Thursday, September 8, 2011

Lá rơi vàng chưa nhỉ?

Lâm bảo ko biết bây giờ là cái mùa quái gì mà có mưa vẫn nóng thế. Sắp đến trung thu rồi, mùa thu là mùa mưa bão, nắng rám cành bưởi rồi lại se lạnh. Phòng Linh cũng hầm hập nhưng mưa nên ko mở cửa sổ đc. Mùa nóng, phòng nóng nực cảm giác không khí đặc quánh lại, cứ đi làm về lên phòng thay quần áo là phải mở toang cửa sổ xả bớt khí nóng ra ngoài; thích nhất lúc đi chơi về, ngoài đường trời mát lạnh, căn phòng đã dịu hơn lại trở nên ấm áp yên bình.

Tối qua trời mưa như thể có bão vậy, từ tối đã thấy chớp chớp liên tục, mưa ập xuống đánh thức mùi hương thiên nhiên: mùi đất, mùi nước, mùi lạnh, mùi gỗ...

Linh ko thích cửa bằng gỗ đâu, khi xây nhà xong cửa đóng bình thường nhưng sau mùa đông rồi mùa hè thì chỗ nở ra chỗ co lại, muốn đóng thì phải dùng nhiều sức đạp uỳnh một phát, mấy năm đầu Linh ko thể mở đc cửa trên sân thượng. Nhà Linh cửa sổ bằng gỗ, tất nhiên bao quanh cửa là khung cũng bằng gỗ rồi, chả hiểu sao có một thời gian ở giữa khung và hàng tường gạch lại có một khe hở khá rộng, nhìn qua khe đấy mọi thứ thật lạ; lũ kiến chẳng thấy lạ gì cả nên ngang nhiên xây nhà ở đấy bít cái khe lại, thỉnh thoảng đất từ tổ theo gió rơi đầy xuống giường Linh; sau chẳng thấy kiến nữa, cái khe cũng ko còn. Khi trời mưa to, nước len lỏi qua chỗ vênh thấm ướt rèm, có khi còn ngấm sang cả chăn đệm, ko thích tẹo nào, tuy nhiên mùi gỗ thì thật tuyệt.

(Nếu mua nước hoa, rất muốn loại mùi gỗ, làm gì có for women nên for men cũng đc hờ hờ hờ)

Đầu tháng 6 đã có hoa sữa rồi, lúc chờ Nam đốm, Lâm dừng xe dưới gốc cây hoa sữa, nhận ra mùi hương quen quen, Linh hít lấy hít để, ngửa mỏi cổ mà ko thấy chùm hoa đâ, Lâm bảo biết Linh thích nên cố tình dừng ở đấy, phét thật, vậy mà bảo anh thô lắm, có lần cả hội đi dạo còn rủ leo đồi Thanh Niên xem các đôi mi nhau nữa, cười híp mắt.

Hoa sữa đẹp chứ nhỉ, cây đẹp, hoa nở rộ thành chùm, màu hoa dịu dàng, mùi ngào ngạt mát lạnh sánh như sữa chua, quả dính từng đôi một và khi già bung ra những hạt bay bay trong gió.

Hôm qua là ngày gì mà Linh có 4 lời mời và cái sau lại quan trọng hơn cái trước. Cà phê, hoa sữa và mưa, tại sao chỉ có bài hát yêu thích, câu nói yêu thích, nước hoa yêu thích... mà ko có mùi hương yêu thích nhỉ?

Monday, September 5, 2011

Mộc Châu – nay

Em Hương trực ngày, đang định tận hưởng buổi trưa “ở nhà một mình” bằng một bộ phim hài nào đó thì Nguyên rủ đi Mộc Châu, thích quá đi chứ, Nam đốm còn gọi trêu nữa, thế là quyết định đi ngủ trưa lấy sức tối chơi. Linh đi làm về thì đi luôn, vội quá ko kịp lo lắng hay háo hức gì cả, chỉ thấy vui thôi. Chuyến đi thuận lợi ngay từ khởi đầu, Ly cũng đc đi, mà lí do xin mẹ đi thì lại ngược lại với Nam, đi kẻo sang năm lấy chồng chửa to ko đi chơi đc, bố Ly thì lại tưởng đi nhà bác ở Thuận Châu cơ, thôi có Châu là đc rùi hô hô. Hơn 7h30 mới xuất phát, Nguyên mua bao thuốc nhờ Linh cầm hộ nhưng túi quần Linh đầy thứ linh tinh rùi nên nhét túi sau, nhìn đàn chị giống ảnh Ly hút thuốc.

Trăng lưỡi liềm mảnh mai đẹp lạ, ko biết sao nó lại to và đỏ thế. Năm nay lạ cực, rằm tháng nào trăng cũng to và sáng hơn những năm trước, thích nhất tối đi về trăng mới lên màu vàng cam, chỉ muốn leo lên chỗ nào đó thật cao để ngắm thôi.

Lâm dặn Linh bảo Nguyên đi chậm thôi, mắt Nguyên kém hơn rồi mà Nguyên lại chủ quan vì nghĩ phanh xe chuẩn, nhưng ko cần nhắc nhở Nguyên cũng đi cẩn thận, Linh ngồi sau an toàn nên ngửa cổ ngắm trăng sao, chuyện trò ríu rít, đốm bảo 2 đứa này đang rót mật vào tai nhau nên đi nhanh dẫn đầu đoàn.

Đội hình là Nguyên Linh đi trước, Nam đốm và Can đi giữa, Lâm Ly lặng lẽ theo sau, theo bình loạn của Linh Nguyên thì là quá chuẩn vì đèn pha đốm lợi hại lắm, sáng rộng nhưng chổng ngược lên ngọn cây, soi hai bên đường để ngắm cảnh, nhiều lần Nguyên Linh giật mình vì tưởng đốm vượt, hóa ra xe ô tô. Đến Yên Châu, chẳng hiểu sao Lâm vượt, 4 đứa cười đùa suy diễn là Ly làm gì đó nên Lâm tức, phải nhớ nhìn xem bên đường có chân Ly thò ra ko.

Linh biết là đội con trai ko muốn đi nhưng thấy lạ vì rủ hội con gái đi, đố Nguyên câu hỏi trong ủn ỉn đại khái là có 3 chú lùn vào hầm mỏ, chú thứ 2 cầm cuốc, chú thứ 3 cầm xẻng, hỏi chú đi đầu cầm gì? Đáp án là cầm... đầu, Linh sợ mình cầm đầu vụ này, tại cảm giác Linh hứng thú nhất nhưng hóa ra là Minh hợi. Minh rất thông minh khi dụ bọn con trai, gọi cho Nguyên nói là xuống MC đi thằng Nam đồng í rồi, sau đó gọi cho Nam nói là Nguyên bảo xuống. Sự nhiệt tình còn ở số cuộc gọi nhỡ của cả lũ nữa, tí tí lại gọi hỏi đến đâu rồi, mà cho dù biết là mỗi Linh nghe máy thì vẫn gọi vào số mấy đứa kia, còn đứng ở đầu MC đón nữa, thiếu mỗi hoa vẫy và băng rôn chào mừng thôi. Sau 7 tháng mà Minh phát tướng nhìn lạ lẫm vô cùng, chiếc răng mới xuất hiện hôm tết đã là một thay đổi lớn rồi, giờ cân nặng thay đổi nhìn bệ vệ nhưng hiền lành hơn, suy đoán là Minh đã bỏ đc, quá vui mừng nhỉ.

Gần đến Mộc Châu, thấy từng đoàn xe đi ngược chiều, chắc họ ở Yên Châu đi xem ca nhạc rồi về, khi đến thị trấn có đèn đường mới thấy hay, đoàn người về xe nào cũng giống xe nào: đàn ông ngồi trước quần sẫm màu áo sơ mi chỉnh tề, phụ nữ ngồi sau trang phục dân tộc nhưng ko phải dân tộc Mông. Vào gần đến trung tâm thì những chiếc váy mèo mới nhiều, mở màn là 1 chị đông tây kết hợp: áo phông + quần bò + váy mèo.

Mọi phương tiện 4 bánh đều bị chặn lại và mùi tắc đường đã thoang thoảng. Sau khi gửi xe, cả bọn đi ăn bánh bao, ngon cực, vỏ bánh dầy và nhân trứng thịt. Vào hội chợ một lúc thì đi xem pháo hoa, gặp Long bích và người yêu, Minh hợi hét rõ to: Long bích toàn yêu những con xấu (trừ nhỏ ra nhá), Ly cũng phải ngạc nhiên trước sự lão hóa của em này cơ mà, sau đó là tiếc hùi hụi vì quên ko đòi nợ Long bích.

12h pháo hoa đùng đoàng, ngắm bù cho tết nhiều sương mù pháo hoa xấu hoắc. Thấy mọi người quay nên Linh cũng lôi máy ra chứ thích nhìn tận mắt hơn, ngắm mọi người trong khoảnh khắc này nữa, thật hạnh phúc. Linh gọi cho em Hương nhưng lại tắt đi vì nghĩ em ngủ rồi, gọi cho Nam thì ko nghe máy. Ly quay từ đầu đến cuối còn Nguyên thì quay thành từng đoạn nhỏ, có 1 đoạn nhìn Linh Can như trẻ con, vẫy tay rối rít hét Happy... new year, nghe lại thì toàn thấy tiếng gào thét của Linh thôi.

Hết pháo hoa ai ai cũng về nhà nên tắc đường, Minh gâu bảo 1000 năm Thăng Long ko tắc ko đông như thế này đâu, Hương phàn về quê chuyến 9h tối mà 9h sáng vẫn tắc ở HN. Con chú Long ở HN về nhưng bị chặn nên chú Long đi đón từ Mai Sơn, cứ khi nào vượt Linh là lại bấm còi, thế mà tưởng chú đi chơi. Ngồi ở vỉa hè chờ cho bớt xe mà mấy thằng cũng suýt bị tông vào.

Ôi ngắm váy mèo thật là thích, ko ngờ trang phục dân tộc này cũng nhiều... mốt như thế, hỏi một chỗ thì biết là áo con trai 100k còn váy con gái thì 300k, chị Lan Anh và Hương C mua 500k cơ ko biết có đẹp ko để còn mượn, Linh thích mê đi í, chỉ nhìn các nàng mèo kinh (tức là kinh giả mèo) cũng thấy thích rồi mặc dù vẻ đẹp hiện đại: da trắng, tóc vàng, mắt đen mi đen môi đỏ, giày cao ngất ngưởng, váy mèo dập dìu, dây buộc thắt nơ sau eo; nhất là khi nhìn họ ngồi dịu dàng sau xe. Nghe lỏm một nàng mặc bộ mèo nói với bạn là thích váy mèo vì khi đi chân váy lắc lắc theo mông, hô hô hô.

Linh là con gái mà nhìn còn thấy lòng xao xuyến thì ko biết con trai thế nào nhỉ? À biết rồi, sẽ bắt về làm vợ ha ha ha.

Nhìn con trai mặc bộ mèo cũng đẹp lắm, có 1 thằng da trắng, mặt gầy và mọi nét trên mặt đều nhỏ và mảnh, tóc nó vàng xoăn xoăn xù xù rất tây, nó mặc bộ mèo làm Linh giật mình thích thú: tây cũng thích như mình. Nhưng rùi nó nói tiếng Việt, ÔI, nó và lũ bạn mặc bộ mèo nhưng sáng tạo thêm vỏ chai Dr Thanh giắt ở lưng quần đi đứng nghiêng ngả, nếu là bầu rượu thì sẽ đẹp hơn nhưng cái chai này cũng rất hay rồi, à mà đi đất thì hay nứa. Có một thằng cao to khuôn mặt của dân tộc Thái cũng mặc mèo, cổ đeo kiềng bạc và cả thẻ ban tổ chức, đèo gái mèo bằng xe ga, nhìn đẹp lạ. Linh Ly bảo sẽ mặc đồ mèo để chụp ảnh mà quên mất, tiếc thế, thích cái áo nam lắm.

Toàn là mèo kinh thôi, ít mèo xịn lắm, và xịn nhất là một bé trai bé loắt choắt đi dép trái, tóc vàng lơ thơ và khuôn mặt đặc trưng của mèo, và của 1h sáng, tức là buồn ngủ. Nguyên chụp Linh Can lúc 1h hơn, và để kỷ niệm cái giờ phút ấy thì Linh giơ 1 ngón tay lên, ngón trỏ í, thế có nghĩa là gì nhỉ mà Nguyên cười nham hỉm thế.

Thoát khỏi tắc đường thì bình xăng của Nguyên vơi đi đáng kể, cả bọn loay hoay ăn khuya (hoặc là ăn sớm) rồi mới về nhà Minh, nhẹ nhàng leo lên phòng nó, 3h30 cả lũ yên vị trên giường, Linh là đứa khó ngủ nên mặc dù mệt vẫn ko thể ngủ luôn đc. 3 đứa con gái ngủ chung, khóa phòng kín lại nên ko bị lạnh, mấy thằng vừa mệt vừa lạnh co ro thương lắm.

6h hơn đã dậy nhưng ko mệt vì thời tiết rất dễ chịu và háo hức đi chơi tiếp, rửa mặt và súc miệng xong Linh ra ngoài ban công ngắm cảnh, bắt gặp một hình rất đẹp: một người đang điều khiển máy cày ở nông trường. Hồi bé Linh rất thích một quyển truyện kể về 1 cô bé ở nông thôn về nghỉ hè ở nông trường với bố. Tiếc là ko chụp đc cảnh đấy.

Đi đồi thông và thác Dải Yếm, chụp ảnh loạn xạ nhưng vẫn cảm thấy ko chất lượng lắm. Cái ảnh mà Linh thích thì cháy vàng, ảnh cầm giày í, nhưng cũng đẹp nhỉ. Đường đi vào thác có 1 cây đa gốc rất to và cái lỗ ở gốc cũng to lắm, Minh gâu bảo chui vào mà chụp ảnh nhưng mà cái mương hay rãnh hơi rộng nên ko nhảy qua đc, mà mấy đứa cũng sợ chụp 1 xem ảnh thấy 2 người.

Lúc chia tay Minh thấy bùn thế, thấy thương thương nó, đang đông vui tự nhiên còn mỗi mình, thấy Linh tệ với nó quá, nó quan tâm hết cỡ cứ hỏi xem thích ăn gì ko, đòi đi đâu nó đưa đi đấy, nó ko đói nhưng kêu đói để bắt mấy đứa ăn, hình như tại nó béo lên nhìn khác đi nên hơi xa cách nó, hôm tết Linh với nó đi chơi gần hết ngày mà.

Đường về cảm giác hơi xa xa, về Yên Châu cũng hơi mệt nên Linh dựa hẳn vào Nguyên, buồn ngủ nhưng ko ngủ, lặng im ko nói gì làm Nguyên tưởng Linh ngủ nên đi chậm lại. Đi đường ko sao nhưng khi dừng lại mới thấy mệt. 4h hơn về đến nhà, hic hic mưa lạnh nắng gió làm Linh bị cảm, vừa sốt vừa ra nhiều mồ hôi, cố tắm qua rồi tống 2 viên thuốc vào leo lên giường ngủ thiếp đi, tối vẫn đi chơi đc: hội nghị tổng kết chuyến đi.

Mấy cái ảnh cuối cùng cũng khá, cái dòng thác nhỏ dọc đường về, Nguyên bảo dải yếm 2 nhưng Linh bảo nó là thác Cà Vạt :)), lúc sau thấy 1 ông đứng "tường đè" Nguyên trêu Linh: thác nữa kìa. Mọi người bảo Linh đội mũ bảo hiểm nhìn buồn cười, Linh bảo mũ siu nhưn xanh đấy, quên ko chụp cái tạo dáng su pờ men nên về nhà cố chụp 1 cái nhìn hâm thế.

Mộc Châu – xưa

Mẹ bảo đi Mộc Châu, Linh cũng muốn đi lắm nhưng mẹ đi cùng bạn mẹ mà cũng ko thích đi cùng mẹ nên khi ông ngoại rủ đi Linh thích lắm, ông bảo đi 1 tuần cơ, ôi tuyệt vời. Hè lớp 4 hay 5 gì đấy, Linh và ông đi Mộc Châu, ở nhà ông Lân khoảng 1 tuần, rồi ông về, Linh ở với dì Đức khoảng 1 tháng. Ông ngoại chơi thân và kết nghĩa anh em với ông Lân và mấy ông nữa nên Linh gọi con các ông là cậu và dì hết. Ký ức về nhà ông Lân là buổi tối và sáng trời rất lạnh, bếp lửa thơm và ấm, Linh thích võng nên hay ra đấy ngồi, buổi trưa ông hay mua kem cho Linh ăn, mua nhiều lắm toàn cho vào cái phích hay cái cặp lồng sắt í, kem chảy ra dẻo dẻo (chắc vì kem làm bằng cơm nguội), kem màu cam thì hơi đắng đắng chắc do đường hóa học, nhà ông có 1 chú chiều nào cũng vác vợt đi bắt bướm về để ép, chú có 1 bộ sưu tập đẹp lắm, về nhà Linh cũng bắt trước nhưng ko rút ruột nó ra nên be bét kinh khủng cực, mà chú ấy chọn con to và đẹp chứ Linh thì con gì cánh to to bay bay là bắt rồi cho vào quyển vở gấp lại. Trí nhớ của trẻ con mờ nhạt, rời rạc và ko xác định đc thời gian dài hay ngắn, Linh là đứa nhút nhát nên ko nghịch nhiều, ko đi chơi nhiều, nhớ ở đâu đó có rất nhiều hoa bóng nước, nhiều màu lắm, chạm vào quả là nó nổ bắn hạt ra, thích quá vặt rất nhiều quả về trồng nhà ông bà ngoại. Hồi đó Linh có 1 mẩu vườn nhỏ nhỏ, 1 cái cuốc to to cuốc cả tuần mới xong để trồng hoa bóng nước, và cảm giác như nhà nào trồng hoa này đều là xin từ Linh í vì hoa này hồi đó rất lạ. Ký ức khi ở với dì Đức thì nhiều hơn, Linh có 1 lũ bạn nhưng chả nhớ đứa nào và chơi cái gì, chỉ nhớ dì Đức làm thịt kho tàu ngon tuyệt vời, ngon đến mức một lần Linh đi khoe với bọn nó và cả lũ lấy ra ăn vã hết, về bị mắng, ko nhớ có bị oánh ko nữa. Nhớ là dì ở tập thể ngay mặt đường, bên kia đường là đồi chè. Ở cuối dãy có 1 chú sáng nào cũng đi bắt sâu, hái lá sâu về nghiên cứu. Hồi bé Linh chỉ đam mê cỏ cây hoa lá bé bé thôi, khi biết 2 chú sâu bướm này thì mới thích sâu bọ và con vật. Hồi bé nhổ răng dưới thì ném lên mái nhà, nhổ răng trên thì ném vào gầm giường, lúc ở đó Linh nhổ răng dưới xong ném vào vườn hoa trước cửa, mãi chẳng thấy mọc gì cả nên cũng hơi lo, cũng định đi tìm để ném lại. Hình như mấy tháng sau khi về nhà răng mới mọc lại. Linh hay khóc nhè lắm nhưng chỉ khóc thầm thôi, ở mãi với dì cũng chán nhưng ko đòi về, tối nhớ ông cứ nằm khóc, lúc đó ko có điện thoại nên cũng chẳng biết ở nhà thế nào, chỉ biết khóc nhớ ông, sợ ông bị làm sao, lúc đó đã biết sợ mất ông rồi. Ko nhớ là ai đón Linh về, mà ko nhớ lúc đó có mừng vui ko vì ký ức ngày cuối cùng ở Mộc Châu là chơi ở 1 vườn đầy hoa bóng nước và chuồn chuồn, nghịch cho quả bắn tung hết ra thì đi bắt chuồn chuồn rồi lấy dây buộc hết lại. Và còn một kỷ niệm về Mộc Châu nữa: Linh bị ghẻ đầy tay, ghẻ nước, ngứa lắm, trẻ con nên ko biết đau xót gì, ko khó chịu gì, lại còn thích vì chiều nào cũng sang nhà cô Toán vặt gai bưởi để cô khều ghẻ cho. Hồi bé Linh ngố lắm, ko biết là đc đi chơi đâu, mà đi thì xin phép người lớn, có lần xin cậu Hiếu thì cậu bảo khi nào cậu đếm đến 10 thì phải về, chạy ra đến cổng thì cậu đếm đến 10 luôn, thế là ở nhà, ngu nhỉ, mà hồi bé Linh ko đòi hỏi hay hờn dỗi ăn vạ đâu, ở nhà lủi thủi chơi 1 mình ngoài vườn thôi, thế nên đợt bị ghẻ chiều nào cũng đc đi chơi, thích lắm, cô Toán có 1 đứa con gái nhưng nó hay đi chơi, ko học giỏi nên cô rất thích Linh, cô hay đánh con cô, có lần còn cởi quần áo nó ra rồi đuổi đi cơ. Hồi đó cứ mỗi lần Linh sang nhà là cô lại gọi là Nguyễn Văn Linh, chưa biết đấy là ai, mà cũng chưa biết sự tích cái tên của mình nhưng cũng thích cách gọi của cô.

Mẹ bảo đi với ông lâu quá nên ko cho đi, ông bảo thôi đi 4 ngày thôi, thứ 2 đi, mẹ cũng ko cho đi, ở nhà trông nhà nấu cơm cho em Hương, chuẩn bị buồn rồi. Ngày khai mạc lễ hội nên đông, ông hoãn ko đi nữa Linh cũng đc an ủi phần nào nhưng vẫn tiếc, chưa bao giờ đc đi chơi 2-9 hay lễ tết cả, năm nào mẹ cũng bảo ngày này nhiều tai nạn lắm ở nhà thôi, thế là về ông ăn uống thôi. Năm ngoái em Hương và Nam đi rồi, chẳng rủ Linh gì cả, buồn phát khóc. Kể với Nam thì Nam bảo nhà Trung Cảnh rủ Nam đi chơi hôm khai mạc nhưng Nam ko đi, bọn xóm rủ đi 2-9 nhưng Nam ko muốn đi. Đúng là người ăn ko hết kẻ lần ko ra, Linh quá thích đi chơi nên Nam đành ”lần” cho Linh đi cùng bọn ở xóm, nhưng ko hứng thú lắm nên Linh càng chán, Linh có thể tự liên hệ với bọn Nam phèo nhưng tại Nam nên Linh ko cần nữa, nói trước bước ko qua nên Linh kể với cái Trang để vụ ở xóm thất bại luôn, chuẩn bị khóc rồi. Mãi đến tận trưa mồng 1 Nam mới gọi bảo đi, lại còn hỏi Linh một câu ngớ ngẩn là có cần xin mẹ ko, trời ơi đến cái giờ phút này còn hỏi câu đấy nữa á, nếu phải xin mẹ thì phải chuẩn bị trước mấy hôm, Linh là đứa con hư của mẹ từ lâu rồi, Linh tách khỏi mẹ từ lâu rồi. Nam lại còn thông báo là lúc đi thì đi xe máy với hội Nam phèo nhưng lúc về thì đi ô tô với nhà Phong gà, gửi gắm thế nữa á. Con bé tội nghiệp, thôi ở nhà cắm mặt vào máy tính vậy, Nam lại còn thêm dầu bằng câu: đi đi kẻo sang năm lấy chồng thì ko đi đc. Linh đã khoe với Nam là Linh đc lùi thời hạn lấy chồng 2 năm nữa rồi, thế mà cứ trêu chọc lung tung nữa. Càng ngày Linh càng thất vọng vì Nam, Linh tưởng Nam hiểu Linh hơn ai hết vì Nam biết cuộc sống của Linh nhiều, nhưng Nam chẳng hiểu cái gì cả. Nuốt cục tức vào.

Đúng là trời ko phụ lòng người, hội Nguyên đi, Linh mừng ko hét lên đc. 4h Nam phèo gọi, Linh vênh mặt lên: tớ ko đi đâu. Ha ha ha ta xả đc cục tức rồi. Linh kể cho Nguyên và khi chuyến đi kết thúc tốt đẹp, cả 2 đứa đều rất hả lòng vụ này. Thật tuyệt vời. Nếu ko đc đi MC thì cũng sẽ có bài này, viết để mọi người tưởng Linh đc đi hehe.

Friday, September 2, 2011

vui kinh

và thú vị, tất nhiên là mệt nữa rồi. Ôi chưa bao giờ đc đi chơi 2-9 như vậy.
Ông trời thương con đừng để con ốm lâu nha, con ăn no rồi tống 2 viên thuốc rồi, người lâng lâng như vẫn đang ngồi trên xe.
Thôi chuẩn bị đi hội nghị đây ôi cuộc đời thật tuyệt vời và Linh có những người bạn thật tuyệt vời.