu, chủ yếu là cái ruột bên trong thôi, bà lại còn bảo gì mà nhiều thế, đi 100 thôi. Ôi bác hồ ơi, cháu mà có bác thì con số chắc chắn ko phải là thế kia.
Nếu tờ 1 tỷ đô của Linh mà là thật nhỉ.
Cô Hà bảo giá mà có ai đó ném vào mặt cô 2 tỷ, chị Tâm bảo thế thì chị ném vào mặt em 500tr nhá. Hic, em chỉ cần 500k thôi.
Tối qua Linh bảo thằng Hùng là kê cẩn thận vào sắp ko thẩm định rồi, nó chả thấy lo lắng gì cả mà lại đi hỏi Linh là ko thẩm định thì có nghỉ ko, nghỉ thì tính thế nào? Hic, 600k/tháng có ai biết ko, có ai thấy số tiền đấy to ko, mới tăng lên 750 thôi. Với Linh nó rất quan trọng, số tiền đó với Linh là khá lớn, nhưng lớn hơn cả là cái vị trí trong lòng mọi người. Hôm chú Thể nói là hết tháng này, tự nhiên thấy buồn. Linh sẽ nhớ mọi người lắm, rất nhớ. Cô Lâm quý Linh nhất, chú Thể cũng quý nhưng vì công việc nhiều hơn. Chú Thể rất kẹt, hôm khai xuân Linh cầm bảng của chú, hỏi là chú mừng tuổi cháu đây à, í Linh là bảng chú ít thế nhưng ko ngờ chú đưa 50 nghìn cho Linh. Xúc động kinh khủng. Và cũng khoái chí nữa. Tiền của người kẹt khác tiền của người thoáng, mặc dù mệnh giá như nhau, mức độ cần tiền như nhau. Chú Thể nghỉ mấy ngày về quê làm giỗ bố, lên đưa cho Linh và mọi người 1 gói kẹo to tướng, chắc kẹo thắp hương, thích kinh khủng, kẹo của chú Thể cũng là chuyện lạ nên phải ăn nhiệt tình.
Tối nay Linh tập vào máy, cả chị Xuân nữa, có thể mỗi Linh và chị Xuân đc ở lại. Buồn và nhớ các chị lắm, Linh bảo nhớ nhất chị Thuỷ, nhớ cả Nguyệt nữa.

Wednesday, June 22, 2011

70tr

Con số ko may.
Xổ số ko về 70 chứng tỏ sống ko khôn, chết ko thiêng rồi.
Ngân hàng trên này gõ thừa 1 chữ nên tiền ko chuyển đc đến đúng đơn vị, thế là ngân hàng dưới kia phải chuyển lại nhưng khổ nỗi họ cũng viết sai tên, thế là chờ mãi tiền mới về để chuyển, từ mùng 6 đến tận hnay.
Lần chuyển thứ 2 này Linh đi, và ko may là bị ngã xe.
Sợ!
Nhắn tin.
Lập tức máy rung. Gọi lại chứ ko nhắn lại.
Linh khóc òa lên vì sợ, vì run, vì đc dỗ dành.
Niềm tin trong Linh bị lung lay dữ dội nhưng giờ lại vững chắc hơn bao giờ hết.
Nhưng có 1 điều. Nếu đc lựa chọn, Linh sẽ chọn 1 người khác, vì sao á, vì 1 lần đi trà đá, nghe mọi người nói xấu anh, thật ra ko phải nói xấu mà là nói ra chuyện hơi riêng tư và chắc có thêm mắm muối, Linh thấy thông cảm và có suy nghĩ rất lạ.

Saturday, June 18, 2011

sick enough to die...

C­hưa bao giờ Linh bị ốm lâu và mệt như thế này. Có ốm mới biết tim mình khoẻ thế nào, nó cứ đập thình thịch trong lồng ngực làm cả người cũng nhảy nhót theo còn tai thì nghe cái gì cũng ù ù nhưng tiếng tim đập thì lúc nào cũng nghe thấy. Sợ!
Có lúc cảm thấy người mình như cái quạt trần nhà ông bà vậy, tim ở giữa, tay chân nhìn thấy nhưng ko cảm thấy gì cả, và một tổng thể tạo ra âm thanh như tiếng máy bay trực thăng (tịt mũi nên cứ thở rin rít).
Ông bảo Linh ốm do lần trước trị ko dứt bệnh, ko đâu lần này cháu ngoan lắm nhà có bao nhiêu thuốc cháu uống hết còn đâu, rồi ông tìm trong túi thuốc ra 1 đống thuốc cảm cúm đưa cho Linh nhưng vỏ là 1 loại, ruột là loại khác, may còn 1 vỉ. Tối về gần nhà thấy mẹ đi bộ đi mua trứng, mẹ hỏi cúm ah, cầm tiền mua thuốc này, nhưng mệt nên đi bộ về, để mẹ đi xe, mẹ mua thuốc liều cao, màu sắc rất cầu vồng, sặc sỡ đẹp mắt, sáng hôm sau xì mũi và khạc ra cũng màu cầu vồng, vàng vàng hồng hồng chứ ko trong suốt sánh sánh như mọi khi, hí hửng thuốc tốt, hồi bé khi nào hết sốt ho ra đờm đặc sệt là sắp khỏi.
Chẳng biết do 2 lần ốm gần nhau nên bị kháng thuốc, hay do ko hợp thuốc mới nên Linh thấy hôm nào cũng như hôm nào, mà hôm nào ông bà cũng hỏi đã khỏi chưa, cứ phải bảo cháu khỏi rồi. Sáng dậy vươn vai răng rắc, nghĩ là mình khoẻ rồi nhưng khi đánh răng rửa mặt, ko ho ra đc cục ngẹn trong cổ họng, ko có sức mà đẩy hết đám nhờn trong mũi. Mệt mỏi chả muốn thở nữa, thở lại ngứa cổ, ngứa cổ lại muốn ho, ho lại khạc ra, tanh và mệt. Có ốm mới biết tai mũi họng thông nhau ác, thông cả với tai và não, xì mũi thì ko bị ngẹn cổ nhưng buốt óc và ù tai, còn khạc ra thì đỡ sụt sịt và nghe rõ hơn nhưng óc chạy đi đâu.
Có 2 kiểu ho, 1 là long óc, 2 là móc ruột móc gan; thường thì chỉ gặp 1 mà thôi, chả hiểu sao lại gặp cả 2. Trưa ngủ mơ thấy mình ho khù khụ, yên tâm ngủ tiếp, chỉ là mơ thôi mà, lại nghe thấy tiếng bà nói: mày ho quá tí nữa dậy uống thuốc đi, thế là tỉnh luôn, dậy uống thuốc bà đưa mà nước mắt cứ chảy ra, ông bà lúc nào cũng thương cháu, cứ kêu nó ăn ít lắm, trời nóng thế này mà nó ko bật quạt lại còn đắp chăn làm sao mà chịu đc. Tủi thân nên lại nghĩ vẩn vơ, nếu... giá như...
Tối hay bị sốt. Từ bé ở với ông bà nên khi nào ốm hay khóc, nhớ ông, cảm thấy cô đơn và xa lạ trong nhà. Câu hỏi luôn luôn là: nhà mình ở đâu???

Wednesday, June 15, 2011

Nguyệt thực

2h Sơn nhắn tin gọi Linh dậy xem nguyệt thực, tất nhiên là Linh lên sân thượng xem ngay. Oa đẹp dã man í. Trời nhiều mây lắm, lúc mới đầu thấy trăng khuyết, Linh còn nghĩ là làm gì có nguyệt thực, lúc sau nhớ ra chị Tâm bảo hôm nay cả âm và dương đều là rằm, cô Hà bảo mai mới là rằm, ngày dương là rằm thôi. Chờ một lúc mặt trăng bị che khuất hết, mây bỗng nhiên đi đâu hết lộ ra một dải sao vòng quanh mặt trăng, đẹp kinh.
Nhắn tin gọi mọi người dậy xem nhưng chả ai thèm dậy cả, gọi con heo nhà mình cũng ko đc.
Sốt nằm vật vã chả ngủ đc, lên sân thượng thoáng mát tỉnh táo hơn, xuống nhà ngủ ngon lành.

Sunday, June 12, 2011

mưa to đùng

Lạnh và bẩn.
Mưa nhanh quá, nhiệt độ giảm hẳn đi nhưng ko thơm mùi đất, chỉ mùi mát thôi.
Lâu lắm rồi mới rửa xe, hic hic phải nói là bôi nước xà phòng rồi dội cho sạch chứ ko phải rửa, ko ngờ sau 15' lại sạch ác, mưa thế này mai lại bẩn như chưa hề rửa thôi. Cụ ngoại bảo cái Linh có 2 lương mà vẫn tự rửa xe, hic hic lương cháu ko cao đâu nhưng cháu yêu công việc đấy lắm, hy vọng đc làm lâu lâu nữa.
Tối qua Linh ko ngủ đc, đang đọc Quê nhà của Tô Hoài thì mẹ dậy, lại phải cố ngủ, đi cả ngày ko thèm soi gương, giờ rửa mặt sờ thấy 1 đống mụn vừa to vừa đau. Lâu rồi chẳng kiếm đc quyển gì hay hay cả, nhất là văn học VN, quyển này cũng đc, đang tò mò nhân vật nam trắng trẻo có má lúm đồng tiền, Linh đoán là nữ giả trai. Nguyên và Phương nhỏ hay hát bài Trò chơi, oẳn tù tì ra cái gì ra cái này, em ra má lúm đồng xìn xin xin... có lần Linh chỉ vào má để khoe, Nguyên chạy ra giả vờ hun vào, Nguyên và Ly cũng có nhìn duyên hơn Linh nhiều :). Chị Thủy ngồi cạnh Linh mãi mà đến hôm trước mới phát hiện ra xu của Linh, yêu nó lắm đấy vì nó ko dễ thấy mặc dù Linh thích cười nhắm tịt mắt vào.
Cuối giờ chị Xuân bảo chị ăn mận bị đau bụng. Linh bảo em uống rượu bị đau đầu :)), đau cả chân nữa, lạ nhỉ, có ai uống rượu bị đau xương ko? Về lại hắt hơi chảy nước mũi, hic hic. Hôm trước ốm lâu nên Linh uống hết thuốc rồi, ngại đi mua, hy vọng ko ốm nữa, mệt lắm rồi. Ôi ngứa mũi ngứa cổ, đau tay đau chân, ta là bà già đau khổ một rổ tình thương đây.

Thursday, June 9, 2011

Just the way you are




Nghỉ giải lao, Mis Hà mở Nothing gonna chance my love 4u, tự nhiên nhớ thằng Mạnh kinh khủng, gọi mấy số mà ko đc. Thằng Mạnh rất thích bài này, cả nhạc có lời lẫn ko lời, Linh thì chỉ thích có lời để gào theo, thích Westlife hơn vì nghe như giọng ngạt mũi í nhưng rõ từ hơn, thích Ronan mà, mỗi khi nó mở là Linh lại hát theo, hát nhỏ thôi mà lại ở xa nhưng nó vẫn nghe thấy, đó là điểm làm Linh phục ở nó, nó cũng nói em chịu chị Linh nhưng đó ko hẳn 100%. Nó hát hay, và nghe rất tốt, Linh chưa nghe hoàn chỉnh ca sỹ hát Hàn Mặc Tử nhưng chỉ nghe nó hát 1 lần thôi Linh ko muốn nghe ai hát bài đấy nữa. Hôm chia tay nó, Linh hát tặng nó bài Nothing kia, lần này thì đc 100% luôn. Khi mới vào QPC, Linh thấy ngưỡng mộ nó lắm, tuổi trẻ tài cao, nhưng chỉ sau vài buổi thì thấy chỉ là bong bóng mà thôi, thùng rỗng kêu to ồn ào lắm. Linh thích học tiếng anh nên khi nghe nói chú Quang rất giỏi tiếng anh và Mạnh đc chú dạy cho nên tò mò về trình của nó. Có một lần Mạnh bảo nó biết đc khoảng 50%, Huy$ bảo thế thì em biết 40, Linh tự nhận 30, cao quá, và đúng là 1 lần khiêm tốn = 4 lần tự kiêu, Linh tự thấy rằng 30% của mình hơn 50% của Mạnh. Bài hát kia 50% là tình cảm, 50% là oai, muốn chứng tỏ bản thân, nó chỉ nghe thôi chứ ko thể dịch và hát đc, ai lại đi dịch trên google chứ, ngày xưa thì vào loidich.com, giờ thì vào badich.com mà tìm, nếu có thời gian thì vào nhacvietplus, ko biết giờ nó có vào baidich nua ko. Sau này nói chuyện với nó thì thấy hối hận vì tính nhỏ nhen của mình, thấy thương nó lắm, thương cả thằng Dũng nữa, tre già măng mọc.

Linh rất thích câu: U don't have to change a thing, I love u just the way u r, nhiều khi ngồi lẩm bẩm rồi ko nhớ đc ở bài nào, câu trước và câu sau thế nào. Có người hỏi Linh có sợ người từng trải ko, Linh nghĩ ngay đến câu này, ko sợ.

Hnay nghe Just the way u r - Janice và Sonia, thế là kết luôn, thích cái cách hát từ just, the way u r, when i see your face. Ôi cái câu 'when u smile, the whole worlds stops anh stares 4 awhile' quá dễ thương, hay ngang với câu nụ cười như mùa thu tỏa nắng, mỗi tội trước câu này lại ko hay. Công nhận mắt Linh tệ thật, xem chán chê rồi mới biết đấy là 2 chị em sinh đôi, còn khen giỏi vì hát đc nobody, ai ngờ lại là dân Hàn chính cống, tiếc là ko dow đc.

Sunday, June 5, 2011

đau lưng

Mấy năm trước có lần Linh đang ngồi ngoáy nước cam thì tự nhiên nước mũi rơi xuống, nó trong và loãng lắm, chỉ 1 ít thôi, thấy buồn cười, may mà mình nhanh tay ko thì mất... nước ;)). Thỉng thoảng Linh lại bị chảy nước mũi như thế, hnay lại bị, lúc đầu thì 1 giọt rưỡi (1 giọt to rơi xuống nền nhà còn 1 giọt nhỏ quệt vào tay áo :D), lúc sau đang bận thì chảy ầm ầm như mưa ko đỡ nổi, xong thấy người lả đi, đi làm chiều càng cười càng đói nhưng thằng Bản dở hơi cứ ngồi cạnh em Nguyệt nói chuyện làm mình lại phải cười. Nhớ hồi nó mới đi làm, nó ngồi cạnh Linh hóng hớt suốt vì Linh dạy nó cách làm và nói về mọi người cho nó biết, sau nó quen mọi người rồi thì nó cứ nói mãi ko thôi đủ thứ chuyện. Linh ko thích nó lắm, đang tập trung làm thì nó cứ ngồi bi bô làm Linh phải phụ hoạ: thế ah, ui, á, ớ, ừ, à... cũng hơi ghét là đằng khác vì mùi nước hoa của nó. Sau nó vào máy thì ko nói chuyện nữa nhưng tự nhiên có 1 hôm nó ngồi thẩm định cùng, sau vài câu hỏi linh tinh thì vào chủ đề chính: tặng quà gì vào sinh nhật bạn? Linh biết nó và cái Trang yêu nhau, vì thế nên nó mới xin đc vào đây nhưng lúc nó hỏi thì nó ko nói là sinh nhật Trang. Linh thấy cái Trang khó gần hơn em Hương nhưng chắc cũng gần giống nên ngồi nghĩ xem em Hương thích gì để tư vấn cho nó. Mãi vẫn chưa chọn dc cái gì khả quan, Linh bảo cái gì cũng đc miễn là xuất phát từ trái tim, ko cần phải đắt tiền hay cầu kỳ đâu mà, chợt nhớ ra và lấy luôn ví dụ minh hoạ là quà 8-3 của Nam cho 2 chị em: 1 cục đá nặng... 3kg, đục đẽo tên và lời chúc. Linh ko nhớ lúc nhìn thấy nó như thế nào nhưng nó rất buồn cười, Linh để nó trong tủ rồi quên luôn, tự nhiên hôm nói chuyện với thằng Bản lại nhớ ra rồi thấy buồn cười quá ko dám ngẩng mặt lên, sợ mọi người cười theo, giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.
hic hic về muộn, nhà chẳng có gì ăn. Sau đợt ốm người Linh khô đi nhiều vì mất nước, rồi lại căng ra để mất máu, hic hic đau lưng quá