Hồi bé Linh sợ cái từ này lắm, trẻ con ko có nghĩa là chỉ đọc báo thiếu niên nhi đồng, truyện cổ tích, xem phim hoạt hình... Linh đọc báo chính trị xã hội văn hóa và rất thích khoa học, các chương trình hoa học tự nhiên trên tivi và các bài báo. Trí tưởng tượng của Linh đc phát huy từ bé, nhút nhát và ko có bạn bè nên Linh tưởng tượng ra bạn bè cho mình, chơi 1 mình. Lên lớp 3 dì Tâm đẻ thằng Thành và ở nhà ông bà, tình mẫu tử làm Linh nhớ bố mẹ và biết khóc vì nhớ, cuối tuần mới gặp bố mẹ nên Linh tưởng tượng luôn cả bố mẹ của mình. Khi đó đọc báo thấy đó là biểu hiện bệnh tự kỷ, Linh sợ nhưng chẳng biết làm thế nào vì thế giới riêng làm Linh ko cô đơn, đôi khi nhớ lại hồi đó Linh cũng ko biết cái nào là thật cái nào là mơ.
Lên cấp 2 Linh ở với bố mẹ, mọi cái đều lạ lẫm: ngôi nhà, bố, mẹ, em Hương, trường mới, chỗ ở mới, bạn bè mới... cái gì cũng làm Linh sợ và chui vào mai rùa của mình. Tri thức trẻ nói là giới trẻ phương Tây hay lấy dao lam khứa vào cánh tay để giảm stress vì khi máu chảy ra não sẽ tiết ra 1 chất làm giảm đau, ức chế thần kinh... Linh ko sợ máu nhưng là đứa sợ đau nên tự hứa là ko bao giờ làm thế, chỉ khóc và khi cảm thấy ko chịu đc thì đập đầu vào... tường. Ghét khi báo chí nói là rạch tay là mốt, ko nhiều người điên theo cái mốt đấy đâu.
Nơi Linh thích nhất là sân thượng, hồi mới làm nhà xong còn 1 đống cát to ở trên, Linh ko thích nó nhưng khi nó mọc cỏ thì thích vô cùng, chiều nào cũng lên tưới cỏ, có cả lúa và nhiều cây lạ nữa mọc lên. Đây là không gian thoáng đãng tách biệt với mọi thứ, là khoảng trời riêng của Linh, tĩnh lặng và yên bình. Linh thích cái bể nước và hay ngồi hoặc nằm lên, nó mát lạnh hoặc ấm áp trái ngược với nhiệt độ không khí. (1 trong những lí do tại sao Linh ko hay mặc quần bò và quần bò hay bị bạc túi sau, thậm chí thủng túi sau, mài quần trên đấy mà) Vì Linh rất yêu nơi này nên quý lắm mới chia sẻ cho ai đó, tiếc là chưa ai yêu nó nhiều cả. Kể với Nguyên thì Nguyên nói là Linh hay tự kỷ, nghe nhiều rồi nên ko sợ từ này nữa, chỉ thấy buồn thôi, sao mình sống nặng tình thế.
No comments:
Post a Comment