Friday, July 29, 2011

tôi yêu ly cà phê buổi sáng, con đường ngập nắng vàng, và tôi cũng yêu em...

Lại ra 007 ngồi. Chị Ngân hỏi lại nâu lắc à rồi mang ra đĩa hạt bí, chị bảo hết hướng dương từ hôm qua, ko biết ai lấy đâu ra hạt bí. Ăn như tết, chỉ tết mới gặm hạt bí uống nước chè mà, à hôm nay lịch sự có thêm 1 cốc nước vàng vàng nổi lên 1 cục đá to tướng, mùi thuốc bắc nhưng ko ngọt, ko phải bát bảo, hỏi ra mới biết nc vối, hic chẳng giống tẹo nào.

Ngân kute nhà ta kìa, giống con trai chưa. Nam bảo hôm ra đấy thấy con trai nhưng lại giọng con gái, ko nhận ra mà, lần trc cắt tóc nữ tính thế này cơ mà.
Linh bảo mùa này cắt tóc ngắn nóng lắm mà tóc lại nhanh dài nữa, Ngân ta bảo dài thì cắt, cùng lắm là 3 phân chứ gì. Giờ thì nóng quá Ngân cứ tỉa dần dần, chuyển từ quán cắt tóc nữ sang cắt tóc nam. Ngân đi học võ, kể nhiều chuyện võ vẽ hay lắm, học trên nhà thi đấu ở chỗ rạp Suối Reo thì chỉ đai vàng thôi, chả thi lên đai gì cả nhưng khi thi đấu trong sân 3-2 thì đai đen.
Lúc về gặp chị Thủy, chị đi chợ mua nhiều dứa lắm, cho Linh 1 quả bảo để ở phòng cho thơm nhưng lúc đưa cho Linh bị rơi, chị bảo dập rồi, cho quả khác để ngửi, quả này để ăn, lãi chưa.

Wednesday, July 27, 2011

Mẹ về - ốm

Thứ 7 em Hương phải đi trực, chủ nhật đc nghỉ nên ngủ thoải mái. Linh ko ngủ nhiều nhưng có em Hương bên cạnh là tít mít theo ngay. Mở mắt ra nhìn điện thoại mà giật mình, hả 9h rồi á, thôi nắng to rồi ko tưới cây nữa, em Hương bảo muốn ăn bánh rán mà trưa Nam lên ăn cơm nên phải đi chợ.
Chiều mẹ về mắng cho vì ko tưới cây, mẹ bảo mẹ mà đi thêm 1 ngày nữa cây chanh leo chết luôn rồi, mẹ nghĩ Linh ko tưới cây hôm nào. Nếu mẹ mà đi thêm 1 ngày thì chiều Linh sẽ tưới cây, sáng nào cũng tưới mà, ướt đẫm cây rồi ướt cả người luôn, vì Linh ra nhiều mồ hôi, mà phong lan trên cao nên nước chia cho cây 1 nửa, Linh ở dưới hứng 1 nửa. Linh là người ngắm cây chanh leo nhiều hơn ai hết, từ khi có nụ đến khi ra hoa, rồi vạch lá đếm xem có bao nhiêu quả nữa.
3 năm trước mẹ xúc đất ở bãi đất trống gần nhà cho vào hộp xốp để trồng rau, ai ngờ mọc lên 2 cây dây leo, 1 là chanh leo, 2 là nho. Cây nho đẹp lắm nhưng còi cọc chẳng thấy hoa nụ gì, còn chanh leo thì năm kia cho ra quả đầu tiên, và cũng là quả duy nhất trong năm đấy. Linh mừng quá đi khoe với cty, hôm sau nó rụng luôn (có khi nó rụng từ lúc khoe mà ko biết). Năm ngoái đc mấy quả nhưng chưa kịp chín đã héo rồi.
Đấy mẹ lại chửi cái tội ko tưới cây đấy.......
(Viết xong mới biết là mất mạng, mất luôn đoạn cuối, Linh ko nhớ chính xác đoạn cuối viết gì nữa mà cũng ko muốn viết lại nên để thế này thôi)

Friday, July 22, 2011

canh bon 3 phường

Tức là canh bon ông ngoại nấu, chia cho nhà Linh - Q Thắng, dì Tâm - Chiềng Sinh, với nhà ông - Q Tâm nữa, chẳng là 3 phường à. Hehe khi nào nhờ Tuyết nấu cho rồi chia ra sẽ thành 4 phường, nhà Tuyết là Chiềng An mà.
Dậy tưới cây, cho heo ăn rồi về nhặt bon cùng ông bà, vui ơi là vui, ông kể chuyện ở quê nấu chè củ ráy, ăn ngứa như muốn cho thìa vào cổ mà gãi. Ông mua thịt bò từ hôm trc rồi hầm sẵn rồi để sáng chỉ nấu với bon thôi. Mỗi lần ông nấu lại khác đi một chút nhưng vẫn ngon lắm, mẹ Linh thì lâu rồi ko nấu còn Tuyết nấu thì như súp í Linh thích có cái để nhai cơ, mà hình như canh bon bắt đầu từ nhà Linh rồi mới lan ra nhà ông và dì Tâm. Ngày trc mẹ nấu canh bon, canh chuối ốc, canh khoai sọ nhiều lắm rồi đem về cho ông, lúc đầu ông ko thích nhưng giờ ông hay nấu bon rồi bảo mọi người về lấy, ông cũng trồng mấy cây cà bát để nấu cà nữa, ngon cực.
Ông nấu đc 1 nồi to tướng, múc ra đầy 2 cặp lồng, 1 âu bé và 2 bát tô nữa.
Bà bảo mang ra cho cậu Kiểm 1 âu bé nhưng mang ra thì nhà cậu ăn cơm xong rồi, cậu chê ông nấu ko ngon, cậu nấu ko cần thịt bò còn ngon hơn, cậu còn bảo là hôm qua bà bảo sẽ nấu rồi nhưng cậu ko thích còn mang ra làm gì. Nghe bực mình, Linh chào rồi về luôn, ko mang cho nhà dì Mai nữa, nhà dì Mai cũng kén ăn lắm, Linh ko thích cách ăn uống của Nam và Tủn, con nhà lính tính nhà quan, ăn tham bỏ xừ. Chú Mạnh khó tính thế mà còn thích nữa là, chú đi công tác nhiều nơi, ăn nhiều món ngon mà thích canh bon của ông thì chứng tỏ cực ngon rồi. Lúc ông gọi điện bảo chú Mạnh về lấy canh, thấy thích vô cùng, cảm giác gia đình, những việc nhỏ bé thôi nhưng liên kết các gia đình nhỏ với nhau thành đại gia đình lớn.
À còn gọi điện cho Nam nữa chứ, Nam bảo mới ăn sáng mà nhà chỉ có bố và em Hồng nên ko lấy canh bon đâu. Cái âu này thật đen đủi.
Linh về nhà thì đã 11h rồi, em Hương đi trực nên về sớm, chẳng thấy chị ở nhà cơm nước nên hơi dỗi, ra phường luôn. Linh múc canh ở âu ra bát để ở bàn cho nguội, chị gội đầu gần nhà sang chơi, thấy thơm nên ăn thử, ngon quá ăn hết cả bát luôn, Linh ăn hết ở âu cũng no rồi ko thèm ăn cơm nữa.
Xòe tay đầy nhựa bon ra khoe với chị Xuân, kể cả vụ cho mà có người ko lấy, chị bảo chị ko biết nấu, khi nào ông nấu thì cho chị với.
7h tối em Hương mới về, gọi hỏi Linh ăn cơm ko để phần canh bon, Linh bảo ko nên em mang cho nhà Nam, lúc sau bảo tiếc là cho nhiều quá, canh quá ngon.
Thế đấy, kẻ ăn ko hết người lần chẳng ra.

Tuesday, July 19, 2011

Hoa vẫn hồng trước sân nhà em...

... nhưng chỉ là hôm qua thôi, còn hôm nay thì bị nhổ trộm mất rồi hức hức. Theo thói quen cứ đứng ở cửa là nhìn bụi hoa này, hôm qua nó nở gần hết rồi ra quả nhìn cũng đẹp lắm, sáng nay mở cửa ra ngỡ ngàng thấy bụi hoa biến mất, rơi lại 1 cái lá, ngẩn ngơ quên ko mở cánh cửa còn lại. Em Hương bảo chẳng nhẽ lại làm hàng rào thép gai hihi, Nam bảo hay bò ăn mất, haha cỏ bên cạnh sao bò ko ăn, mà ăn kiểu gì cả rễ thế kia, cây này lá đắng lắm, Nam bảo lá đắng chắc họ lấy để cho vào pịa. Tiếc lắm vì Linh trồng mà, hè năm 2006 Linh xuống nhà cậu Soát ở Nà Sản, tối vào sân bay chơi rồi nhổ mấy bụi tóc tiên về trồng xen kẽ vào bụi hành, năm sau thì nhổ gần hết trồng chỗ bố, về sau mẹ đem trồng vào cái chậu trồng phong lan có lỗ lỗ í, cây này đẻ ra nhiều củ nhỏ thành ra chậu chật ních, mấy củ nhỏ mọc chòi ra ở mấy cái lỗ nữa, sau khi ra hoa thì lá héo vàng nhìn tội lắm. Năm ngoái chờ một ngày rảnh rỗi, Linh phải cạy từng tí đất một để moi hết củ ra, hic hic củ bao nhiêu mà đất thì tí tẹo, chỉ trồng một ít vào chậu, còn lại trồng ngoài vỉa hè, ặc ặc ở đấy có đầy pịa chó khô (mà chưa bao giờ thấy loại ko khô cả =))) vẫn còn thừa nên phải trồng nhà hàng xóm, hic hic chậu nhà họ ko sỏi đá mà chỉ toàn rễ cây nên đào khó lắm. Bận nên ko để í hàng cây của mình, thấy tội nó quá vì mọi người đổ rác và đá vào mất một nửa rồi, nhà hàng xóm thì cỏ mọc tốt tươi hơn Linh chưa bới ra xem có còn ko. Em Hương có vẻ tiếc chắc vì cái ảnh, nó rất hợp với câu trên kia, Nam chụp đấy, hoa hồng áo hồng, móng chân cũng hồng đấy. Linh định viết bài này lâu lắm rồi nhưng mà mải chơi, hát nhà Khánh cụt "giọt nắng bên thềm" ko tệ lắm, đủ để Khánh cụt mắng Nam đốm sao lại next khi mới hát lời 1. Hôm trc chụp đc cái ảnh này, xem trong điện thoại thì đẹp lắm định đặt cái tên kia nhưng khi xem lại trong máy tính thì lại tệ quá, tiếc lắm, chả thấy hoa đâu cả, mà giàn hoa giấy đấy thật ra màu tím chứ ko phải hồng, đúng quá mà có phải sân nhà em đâu chứ.

Sunday, July 17, 2011

mẹ đi vắng...

... em Hương đi Bắc Yên ăn cưới bạn học cùng, thế là Linh ở nhà 1 mình, home alone, rủ Nam vào nhà Tuyết câu cá rồi ăn cơm, bảo Tuyết nấu canh bon nhưng chẳng thấy Nam ý kiến gì cả, thứ 7 ở nhà bán hàng thấy đc nhiều tiền nên ko đi đâu hết.
Nhà còn cơm nguội nên Linh rang thử xem có giống mẹ ko, mẹ Linh rang cơm ngon cực kỳ, ko công nghiệp như ở quán đâu, ít gia vị cảm giác giản dị nhẹ nhàng, mẹ cho xì dầu nên thơm nhẹ và ngọt rồi đập 1 quả trứng lên trên, ko chọc ngoáy mà để nguyên lòng đỏ, thích nhất lúc ăn lòng đỏ, ngọt bùi! Mùa này là mùa ngô nên lòng đỏ trứng rất đỏ, mùa này cũng nhiều thức ăn nên trứng ngon cực, văn chương vẫn tả mặt trời đỏ như lòng đỏ trứng đấy thôi, chắc họ cũng thích trứng mùa này. Linh nhớ mấy năm trước mùa này trứng đỏ lắm và quả rất to, đập ra còn có 2 lòng đỏ cơ, người thì thích người thì sợ, thích chứ nhỉ trứng lòng đào ngon tuyệt vời!
Lại lan man rồi, kể tiếp truyện cơm rang nha :)), thường thì Linh đập trứng luôn vào chảo nhưng may lại đập vào bát súp chấm mận của em Hương, thấy chảy chảy ra lại nghĩ mình đập ko chuẩn nên vỡ lòng đỏ ra, ai ngờ trứng thối, ha ha lần đầu tiên biết thế nào là mùi trứng thối, mọi khi chỉ bị quả lòng đỏ lòng trắng lộn tùng phèo thôi ko mùi gì cả. Quả thứ 2 thì may hơn, nó bị hỏng nặng đến mức lớp màng bị đen đen, đập nhẹ nên bong vỏ ngoài ra chứ ko vỡ màng. Quả thứ 3 thì bình thường nhưng để an toàn thì rán chín kỹ chứ ko cho vào cơm.
Buổi chiều Khánh cụt gọi, tối xuống nhà Khánh ô kê nhé, uh ô kê, Ly gọi thông báo trc rồi hihi.
Mẹ dặn là mẹ đi vắng thì tối đóng cửa sớm, và đúng là sớm thật, 6h Linh khóa cửa đi làm, về đc 1 tí thì xuống nhà Khánh cụt, lần này hát ko nghịch như mọi khi, ko hay nữa chứ, tại thiếu Lâm liên Hòa trố, Nam đốm thì khàn tiếng hic hic mất công ghi âm lại làm tư liệu, đến bài cuối cùng thì lại ko ghi để nghe xem mình hát thế nào. Chính vì mải ghi âm nên Linh ko chụp đc, mà chụp thì chắc cũng ko đẹp, may mà Ly chụp đc nên bắn sang cho cái này, quá hay luôn. Nam lùn bảo cấm tung lên mạng, nhưng mà cứ up lên đấy, nó ko có nick của Linh đâu, đến khi nó biết thì cũng muộn, dễ thương mà ịt ịt. Nó có kiểu chúm môi tròn mắt cũng hot ko kém nhưng Ly ko chụp. Khi nào Linh cũng phải bắt chước mới đc, cái khó là ai chụp cho.

Cái này là đốm điên, thấy thương thương vì cứ bị thằng lùn chê trước mặt em Thanh mà thằng lùn hát ko thể bằng Khánh cụt đc. Đốm ta dồn hết rượu vào cốc to rồi làm 1 hơi.
Ở nhà một mình thích nhất là muốn ngủ đâu thì ngủ, tất nhiên là tạm biệt cái giường thân yêu Linh ôm chăn chiếu lên sân thượng. Quá tuyệt vời. Sấm chớp hù dọa cũng ko thổi đc Linh xuống dưới. Tự nhiên nghe bài Cơn bão nghiêng đêm, đúng là song 4 stormy night, nhớ như điên cái cảm giác lần đầu tiên người ấy ngoái lại nắm tay, hạnh phúc chỉ cần thế thôi.
Nghe lại bài Hồ trên núi của Ly và đốm từ lâu lắm rồi, hic hic nguyên văn câu của Nam lùn nhé: "bài này post lên mạng, bọn này giết người ko dao". Linh ko post đâu. Linh ko biết đổi đôi amr sang mp3 =))
Ly ơi nói thật là tớ vẫn ấn tượng khi nghe bài này, như lần đầu tiên nghe, hự hự

Saturday, July 16, 2011

rèn luyện trí não

10h hơn Mạnh mới online rủ Linh xuống chỗ anh Phương. Nó bảo gọi cả thằng Tuyền nữa cho đỡ... ngại vì có mỗi 2 chị em, may mà thằng Tuyền ko nghe máy, Linh ko ghét thằng này nhưng cứ thấy thương hại nó kiểu gì í. May nữa là thằng Thiện onl, thế là buzz nó, nó tròn mắt hỏi "bút á", thấy thích nó thế.
Mạnh bảo em hết tiền rồi, chị mời nhé nhưng rồi nó với anh nó lại lén trả tiền, Linh và Thiện ngồi lại gần 11h30 mới về, lại còn tranh nhau ra thanh toán nữa chứ. Thằng Thiện có vẻ ngoài rất công tử, cách nó đi, cách nó hát và cách nó nói chuyện rất oai nhưng có 1 dấu ấn riêng, ko ghét lắm. Nó share cho Linh quyển Phương pháp rèn luyện trí não, hay nhưng Linh chưa đọc nhiều, lần đầu tiên đọc bằng foxit một cái lạ như thế, quyển này là bản scan, bản in cực lem nhem, chụp lại nghiêng ngả, nhưng nội dung rất đc. Ví dụ nhé: có 2 đứa bé giống hệt nhau, cùng ngày tháng năm sinh và cha mẹ nhưng ko phải sinh đôi, sao lạ thế? Hay nhỉ chỉ cần nói 2 đứa giống nhau là đủ kết luận là sinh đôi rồi, nữa là cùng ngày tháng năm sinh. Vậy câu trả lời là gì, là bọn nó sinh 3 hoặc hơn. Có ai thích nghiên cứu thì pm lại Linh share cho nhé.

Wednesday, July 13, 2011

coffee, reading is my style

Chiều qua gội đầu xong mang ghế ra ngồi cửa ngắm mưa, nước từ tóc chảy xuống cũng thơm mát như mưa, xoneFM mở "cỏ và mưa", bình yên lạ!
Lạnh lạnh, đi làm mặc áo khoác nhưng lại quần cộc cho đỡ bắn. Mấy lần gặp mọi người hỏi đi đâu thế, Linh bảo đi làm, ai cũng ngạc nhiên, đi làm gì mà quần ngố thế kia, he he tay cầm bút chân đút ngăn bàn thì chỉ cần bên trên là đc thôi mà.
Một lần Linh Nam đi chơi, định về thì gặp mưa thế là vào Lavender ngồi, phát hiện ra bức tường chỗ cái bàn ngoài cùng là cạnh bếp lò của quán thịt chó bên cạnh nên ấm ơi là ấm, 2 đứa cứ ngồi tựa lưng vào bức tường ấm ấm.
Linh và anh Thế Anh cũng ngồi tựa lưng vào bức tường ấm này, anh rất thích nó và các câu chuyện về Nam. Nam quá nổi tiếng đấy nhá, nếu Linh mà viết giỏi thì sẽ có 1 quyển truyện về Nam hài ko kém truyện của bác Ánh đâu.
Rất rất rất muốn ngồi tựa lưng ở đó cùng 1 người lúc lạnh như thế này. Bị từ chối. Buồn. Tủi thân. Đó là một trong vô vàn lí do để hận người đó.
Nguyên rủ đi cà phê, Nguyên mới đi công tác về, ko ngờ lại quen biết với chú của Hồng, thế là rủ Hồng đi uống nước, cô bé quý Linh nên bảo gọi Linh nữa. Nguyên gọi cả Khánh cụt, thằng này lại dẫn người yêu theo, trước kia Hồng yêu Khánh cụt nên chắc cũng nghĩ ngợi đấy. Mục đích của Nguyên là nhằm vào Khánh nhưng thằng này ko nghĩ gì đâu.
Nguyên uống nâu đá còn Linh thì nóng, tay lạnh nên cứ sờ cốc cho ấm, lúc sau nhấc phin cà phê lên thấy cốc chỉ có màu trắng, hả hả chưa đổ nước, em ơi cho xin ít nước uống sữa. Hic hic bị trêu là chờ đến 10h cho cà phê xuống thì làm 100% rồi về. Về mẹ lại hỏi đi đâu, có uống cà phê ko, sợ Linh mất ngủ lại đọc truyện, hại mắt. Xong phần coffee, đến phần reading nha.
Linh đọc xong quyển 'Đối đầu với bão táp' rồi, hay bình thường, ko li kỳ hấp dẫn lắm, tình tiết ko chặt chẽ và thừa thiếu nhiều. Quyển này nói về 1 phù thủy duy nhất trên thế giới thừa nhận công khai mình là phù thủy, nghề nghiệp in trên cạc và đăng quảng cáo trên báo là: "thầy phù thủy: tìm đồ vật bị mất. Những cuộc điều tra thần bí. Tư vấn. Khuyên bảo. Giá phải chăng. Ko tình dược, ko thần dược phát tài, ko biểu diễn hay thực hiện các trò tiêu khiển khác". Rất buồn cười là trong này có 1 cái đầu lâu biết huýt sáo, tất nhiên là tác giả cũng nói là rất khó vì đầu lâu thì đương nhiên là ko có môi, ừ thế thì huýt thế nào. Và hình như người dịch ko chuẩn, lúc điều chế thần dược thì một vài nguyên liệu đc tính bằng cân, gì mà để làm 1 cái lọ thuốc bé tí cần mấy chục cân cà phê hay mấy chục cân sô cô la chứ.
Con người ko ai hoàn hảo cả, Linh ko thích phim hoặc truyện có nhân vật quá hoàn hảo, và kiêu căng nữa, truyện này bị như thế, ko hay.
Trong này nói là khi nhìn vào mắt ai đó thì bạn và người đó sẽ thấy đc tâm hồn của nhau. Linh chỉ là 1 người quá bình thường nên nếu nhìn mắt người khác, Linh nhìn mắt bên trái rồi nhìn mắt bên phải rồi chẳng thế nhớ đc họ nói gì nữa, mà nếu mắt họ có to nhỏ khác thường thì có khi Linh cũng ko nhận ra nữa.
Có 1 câu rất hay là: trẻ con, bạn sẽ yêu mến chúng thôi, tôi rất thích trẻ con, chúng giống như một chút muối pha với một lát chanh, thật hoàn hảo. Tại sao lại là muối pha chanh nhỉ? Mặn và chua á? Ngọt và ấm chứ, đôi khi ấm quá phát bực thôi. Linh rất thích trẻ con, bọn nó rất hoàn hảo, mỗi đứa có một kiểu hoàn hảo riêng mà khi lớn lên thì chẳng hoàn hảo tẹo nào. Linh là ví dụ điển hình này, yêu mình nhưng cũng ghét mình kinh khủng, hâm.

Tuesday, July 12, 2011

lại mơ...

Hôm qua mơ mình bị tai nạn, nhẹ thôi mà chẳng hỉu sao lại chít đc. Oan uổng quá nên con bé ko thèm xuống địa ngục mà cứ lang thang ngoài đường, mà lại còn đi ngược đường mới nguy hỉm chứ, đường thì như đường đi HN hồi đang làm, vừa bé vừa xấu, đèo núi quanh co, thế mà xe cộ vẫn nườm nượp. Quái lạ là đi gặp toàn người quen, mà gặp ai con bé cũng cười, họ cũng cười lại nữa, đi mãi thấy góc cua có mấy người đứng dưới gốc cây, rồi có một người hỏi: có thấy Lâm ruồi đâu ko? Hic nhìn ra thấy người đứng dưới gốc cây là Lâm liên, anh có 1 nốt ruồi trên mặt nhưng ko nhớ nó ở chỗ nào. Lúc này mới động não suy nghĩ, nếu mình chít ùi thì làm sao ai cũng thấy mình, nói chuyện với mình nhỉ, à mình vẫn nhăn nhở trên cõi đời này mà.
Hic hic, sáng nghe kể vụ tai nạn, chiều có ông đi qua hỏi nhà "cô Thìn", Linh thản nhiên chỉ xuống nhà "bà Thìn", nghĩ đơn giản là ông í già rùi nên gọi bà í là cô, với lại nhà bà Thìn cùng dãy với nhà Linh, cũng bán hàng nữa nên mọi người hay nhầm, lúc sau thấy ông ấy nói chuyện với bác Đằng, mà vợ bác này cũng tên là Thìn, thế mới nhớ ra, mẹ cũng ngồi đấy cười rũ ra. Linh ko biết sự tích thế nào nhưng ngày xưa em Hương hay đọc là "bà Thìn đi chợ trời mưa, cái tôm cái tép đi sau lưng bà", bài này hình như bố dạy thì phải. Linh gom hết vào giấc mơ, chỉ có bố và 1 người nữa thì ko.
Chẳng hiểu sao gần 2 tháng nay mũi Linh làm sao í, sau mấy đợt ốm gần nhau. Thỉnh thoảng ngửi thấy 1 mùi thơm gần như mùi mận chín pha mùi máu, tưởng là do ngày con gái nhưng ko phải, tưởng móng tay xước cào vào mặt nhưng ko phải. Tối qua nằm mãi mới ngủ đc, giờ thì Linh ngửi thấy mùi như dầu máy may khi đang chạy. Mùi này ko thơm, ko khó chịu, nhưng cảm giác ốm và bệnh, ko ngọt như mùi kia. Trong nhà em Hương là người thính mũi nhất, hay hít hà mọi thứ, Linh thì ko khịt khịt, nếu có hít thì thích ở ngoài trời ngửi mùi mưa, thích thì dí mũi vào hít lấy hít để hoa hồng vàng, Linh nghĩ hồng vàng có mùi mật ong nên ko muốn ngửi mùi mật ong, sợ thấy ko giống nữa.

Sunday, July 10, 2011

U make me wanna say: I DO

Tiếc là Linh ko đc hạnh phúc như vậy.
Linh có 1 giấc mơ rất hay, nó dài và chia làm 2 tập ko ăn nhập vào nhau nhưng đều về 1 người.
Lạ thật.
Chưa bao giờ mơ thấy hình dáng chính xác của người ấy nhưng chắc chắn đó là họ. Tại sao nhỉ.
Giấc mơ đầu tiên là khung cảnh ở quê, tại nói chuyện với Hiếu nên nhớ quê. Mơ thấy nhà bác Bình to và rộng lắm, Linh nhẹ như ko bị trái đất hút nên nhảy từ tầng nọ xuống tầng kia như người ta đi trên mặt trăng, người đó ở đấy làm Linh cười như trẻ con.
Giấc mơ thứ 2 thấy người đó mặc áo trắng quần đen đội mũ công nhân, đứng ở cầu vẫy vẫy Linh, hình như là đón Linh đi làm về, quá hạnh phúc, Linh vui quá nên tỉnh dậy, cố nghĩ lại giấc mơ để khi thức hẳn vẫn nhớ, nhưng rồi lại quên, giấc mơ mờ dần rồi mất hẳn. Có lẽ Linh chỉ nên mơ thôi.