Monday, June 21, 2010

Lập hạ

hôm nay là lập hạ đấy, mát nhỉ. Linh nhầm, tưởng là giữa hè, hoá ra là đầu hè, trời ơi thế mà nóng quá, Linh nóng trong nóng ngoài ko ngủ đc. Linh Hương đi chơi đúng vào thời điểm nóng và mất điện, lúc nào người cũng mướt mồ hôi, dính và uớt.
Linh rất thích Ngô Thanh Vân, tối qua chị ấy đc giải vàng rồi, thích thế. Linh nhắn cho chị 2 tin, nửa tiếng sau tổng đài nhắn lại nói ko hợp lệ vì sớm quá, 12 rưỡi đêm lại nhắn thêm 1 tin nữa, mịa nhà noá. Mấy năm trc vào tết Linh nhắn tin ủng hộ người nghèo bị mẹ mắng cho 1 trận, lần này mẹ mà biết thì chắc mắng 2 trận đấy.
Dương hỏi về nhà lâu rồi sao im hơi lặng tiếng thế. Linh nói Linh ở nhà duỡng trắng. Biết là mình nâu đi nhiều nhưng ko soi gương nhiều nên ko biết, tự nhiên hôm nay đi lượn lờ mới thấy mình sô cô la quá, bánh mật ngọt lịm luôn. Thấy khoái lắm, làm thế nào để duy trì nhỉ, nhìn khoẻ mạnh và cứng rắn hơn đó.
Mai đi làm, con dâu bà Lục gọi lên. Ôi nghỉ hè chưa đã, chưa kịp đi làm lại chứng minh và bằng lái, để trong cốp xe nóng ẩm nên nhoè hết ảnh trông ghê gớm lắm, xanh lét. Đi làm mà sao thấy buồn buồn, phải vui lên chứ, Linh bị đuổi rồi lại đc gọi lại, phải tự hào chứ. Nhà bà Lục chỉ tuyển 1 người thôi, Linh vô duyên nhảy vào thử việc trong khi bà ấy sẽ nhận cái Hương, nó họ hàng quen biết và cùng quê. Nói là đuổi việc cho oách, hoàng tráng vì Linh muốn nghỉ lắm, đc nghỉ là Linh cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hẳn lên, một chân trời mới đang chờ ta. Hôm lên làm giúp mấy hôm Linh biết tỏng bà ấy sẽ nhận chính thức nên buồn lắm, nhắn tin cho Nam thì Nam nói là: Linh nhận lời làm cho bà ấy đi. Linh đọc xong mà phát khóc, sao Nam ko hiểu là Linh sợ làm ở đấy lắm, cái cách Nam nói cứ như chỗ đấy béo bở lắm Linh đừng chần chừ kẻo mất cơ hội. Nam còn nói là Linh làm ở đấy vui hẳn lên, ko nghĩ ngợi nhiều. Nam đâu biết Linh là đứa luôn suy nghĩ tích cực, chỉ tuyển chọn niềm vui để chia sẻ thôi. Bình thường Linh đã ko thích ngôi nhà của mình rồi, khi đi làm Linh còn tuyệt vọng hơn chẳng biết đi đâu về đâu nữa, mệt nhưng ko muốn về nhà. Ngày trước An Thành là ngôi nhà của riêng Linh thôi, Linh yêu nó vô cùng, chẳng có gì làm chẳng có ai gọi điện chẳng có ai đến, chỉ mình Linh, nhưng Linh đc nuôi dưỡng bằng tâm hồn qua các quyển truyện, vậy nên Linh gắn bó đc nửa năm. Linh quá mệt mỏi để nghĩ ngợi lung tung chứ ko phải ko nghĩ. Lần đầu tiên Linh hối hận vì đã nhắn tin cho Nam.
Đấy, nhân tiện nói về Nam, Linh vừa làm đứt cái dây treo điện thoại Nam tặng Linh vào sinh nhật năm kia, nó có dây màu hồng, có 1 cái chuông nhỏ sơn màu tím giờ đã tróc hết sơn cạnh 1 cái mặt tròn đeo kính, mẹ bảo nhìn giống Linh, giống quả dưa đeo kính. Lâu rồi Linh lại lấy ra dùng, Nam nhìn và bảo Linh ko còn đeo kính nữa rồi, uh, cái kính trên cái mặt đấy cũng mờ đi rồi.
Linh sẽ đc nghỉ chủ nhật, lương 1,8tr, sổ sách chứ ko phải máy tính, 7h làm. Chiều nay Linh đàm phán đc như thế, Linh đi làm vì ko biết làm ở đâu, vì Linh chăm chỉ chịu khó thì sẽ ổn, vì dưới quyền của Thuý Quỳnh chứ ko phải bà Lục bà Lọi. Hơi tiếc vì Linh thích làm cùng chị Huê để học đc nhiều hơn, mai kia làm chỗ khác thì còn làm đc, Linh chả biết cái quái gì về thuế, cũng ko biết sử dụng Misa, hồi đi học chỉ học qua loa nên ko biết đâu.
Ôi cái cuộc đời này, cuộc đời tôi sẽ ra sao đây, đi đâu về đâu.
“Có một ngọn đèn là có bấy nhiêu gia đình. Bao giờ mới có một ngọn đèn thuộc về em?!”

No comments: