Monday, November 15, 2010

(^L^)

Hôm nay nói chuyện với Thu mới biết Thu và Huế chơi thân với nhau, buồn cười thật, đúng là trái đất tròn. Buồn cười nữa là Thu gọi Huế là bạn nhưng lại gọi Linh là chị, ha ha. Linh rất oách đấy nhá, hay đc gọi là chị, mặc cho Yến bắt gọi là chị thì Linh vẫn thích gọi là bạn, thích cái cách Thuý gọi Linh: cậu ơi. Linh rất thích chị Nhi, ai chị cũng xưng là tớ hết, nghe thân mật lắm, chị kể chuyện hay cực kỳ, cái từ “cực kỳ” Linh mượn của chị đấy. Chủ nhật định vào nhà Huế, chị Nhi và cô Thuý nhưng bận quá, tiếc thật, bao giờ cho đến chủ nhật. May mà Linh rửa đc cái xe, ôi hơn tháng rồi ko rửa nhìn thảm hại lắm, Linh ko biết rửa nên vẫn bẩn, thôi tuần sau chị sẽ cho em sang bên thằng Thiện. Nói thằng Thiện mới nhớ ra, chủ nhật chị Thảo mở cửa WC làm bung ra, Linh quyết tâm sửa lại nên tháo hẳn ra, nghiên cứu mãi ko biết làm thế nào vì nó gỉ rồi thì thằng Nam ái đến, nó bảo chị phải đi xin cái long đen rồi bắt ốc vào mới đc, chị xin anh Nam chắc anh có. Lúc sau Nam đến, chỉ sang thằng Thiện, Linh hỏi sao lại gọi là long đen thì đc trả lời là cái đấy ko phải là long đen mà là ê cu. Hơ hơ. Mà tại sao uống ruợu còn thừa 1 ít lại gọi là long đen nhỉ? Linh hỏi Nam rồi, Nam trả lời rồi, thế mà Linh ko nhớ

Tối qua Huế nhắn là ko lên quán chơi đc nên Linh vào nhà Huế. Hic hic lại ko gặp, nhà chẳng có ai, hức hức cái ngõ bé tẹo ko quay xe đc nên phải dắt lùi lại, khổ thế.

Ko muốn về nhà nên Linh lên quán chơi. Cũng đông phết. Nam bận túi bụi. Linh cứ thấy buồn buồn, định rủ mọi người chơi tú sai. Hôm trước có 3 thằng Nam và 1 thằng Khoa chơi bài, quán có 4 thằng Nam cơ, Nam bống bị nhúng chân vào xô nước lạnh, nhìn nó thương thế, chính nó nghĩ ra cái trò này trong khi nó là thằng duy nhất đi giầy có tất, Nam nhanh chân nhúng 1 phát rồi rút ra, chưa chú thích là phải nhúng hết ván mà, đến lượt Nam bống thua phải cởi tất ra, chân gác miệng xô, chia bài xong hô nhúng, nó ngoan ngoãn nhúng luôn, á á á lạnh quá. Ván sau nó lại thua tiếp, lại cởi nốt chiếc tất kia nhúng tiếp. Mấy ván sau Nam thua phải mang xô nước đấy vẩy ra đường cho đỡ bụi, có đứa nào còn nghĩ ra mang cái xô đấy đi mua phở nữa cơ. May mà hôm đấy Linh ko chơi, có nhiều người nên nghĩ ra nhiều trò cười vỡ bụng, ngại lắm. Như thằng Nam đấy, chiến sĩ công an, thua bài phải đứng dưới đường chào cờ hát quốc ca, còn hơn là phải cởi trần hoặc cởi áo quay quay trên đầu rồi nói: ta là CA, ta là CA.

Hôm nay ngày gì mà cả trưa và chiều Linh đều gặp Hà nhà Nam ở đầu đường, và cả 2 lần gặp Hà đều đi mua thức ăn, bố mẹ Nam về quê mà. Hà đi máu lắm, chắc đc học xe 175cc rồi, Hà có bằng ô tô rồi mà. Linh đọc báo thấy nói là khi biết lái 4 bánh thì lái 2 bánh sẽ cẩn thận hơn, thế mà Hà đi sợ lắm, nàng nhan xong ko thèm nhìn lại cứ rẽ luôn, có người đi ngay sau còi nhiều nên nàng mới nhường, nhường xong nàng ko thèm nhường cái người đi ngược chiều, cứ rẽ ngay trước đầu xe họ, khiếp thật. Đến chiều nàng ngoan hơn, nhan xong ngoái lại nhìn rồi mới rẽ. Linh ko thích cách tham gia giao thông của những người mặc quân phục, nhan xong rẽ luôn. Chú Quang rất hay đi kiểu đấy, bực mình lắm, một lần có người đi nhanh ko phanh kịp bị chú đâm vào, may mà 2 người đều chắc tay nên cái người kia lao vào ngõ còn chú Quang thì lại phi thẳng, đáng đời, lần sau chừa hẳn luôn.

Mẹ và Hương bảo Linh lười nhan, ko phải Linh đi ẩu đâu, tại nhan kêu to quá nên nếu nhìn ko có xe là rẽ luôn, Linh luôn nhìn xem có đi đc ko thì mới xin đường, xin xong nhìn lại xem có ai nhường ko rồi mới đi, bây giờ ô tô nối nhau đi, nhiều khi xin đường rồi nhưng ko đi đc, xe cứ đứng kêu tét tét tét sốt ruột lắm, ôi đến bao giờ mình mới đc nối đuôi họ. Nhan kêu to cũng lợi hại cực, nhiều khi họ ko muốn nhường đường cho mình, nhưng còi to cho vượt.

Linh này. Nhìn lạ nhỉ. Ôi Linh đấy ư, chẳng nhận ra nữa.

Hôm trước đi ăn cưới Hằng, chiều chỉ có mấy chị em đi làm vì các anh em say hết rồi, Linh buồn ngủ quá nên xuống hầm chơi với chị Vân một lúc. Chị dịch tốt lắm, ôi ước gì em cũng đc như chị. 2 chị em ngồi xem bói, đại loại Linh là người tràn đầy sức sống, sẽ sớm lấy lại tinh thần và luôn cười như thế hè hè.

No comments: