Sunday, November 28, 2010

Thuỷ

Thuỷ là nước, Linh mệnh hoả nên Linh rất thích nước, Linh cũng rất thích chị Thuỷ làm hợp đồng xổ số.
Chị Thuỷ vào thay chỗ chị Lý vì chị Lý về Mộc Châu. Cũng hơi tiếc chị Lý vì chị rất vui tính và hoà đồng, thời gian làm cũng ít quá. Chị ấy kể là bạn chị đi khám bệnh, thấy bác sĩ trẻ và đẹp trai quá nên mới trêu là: bác sĩ ơi, em ko biết bị bệnh gì mà ko ăn thì đó mà ăn vào thì no!!!
Chị Thuỷ vào tính cách cũng gần như chị Lý, càng tiếp xúc Linh càng thích chị hơn, chị cũng quý Linh lắm.
Chị kể là ngày trước chị đi bê lễ nhiều lắm, khi cưới thì chị đã 29, anh 34 rồi nên khó tìm người bê lễ, nhà anh lại ở xa nên nhà gái ko thách nhiều, cũng ko nghi thức nhiều, thế là 2 anh chị tự bê lễ trao nhau, giờ cuộc sống vẫn yên ấm :))
Chị nói chị thích đặt tên con là Linh nhưng bạn bè đẻ trước, đặt trước mất rồi: Gia Linh, Thảo Linh, Bích Linh... Gia đình nhà chồng đi xem bói rồi đặt tên em bé là Minh Nguyệt, nghĩa là sáng như trăng, chị sinh xong bế con về đã thấy giấy khai sinh ở nhà rồi. Vừa tức vừa buồn, thương con nữa vì tên là Nguyệt khổ lắm, thế là hôm đưa bé đi tiêm, phải mang giấy khai sinh theo, chị đi làm thủ tục đổi tên luôn, Điêu Tuệ Châu, bé sinh năm Trâu nên chị muốn tên bé có kỷ niệm năm sinh của mình. Cái tên hay nhỉ, rất hợp với họ, nghe tàu lai nhỉ, chị kể hồi anh chị làm thủ tục kết hôn ở quê, chưa ai nghe thấy cái họ này nên còn bảo anh là người Tàu sang Việt buôn thuốc phiện. Chị bảo định giấu chuyện đổi tên con, ko muốn nhà anh nói này nói nọ, khi nào bé đi học thì mới nói nhưng vừa rồi ông bà cho đất làm nhà, anh mang hộ khẩu đi tách bìa thấy tên lạ hoắc trong sổ, thế là lộ mất rồi, anh trêu chị muốn bé có trí Tuệ như Trâu à!!! Hôm trước chị cho xem ảnh Tuệ Châu trong điện thoại, mới cắt tóc, đầu trọc lóc, nhìn giống bố lắm; chị bảo trẻ con để tóc dài bẩn, chờ cho 2 bố con ngủ trưa chị gọt đầu bé nhẵn nhụi luôn, lúc dậy bé cứ sờ đầu mãi =))
Nghe thích nhỉ, cảm thấy chị siêu thật, Linh thích những người cá tính, quái tính càng tốt, nếu họ dám làm dám chịu thì Linh ngưỡng mộ lắm.
Thỉng thoảng chị gọi Linh là Thảo Linh hoặc Bích Linh, thấy là lạ, hay hay. Linh thích cách chị nhìn Linh, rất trìu mến, cách chị gọi cực kỳ thân thương, chị bảo chị mà có em trai thì chị sẽ giới thiệu cho Linh, he he.

Saturday, November 27, 2010

I was trying to fly but i could'nt find wings

... but you came along and you changed everything. Linh rất thích bài này, thích nhất câu này. Nhưng với Linh thì nó ngược lại, Linh nghĩ mình là người giàu cảm xúc, hoặc vẫn đang dậy thì nên cảm xúc rất mãnh liệt =)), khi vui Linh luôn cảm thấy mình như bay lên, nói cười rất to, và cũng rất buồn ngủ nữa :, nhưng khi về đến nhà thì lại tỉnh ngủ, hâm nhỉ. Những người Linh yêu quý thường hay làm Linh mất hứng, như thế cũng hay, vì mọi người kéo Linh lại với thực tế. Thế nên Linh rất thích viết, giải tỏa và lưu giữ cảm xúc, ko phải ai cũng hiểu mình.

Thursday, November 25, 2010

Linh hư hỏng

10h30 Linh đi làm về, alo cho Nam rồi 2 thằng đi mua kem xuống hồ bản cá ăn. Muộn rồi nên gió lạnh, gió ở hồ lại càng lạnh hơn, thế mà vẫn chiến đấu hết 8 que kem, ngon thật, tối Linh có về nhà ăn cơm đâu. Về nhà là 11h30, quá hư hỏng nhỉ.

Thursday, November 18, 2010

1k

Hôm nay trời lạnh thật rồi, thế nhưng Linh vẫn mặc áo cộc tay he he, ở trong nhà mà, lại còn đi bộ nữa.
Cảm giác cứ như hôm nay là thứ 7, chủ nhật vậy.

Sáng đi công chứng, chị ở đấy phát hiện photo thiếu 1 tờ, lại phải về photo lại. Lúc sau cô chủ tịch ngồi ký thấy thiếu 1 tờ nữa, hic hic1 tờ lấy trên mạng về in ra nên mờ quá họ ko chấp nhận, hic hic, Linh ngồi ngẩn ngơ chờ xem có thiếu tờ nào ko để về photo luôn thể, hí hoáy tô lại cái tờ bị mờ kia. Phải quay về photo lại 2 lần, vay thêm của Thuý 100k nữa đề phòng, Trời ác quá, xe Linh hết xăng từ hôm qua nhưng bận chưa mua đc, phải trả tiền công chứng 419k nữa thế là hết sạch tiền luôn, may mà vẫn về nhà đc, may nữa là chị ở công chứng đấy photo hộ cho 1 tờ nữa. Hôm mới đi làm, Hằng chỉ nhà ông, bảo khi ký ông thì phải mang bút xanh, rồi đưa cho Linh 1 cái bút xanh của Mobiphone; hôm nay viết số công chứng hết sạch mực luôn, nhiều quá ký mỏi tay, đóng dấu và tính tiền mệt nghỉ, ngoảnh đi ngoảnh lại mọi người về hết còn mỗi Linh và chị kia.
Hay cực, lúc về Linh ngoái lại nhà xe tìm xe chị kia, ôi ko thể tin đc, còn mỗi 1 xe 26K6-6417, ngoái lại xe mình 26F6-6417. Ôi hay thế.
Chiều đi qua cái nhà làm kem, ôi thơm ơi là thơm. Để khi nào thật lạnh mua kem về ăn với HuNa nhá.
Em Hương bảo thèm ăn lẩu nhưng thứ 7 chị Linh vẫn phải đi làm, mẹ bảo ko có tiền đâu, cho 50k muốn mua gì ăn thì ăn.

Tối qua lớp vào nhà cô Toàn chơi, 18 mạng, thích thế, đông vui lắm. Thích nhất là Dương Huyền và Nam, 2 người này toàn làm trò cười thôi, nhưng có Linh và Loan là cười nhiều, chắc vì quen với cách nói của 2 người này rồi.
Lúc cô giáo vào trong tiếp khách, mấy thằng nghiện ra ngoài hút thuốc, Linh thấy lâu rồi ko nói chuyện với Nguyên nên chạy theo, Nam hỏi: "Linh cũng ra ngoài hút thuốc à???". Chạy ra thấy 4 thằng đang nói chuyện, chủ đề "những chuyện hài quanh các vụ hấp diêm" ặc ặc, Linh ngệt mặt ra, vì câu chuyện và vì chiều cao của mấy thằng đấy, hic hic hu hu, Hải híp tưởng thấy Linh ra thì Nam lùn ko kể tiếp nhưng nó vẫn kể, kể xong nó chốt lại: "ko sao, Linh đi với bọn tôi nhiều rồi", he he, câu này nghe hay đây, tự hào đấy.
Mẹ bảo lớp Linh giàu nhỉ, toàn đi xe ga. Linh bảo có mỗi mình con nghèo PHẢI đi xe ga thôi ha ha ha, vì nhà ko có xe khác. Thiện bảo chị bán xe đi mua xe khác, nhưng mà bán đc thì có mua đc xe khác ko chứ. Hôm trước mẹ đi ăn cưới, bảo ko biết đi bằng gì, thấy khổ quá. Biết trong cốp xe của Linh có gì ko? Dép ạ. Để nếu gần thì em đi bộ. Tiết kiệm xăng và giết thời gian, có lúc rảnh rỗi chẳng biết làm gì, ngồi trong nhà bí bách lắm, Linh thích nơi nào rộng và sáng cơ.
À, 1K là tiền lãi đi công chứng, 419 nhưng lấy 420 mà, chị ở đấy hỏi em có lấy thêm ko, Linh bảo ko, còn định bảo chị lấy đúng 419 thôi nhưng nhiều biên lai quá nên thôi.

Monday, November 15, 2010

⊂•⊃_⊂•⊃

Hôm nay ko biết là ngày gì mà Linh bị nhầm địa chỉ, nhầm tầng mấy lần, phải hỏi đường rất nhiều người. Trong cái rủi cũng có cái may, toàn gặp những nguời dễ tính, sáng nay in thế nào lại mất tên người ký, ko ngờ thay người ký thế là đỡ phải in lại, chiều may mà có tờ giấy than để viết vào cái hoá đơn. Chị Thanh bảo lần trước mời họ đứng tên hoá đơn họ ko chịu, hnay lại đòi ghi vào.
Lúc vào tỉnh uỷ, Linh hỏi anh gác cổng, anh chỉ lên tầng 2, lên tầng 2 gặp 1 chú, chú chỉ lên tầng 3, lên tầng 3 ngó ngiêng đến tận... wc mà ko thấy bèn leo tầng 4, gặp 1 cô thì cô chỉ phòng bên cạnh, phòng bên cạnh toàn máy móc, phòng bên cạnh nữa có 3 chú đang ngồi ăn me + táo mèo + củ đậu, ôi thơm nức mũi. Lúc về Linh trêu anh gác cổng là phải cập nhật lại sơ đồ cơ quan đi, phòng đấy trên tầng 4 cơ, anh này nói thế à và nhìn Linh ko chớp mắt, ko ngạc nhiên, lại càng ko cười. Sợ thật, chắc thói quen nghề nghiệp. Linh mà là bộ trưởng bộ công an hoặc giáo dục hoặc y tế, hoặc giám đốc cty vệ sĩ, Linh sẽ “huấn luyện” cho mọi người mỉm cười và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Nụ cười sẽ mang lại sự tin cậy, hoặc sự nghi ngờ, lừa đảo như chơi đấy. Ở xổ số Linh cũng hay mỉm cười, nhưng ít thôi, và luôn cúi mặt xuống, giấu ánh mắt qua tóc mái, chỉ vì mình ko có 3 đầu 6 tay, ko thể làm giúp mọi người đc, biết là họ hay làm sai sót, nếu người khác làm thì họ sẽ bị mắng ngay nhưng nhiều quá làm ko suể. Sau khi cô Thuý nghỉ thì Linh rất đc chú Thể tín nhiệm, cái gì cũng gọi Linh, ko làm thì ngại vì chú Thể nhiều lắm. Giờ mới hiểu tại sao cô Thuý ko đc các đại lý quý mến, vì cô mải làm cho chú Thể nên mặc kệ các nhà kia.

Xổ số lại có người mới. Thằng Long bảo ai mới cũng qua tay Linh. Nghe ghê ghê, nhưng đúng thế đấy. Ko biết những người ấy thế nào nhưng Linh thích những người như Linh vì nhiệt tình chỉ bảo. Chị Thanh rất bận, nhiều việc nên Linh xuống phụ cho chị nhiều, Hằng ko thích như thế, Linh thì thích, chị Thanh ko thù dai, ko chấp vặt, ko nóng tính. Thuý thì cũng có nhiều việc lặt vặt, Linh cũng thích những việc như thế, có nhiều cái rất thú vị. Yến thì hơi buồn cười, bảo Linh làm báo giá nhưng chẳng có cơ sở gì để làm cả, ngay như chị Thanh thủ kho và Hằng kinh doanh còn bị chê vì tội ko biết cứ sao chép lung tung thì làm sao Linh biết đc. Công nhận là Linh hơi chậm và ngố, nhưng cái gì cũng dần dần chứ. Linh thích chú Quang, chỉ bảo tận tình, thậm chí nhiều cái chú nói rồi chú làm luôn cho. Đứng trước Yến thì Linh cảm thấy rất mất tự tin, cảm thấy mình thật bé nhỏ và khờ khạo; đứng trước chú Quang thì cảm thấy mình kém cỏi và tội lỗi, tại vì mình ko làm đc hoàn toàn công việc đc giao, lúc nào cũng chỉ tương đối thôi.

Hôm nay trời đẹp nhỉ, ko nắng gắt, ko quá nóng, ko quá lạnh, một vầng trăng cô đơn và một ngôi sao cô đơn.

(^L^)

Hôm nay nói chuyện với Thu mới biết Thu và Huế chơi thân với nhau, buồn cười thật, đúng là trái đất tròn. Buồn cười nữa là Thu gọi Huế là bạn nhưng lại gọi Linh là chị, ha ha. Linh rất oách đấy nhá, hay đc gọi là chị, mặc cho Yến bắt gọi là chị thì Linh vẫn thích gọi là bạn, thích cái cách Thuý gọi Linh: cậu ơi. Linh rất thích chị Nhi, ai chị cũng xưng là tớ hết, nghe thân mật lắm, chị kể chuyện hay cực kỳ, cái từ “cực kỳ” Linh mượn của chị đấy. Chủ nhật định vào nhà Huế, chị Nhi và cô Thuý nhưng bận quá, tiếc thật, bao giờ cho đến chủ nhật. May mà Linh rửa đc cái xe, ôi hơn tháng rồi ko rửa nhìn thảm hại lắm, Linh ko biết rửa nên vẫn bẩn, thôi tuần sau chị sẽ cho em sang bên thằng Thiện. Nói thằng Thiện mới nhớ ra, chủ nhật chị Thảo mở cửa WC làm bung ra, Linh quyết tâm sửa lại nên tháo hẳn ra, nghiên cứu mãi ko biết làm thế nào vì nó gỉ rồi thì thằng Nam ái đến, nó bảo chị phải đi xin cái long đen rồi bắt ốc vào mới đc, chị xin anh Nam chắc anh có. Lúc sau Nam đến, chỉ sang thằng Thiện, Linh hỏi sao lại gọi là long đen thì đc trả lời là cái đấy ko phải là long đen mà là ê cu. Hơ hơ. Mà tại sao uống ruợu còn thừa 1 ít lại gọi là long đen nhỉ? Linh hỏi Nam rồi, Nam trả lời rồi, thế mà Linh ko nhớ

Tối qua Huế nhắn là ko lên quán chơi đc nên Linh vào nhà Huế. Hic hic lại ko gặp, nhà chẳng có ai, hức hức cái ngõ bé tẹo ko quay xe đc nên phải dắt lùi lại, khổ thế.

Ko muốn về nhà nên Linh lên quán chơi. Cũng đông phết. Nam bận túi bụi. Linh cứ thấy buồn buồn, định rủ mọi người chơi tú sai. Hôm trước có 3 thằng Nam và 1 thằng Khoa chơi bài, quán có 4 thằng Nam cơ, Nam bống bị nhúng chân vào xô nước lạnh, nhìn nó thương thế, chính nó nghĩ ra cái trò này trong khi nó là thằng duy nhất đi giầy có tất, Nam nhanh chân nhúng 1 phát rồi rút ra, chưa chú thích là phải nhúng hết ván mà, đến lượt Nam bống thua phải cởi tất ra, chân gác miệng xô, chia bài xong hô nhúng, nó ngoan ngoãn nhúng luôn, á á á lạnh quá. Ván sau nó lại thua tiếp, lại cởi nốt chiếc tất kia nhúng tiếp. Mấy ván sau Nam thua phải mang xô nước đấy vẩy ra đường cho đỡ bụi, có đứa nào còn nghĩ ra mang cái xô đấy đi mua phở nữa cơ. May mà hôm đấy Linh ko chơi, có nhiều người nên nghĩ ra nhiều trò cười vỡ bụng, ngại lắm. Như thằng Nam đấy, chiến sĩ công an, thua bài phải đứng dưới đường chào cờ hát quốc ca, còn hơn là phải cởi trần hoặc cởi áo quay quay trên đầu rồi nói: ta là CA, ta là CA.

Hôm nay ngày gì mà cả trưa và chiều Linh đều gặp Hà nhà Nam ở đầu đường, và cả 2 lần gặp Hà đều đi mua thức ăn, bố mẹ Nam về quê mà. Hà đi máu lắm, chắc đc học xe 175cc rồi, Hà có bằng ô tô rồi mà. Linh đọc báo thấy nói là khi biết lái 4 bánh thì lái 2 bánh sẽ cẩn thận hơn, thế mà Hà đi sợ lắm, nàng nhan xong ko thèm nhìn lại cứ rẽ luôn, có người đi ngay sau còi nhiều nên nàng mới nhường, nhường xong nàng ko thèm nhường cái người đi ngược chiều, cứ rẽ ngay trước đầu xe họ, khiếp thật. Đến chiều nàng ngoan hơn, nhan xong ngoái lại nhìn rồi mới rẽ. Linh ko thích cách tham gia giao thông của những người mặc quân phục, nhan xong rẽ luôn. Chú Quang rất hay đi kiểu đấy, bực mình lắm, một lần có người đi nhanh ko phanh kịp bị chú đâm vào, may mà 2 người đều chắc tay nên cái người kia lao vào ngõ còn chú Quang thì lại phi thẳng, đáng đời, lần sau chừa hẳn luôn.

Mẹ và Hương bảo Linh lười nhan, ko phải Linh đi ẩu đâu, tại nhan kêu to quá nên nếu nhìn ko có xe là rẽ luôn, Linh luôn nhìn xem có đi đc ko thì mới xin đường, xin xong nhìn lại xem có ai nhường ko rồi mới đi, bây giờ ô tô nối nhau đi, nhiều khi xin đường rồi nhưng ko đi đc, xe cứ đứng kêu tét tét tét sốt ruột lắm, ôi đến bao giờ mình mới đc nối đuôi họ. Nhan kêu to cũng lợi hại cực, nhiều khi họ ko muốn nhường đường cho mình, nhưng còi to cho vượt.

Linh này. Nhìn lạ nhỉ. Ôi Linh đấy ư, chẳng nhận ra nữa.

Hôm trước đi ăn cưới Hằng, chiều chỉ có mấy chị em đi làm vì các anh em say hết rồi, Linh buồn ngủ quá nên xuống hầm chơi với chị Vân một lúc. Chị dịch tốt lắm, ôi ước gì em cũng đc như chị. 2 chị em ngồi xem bói, đại loại Linh là người tràn đầy sức sống, sẽ sớm lấy lại tinh thần và luôn cười như thế hè hè.

Sunday, November 7, 2010

tổng thống và thủ tướng

Vừa xem chương trình giao lưu của thủ tướng Nga tại VN. Hay cực. Ui bác này dễ thương ghê. Thảo nào có nhiều người ngưỡng mộ lên bắt tay, ôm hôn và xin chữ ký.
Có 1 điều khá hay là chúng ta có thể dễ dàng xin đc chữ ký (để làm lưu niệm nhá) của ca sĩ, diễn viên nổi tiếng, trong và ngoài nước, thậm chí là của thủ tướng Nga, nhưng khó mà xin đc của thủ tướng VN.
Câu hỏi thứ nhất là: Thủ tướng VN là ai?
Câu hỏi thứ hai là: Có ai muốn xin chữ ký của nhân vật này ko?
Linh hỏi thì trả lời đi chứ.
Hè hè.
Câu 1: Ko biết. Linh ko phân biệt đc thế nào là tổng thống và thế nào là thủ tướng. Nếu cho khoảng 1, 2 phút suy nghĩ thì mới có câu trả lời, Nguyễn Tấn Dũng và bác nào nữa í, tự nhiên quên tên, cho xem ảnh thì chỉ đc ngay, mà bác này lên lúc nào cháu chẳng biết.
Câu 2: Tất nhiên là có. Há há. Nếu có thì Linh sẽ làm gì? Đầu tiên là chụp ảnh. Sau đó là bán hoặc đem đi trưng bày ở nhà hoặc ở quán bát bảo chẳng hạn. Ha ha ha
Linh rất thích phim Romantic President - Tổng thống đa tình của HQ. Ngài tổng thống rất cool, "vi hành" để xem dân tình sống thế nào, tiếc là cô con gái lại ngỗ nghịch lắm. Choi Ji Woo đóng vai cô giáo mới, giả làm học sinh bị đúp để nghe ngóng thông tin lớp học mà mình sẽ làm chủ nhiệm, ko chịu nổi cô học sinh láo toét, cô giáo lấy số điện thoại để gọi về gia đình, đầu dây bên kia chính là văn phòng tổng thống. Và bắt đầu nhiều tình huống thú vị để cô giáo chiếm đc cảm tình của 2 bố con, nối lại tình cảm cho 2 người. Ui tả lại ngắn thì khó lắm vì phim rất hay và có nhiều chi tiết thú vị lắm, phim hài mà. Lúc cô bé đọc số cho cô giáo, số đẹp nên nghe hay lắm. Lúc cô bé kêu nóng, bắt cậu bạn đâm xe vào cột nc cứu hoả cho nước phun lên. Lúc cô giáo bỏ kính ra để ăn cướp con thú bông cho cô bé. Lúc tổng thống bố, vệ sĩ và người giúp việc nhảy múa mừng sinh nhật cô bé. Lúc tổng thống bị thua cô giáo, phải chép phạt 100 lần, đi đường mở cửa xe bị gió làm bay mất. Ôi thích thế. Xem 1 lần mà nhớ mãi.

Saturday, November 6, 2010

nam

n vua bj gao nuoc lanh doj vao dau 0:13 chan that day 0:14 n cha bjet lam the nao nua 0:14 lam the nao de ko mat ngu hang dem,lam the nao de dc mo nhug gjac mo dep nhu xua 0:17 lam the nao de quen dj nhug loj noj vo tam 0:18 hjc n ham that roj 0:19 n laj ko ngu dc l oj 0:13 Nhắn cho Linh làm gì chứ vì bản thân Linh còn bế tắc nữa là, nghe xong thấy buồn vô hạn vì chẳng làm gì giúp bạn bè đc. Thấy mình vô dụng và vô hình.

Thursday, November 4, 2010

Nghe gió nói bạn nghe thấy điều gì???

Có phải là... chỉ có tiếng gió thôi phải ko hehe ... thì đúng thế mà, ngu thế. Đây là tin nhắn của Hoàn. Linh thấy rất hay, rất thích, nhưng chắc sẽ có người ko thích. Còn dưới này là đoạn chat với Khánh cụt, chưa thấy ai nhanh dỗi như nó đâu đấy. Linh là đứa ko ngoan hiền đâu, Linh thích mấy đứa trẻ con khó tính, chọc cho nó tức, sau đó dỗ nó, nịnh nó, ko cho nó xấu tính nữa. Linh ko thích tính trẻ con của Khánh cụt, nhiều lúc thấy nó dễ thương nhưng nhiều hơn cả là thấy bực mình vì nó, tức nó lắm, chẳng hiểu sao Linh lại nhường nó lắm. Lần này thì mặc kệ nó, ghét nó lắm, nó chia tay với Hồng rồi mặc dù con bé rất yêu nó, chỉ muốn đấm cho nó một trận, thằng hèn, bực cả mình. khanhsla_kt (11:05:44 AM): thế L không định tìm việc gì để làm à khanhsla_kt (11:22:44 AM): [-( linh_820 (2:43:47 AM): có linh_820 (2:43:51 AM): hỏi ngu thế khanhsla_kt (2:43:52 AM): cứ ngồi nhà thế chắc chán lắm khanhsla_kt (2:44:03 AM): uhm được khanhsla_kt (2:44:08 AM): câu nói hay khanhsla_kt (2:44:13 AM): được lắm linh_820 (2:44:32 AM): nói thật đấy linh_820 (2:44:37 AM): sự thật luôn hay mà khanhsla_kt (2:44:50 AM): vâng tôi ngu lắm khanhsla_kt (2:45:04 AM): quan hệ vơis mấy người không chắc không được rồi khanhsla_kt (2:45:15 AM): từ nay đừng coi tôi là bạn nữa nhé linh_820 (2:45:20 AM): :P linh_820 (2:45:23 AM): lại dỗi rồi linh_820 (2:45:29 AM): tuần sau L đi làm linh_820 (2:45:35 AM): ở nhà chơi mấy hôm nữa thôi khanhsla_kt (2:45:40 AM): tôi chả hơi đâu mà đi dỗi với mấy bà linh_820 (2:45:45 AM): tháng lương đầu sẽ đi khao linh_820 (2:45:47 AM): trà đá linh_820 (2:45:53 AM): như Hoàng Phương tối qua linh_820 (2:45:54 AM): nhá khanhsla_kt (2:45:56 AM): không dám đâu khanhsla_kt (2:46:01 AM): đi mà mời ai thì mời khanhsla_kt (2:46:05 AM): tôi không thiết linh_820 (2:49:24 AM): nhanh dỗi thế linh_820 (2:49:34 AM): K cứ thử ở hoàn cảnh của L khanhsla_kt (2:49:40 AM): tưởng lúc nào tôi cũng thích đùa à linh_820 (2:49:40 AM): ai ai cũng hỏi câu đấy linh_820 (2:49:44 AM): xem có bực mình ko khanhsla_kt (2:49:54 AM): sao lại phải bực mình linh_820 (2:50:04 AM): có bực chứ khanhsla_kt (2:50:09 AM): thì không gặp nhau nhiều gặp trên mạng thì tôi hỏi vậy khanhsla_kt (2:50:13 AM): bảo tôi ngu linh_820 (2:50:14 AM): cứ như mình là đứa lười lắm í linh_820 (2:50:20 AM): á à khanhsla_kt (2:50:21 AM): thử hỏi đứa nào bực mình hơn linh_820 (2:50:25 AM): lại xưng tôi cơ à khanhsla_kt (2:50:34 AM): vâng khanhsla_kt (2:50:41 AM): có sao không linh_820 (2:50:44 AM): có chứ khanhsla_kt (2:50:47 AM): mà thôi linh_820 (2:50:53 AM): sao khanhsla_kt (2:51:04 AM): từ giờ không phải liên lạc gì nữa khanhsla_kt (2:51:09 AM): coi như xa lạ linh_820 (2:51:09 AM): này khanhsla_kt (2:51:10 AM): ok

Monday, November 1, 2010

Linh ơi mùa đông đến rồi đó!!!

Linh biết rồi. Lâu lắm rồi mới thấy mùa đông nhỉ. Nhớ mùa đông lắm, nhớ áo len, chăn bông, mùi bếp lửa, mùi trà gừng, mùi chăn phơi nắng, ai cũng trắng hơn, khi nẻ thì má đỏ hơn, môi căng mọng nhìn yêu ơi là yêu...
Linh bị nẻ rồi. Linh thích tắm gội giữa buổi chiều, tắm xong lên sân thượng sưởi nắng, hong cho tóc nhanh khô. Thế nhưng đó là sai sách đấy, tắm xong phải ở trong phòng ấm, bôi kem dưỡng da, sấy tóc; ra ngoài trời lúc sau da như da rắn, tóc khô như xơ mướp có khi chẳng chải đc. Kệ đi, mùa đông mới đc làm mèo lười ra sân sưởi nắng chứ nhỉ, thích nhất có đèn đỏ, dừng chờ chỗ nào có nắng cho ấm. Tóc Linh hơi ngắn nên cực lợi hại, lấy tay cào cào mấy phát là xong, hồi mới cắt còn chẳng thèm cào, cứ hất ra đằng sau là đc, thích thật đấy.
Cuối tuần mới bước vào mùa đông, theo lịch. Mấy hôm đầu mới rét, ai cũng bảo rét ngọt, nghe hấp dẫn thế, sau rồi thì lạnh buốt, đi đường đeo khẩu trang thì ko thở nổi, bỏ ra thì nước mũi lại chảy ròng ròng, rửa mặt xong bôi kem dưỡng vào xót ơi là xót. Nhớ Bốp quá, bé tí mà da xấu ơi là xấu, nẻ nứt nẻ toác ra, bôi kem nẻ xong nó nhảy tưng tưng lên vì xót, vội vàng mở tủ lấy khăn lau sạch kem đi, phải kéo nó lại thổi thổi vào má nó, nhớ quá, nhớ cái giọng líu lo hát đi hát lại mỗi câu "mười ai giờ".
Linh ko thích dùng son, mùi kinh lắm, cười nói rất giả tạo. Ko biết mọi người thế nào nhưng kể cả khi dùng son dưỡng hay son ko màu Linh thấy mình cười cứ đểu đểu kiểu gì ấy, nói ko đc tự nhiên cứ điệu điệu gượng gượng. Anh Giang bảo mỗi lần đi chơi anh ko thích chị Chinh dùng son, mất hết cả vị giác, he he. Linh rất sợ son bây giờ, ko trôi ko phai, chuyên nghiệp nhưng ko tự nhiên, thấy tội nghiệp cho các diễn viên nam khi phải hôn những đôi môi như thế. Linh ghét quảng cáo mì Omachi Spagetti, Minh Anh ăn mà môi vẫn như chưa ăn, ghê ghê í, phải ngoe ngoét ra một tí nhìn mới ngon chứ nhỉ.
Tối quán BB bị ám quẻ, bà bán phở sang mở hàng 2k hướng dương xong chả có ma nào nữa, có một lũ ngồi đốt lửa nướng mía nướng thịt, khói mịt mù, khói về phía anh Phương nhìn như ông tiên í.
Ăn xong lại chơi tú sai tiếp, mẹ bảo về nên ko đc ngồi cười.
Mẹ bảo mua cho Linh 1 cái túi xách, hôm trước 2 chị em đi mua nhưng đắt quá nên thôi, vừa nãy cũng lượn qua mấy quán nhưng cũng đắt ko kém. Linh chả cần, mọi cái nhét hết vào cốp xe và túi quần túi áo rồi mà. Chẳng biết để tự nhiên Linh có điệu ko nhưng chẳng mấy khi đi mua sắm, mẹ và Hương sắm cho Linh điệu lắm, tiểu thư.
Hôm trước Nam kêu nẻ môi nên Linh mang cho thỏi son dưỡng, Sơn móc túi Linh thấy thỏi son có vẻ cười tủm tỉm, giờ để đâu rồi í. Linh thích son dưỡng của Oriflame, có màu nhưng bôi lên lại ko màu, mùi cực nhẹ, vị trên môi hơi ngọt mặc dù nếm trực tiếp son lại ko có vị gì, môi mềm tự nhiên, liếm tự nhiên ha ha; em Hà lại bảo dùng chán nên em ko dùng, chị Linh dùng thỏi màu tím í.
Linh ghét son của Lipice, dùng hay bị bong tróc da, ghê lắm, ngồi buồn cắn cắn bóc bóc chảy máu càng nẻ hơn.