Tự nhiên cái cần câu cơm của Linh đổi màu, mới toanh, nguyên tem, nhưng mà tiếc cái cũ, nó theo Linh bao lâu rồi, nó trong bộ sưu tập xanh xanh của Linh, hôm trc Linh cho nó trượt 2m ở dốc, hơi xước một tẹo rồi, thế mà vẫn có người thích.
Hôm nay chả may tẹo nào, đi đày nắng cả sáng lẫn chiều, hoa mắt chóng mặt quá về mua bánh mỳ nóng hổi ăn, rửa tay sạch sẽ, ăn xong vào thăm WC luôn, ra hết sạch, thế có chán ko, may ko phải bị cảm, à mà đang ốm thì cảm cũng chả hề hấn gì, khăn giấy một đống trong túi, cái nào cũng có màu sắc đặc trưng, may lần này ko ho nhiều, ko thì cái đống bầy nhầy trong cổ họng cũng có màu sắc đặc trưng ko kém, tợm thật. Đi thu gom cùng anh Trưởng mới buồn cười, anh ơi (hịt), cái số này (hịt), ko gọi đc (hịt), anh gọi đi (xìiiii)...
Chiều ra khỏi cửa chợt nhớ ra quên ko mang danh sách đi, ngại về nên dùng tạm cái cũ, thấy bà bán quả dâu, mua 10k chạy về ăn toé loé, đen xì móng tay và lưỡi, thế mà chả thấy đau bụng gì cả, mấy chị em ngồi kể chuyện ngày xưa cho mấy quả dâu vào chai nước cho có màu, mang đến lớp tranh nhau uống sao ngon thế.
Chị Hương mua cho thằng Minh quyển sách mấy nghìn câu hỏi tại sao, có nhiều câu hay cực kỳ, ví dụ như là: Tại sao máy giặt lại giặt được quần áo, tại sao máy ảnh kỹ thuật số ko dùng phim??? Câu hỏi Linh thích nhất là: tại sao lại phải xây cầu? Để thầy trò Đường Tăng đi lấy kinh ko phải cưỡi rùa nữa hihi haha hêhê.
No comments:
Post a Comment