Wednesday, July 28, 2010
gió
Linh và Nam đi đường lên Thuận Châu, thấy có 1 bãi đất trống rất to, chắc họ san để làm nhà, 2 đứa đứng đấy chơi. Đất mới san nên mềm cực, nhìn xuống dưới có 1 cây to và nhiều cây bé bé sáng sáng, chắc là ngô. Ôi ở đấy thích cực, rộng lắm, lồng lộng gió.
Ghế
lớp 5
1 lần cái Hương đèo Linh và cái Hạnh đi chơi bằng xe của thằng Thọ, xe bé mà lại ko có chỗ để chân nên 2 con ngồi sau cứ dạng chân ra, ko để ý đạp phải 1 người ngồi bên đường. Thằng Thọ thấy đi lâu ko về nên đi tìm, lấy xe về bắt bọn Linh đi bộ, nếu mà đi xe thì lúc quay lại chỗ cái người bị đạp oan đấy cũng phải dắt bộ, đằng này 3 con lóc cóc đi bộ về, vừa đi vừa nhăn nhở ko biết phải làm thế nèo, buồn cười đủ thứ. Hồi đấy ko đc dạy là phải xin lỗi đâu, mà ko nhịn cười đc, ko chạy nhanh qua đấy đc, thế là cái Hương phải hát: "à la lá con gà" để có cớ mà cười.
Ngày xưa học 3 tiết liền tù tì rồi ra chơi nửa tiếng, tha hồ mà chạy nhảy. Hạnh cũng hột mít giống Linh, nó gần nhà và chơi với cái Hương, thế nên 3 đứa chơi với nhau, hay bắt nạt thằng Thọ, lấy xe của nó đi chơi, ngoài lần đạp phải người khác thì còn hay lao xuống rãnh nữa, may mà cái rãnh nó bé nên bánh xe ko bị thụt vào. Học lớp 5 ngày xưa đứa nào cũng bé tí bé tẹo, nhưng mà dù bé thì 3 con quỷ ngày nào cũng leo lên 1 cái xe cũng bé thì rồi cũng có ngày hỏng xe, thằng Thọ về sau ko cho đi nữa. Uhm 3 con lại có trò khác vui hơn. Xe cái Hương là xe mini, oách lắm đấy, ngày xưa hiếm xe đạp lắm, chỉ toàn mi pha với phượng hoàng và xe đểu hơn nữa, mỗi mini là dựng chân chống giữa lên, cái Hương ngồi ở yên đc làm bố, Linh mít Hương mít ngồi sau làm con, chả hiểu sao vẫn thò chân ra đạp xe đc, giả vờ cả nhà đang đi du lịch thế giới. Há há há sao ngày xưa vui thế nhỉ, sao hồi đấy mình dốt mình ko chơi nhiều hơn nữa nhỉ. Hình như là hát hò và tưởng tượng nơi mình đến.
À thỉng thoảng còn 1 đứa ngồi ở ghi đông nữa, nó là cái Trang, nó cao hơn Linh và Hạnh nên bọn Linh phải gọi nó là mẹ. Tự nhiên mới nhớ ra nó. Ko nhớ nhà nó ở đâu nhưn lên cấp 3 học ở Tô Hiệu, nó đi xe bus cùng Nhung dư và Hằng bí thư. Hôm cuới Hằng nó cũng đi nhưng ko quen ai cả, biết mỗi Linh nên mừng lắm, hôm đấy ngồi cùng Loan và Dương Huyền chỉ có cười nhăn nhở thôi. Đến khi cưới Hoà trố thì nó cũng đi, nó ở xóm trọ và chơi cùng cả Hoà và Mừng, thấy Linh nó cũng mừng như lần trước.
Lớp trưởng lớp 5 tên là Hưng, hay gọi là Hưng cuội, cái Trang có nói giờ nó làm gì nhưng Linh ko nhớ. Thấy lạ là hồi đó nhạt nhoà lắm, sao bọn nó vẫn nhớ Linh nhỉ.
Tuesday, July 27, 2010
con gái hay con trai
Nhà ở gần trường nên đi học là về nhà, ko biết là đi học ko phải chỉ học những gì cô dạy mà còn đc chơi với các bạn, học các bạn. Chẳng biết là đc đến nhà bạn chơi nên chẳng bao giờ đến nhà bạn cùng lớp chơi. Duy nhất có 1 lần sinh nhật bạn nên xin ông cho đi, thế nhưng đen đủi là gần nhà bạn ấy có đám ma nên ông ko cho đi.
Linh vẫn nhớ hồi bé đi mẫu giáo như thế nào, tự bộ đi nhé, ngoan cực kỳ. Có 1 đợt họ làm đường, làm rãnh thoát nước, lớp mẫu giáo ở mặt đường, cạnh cái rãnh bé thôi nhưng hồi đó tí hon nên lúc đi thì bên phía đường cao hơn bên lớp nên nhảy sang đc, lúc về ko dám nhảy nên tụt xuống rãnh rồi trèo lên đường. Tội thế, họ mà bắc cái cầu bé tẹo chắc cũng ko dám đi đâu, nhát lắm mà. Thương thế.
Cứ suốt ngày ở nhà thui thủi chơi 1 mình, đến năm lớp 5 thì quả đồi đối diện có 1 nhà chuyển đến, có 1 đứa con gái = tuổi Linh. Nó tên là Hằng, mẹ tên là Toán, cái tên lạ nhỉ, cô ấy gọi Linh là tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, hồi đấy chả biết ông này là ai, tại sao cô lại gọi thế nhưng cô ấy quý nên thỉng thoảng cũng sang chơi, nghe cô gọi như thế thấy hay hay lạ lạ. Trước đấy là nhà của ông Lá, có cô Hoà (chỉ hơn Linh mấy tuổi thôi), thỉng thoảng cô và bạn bè chơi trò cô dâu chú rể thì Linh đc trang trí để là cô dâu, thằng Chung làm chú rể.
Đúng là những gì thơ bé luôn ảnh hưởng rất lớn về sau. Cô Hoà xinh, hiền, người nhỏ nhắn, thông minh dịu dàng lắm. Linh rất thích cô ấy và luôn uớc mình đc như cô ấy, đó là thần tượng đầu tiên của Linh. Ngày xưa và cả bây giờ Linh luôn thần tượng những người thông minh, học giỏi, năng động. Cô Hoà luôn đc làm lớp trưởng này, đc vào đội đeo khăn quàng đỏ rôì vào đoàn đeo huy hiệu, thích cực, cô nói cô xếp hạng thứ 8 của lớp nhưng cô giáo vẫn cho làm lớp trưởng. Hồi đấy chẳng biết học hành để làm gì cả, mà Linh cũng ko biết là học càng nhiều càng tốt nên chẳng bao giờ sang nhà cô học bài cả.
Cô Hoà là một trong số ít thần tượng nữ của Linh, vì khi lớn lớn rồi Linh thấy con trai thông minh nhanh nhạy hơn. Ko phải do sức hút giới tính mà Linh thích con trai hơn con gái, Linh thấy con trai nịnh nọt và nói chuyện luôn có sức hút, sức thuyết phục hơn con gái. Nếu ước mình là ai đó thì Linh thích là con trai hơn.
Thế nhưng hình như ước mơ luôn để trong lòng còn sở thích là để bộc lộ. Đọc lại thấy Linh vui vì là con gái nhiều hơn ngồi nghĩ nếu mình là con trai. Có một lần Linh, Tuyết, Hoa và anh Giang ngồi bốc phét với nhau (chỉ có a Giang bốc phét thôi chứ Linh thì luôn thật thà), a Giang nói là con gái thích lắm, Linh là đứa phản biện nhiều nhất rằng con gái khổ lắm, thiệt lắm, thế nhưng nhạc chờ của Linh lại có mấy bài í éo: là con gái thật tuyệt.
Điều Linh thấy thích nhất khi là con gái là gì nhỉ? Uhm Linh chỉ dễ thương dễ nhìn thôi chứ ko xinh đẹp, nổi bật... thế nên ko có nhiều người ga lăng giúp đỡ, cũng ko có hoa hay quà trong ngày lễ hay sinh nhật... Linh thấy thích nhất khi mình ăn mặc đẹp và đặc biệt, lúc đó mọi người ngắm nhìn và mỉm cười, rất dịu dàng và nhẹ nhàng, chưa bao giờ làm Linh đỏ mặt. Nếu Linh thấy một cô gái như vậy Linh cũng muốn cười như vậy, để xem cô gái ấy có đỏ mặt ko ha ha, còn nếu thấy 1 anh chàng cực đẹp trai, ăn mặc bảnh bao thì còn lâu nhá, ko bao giờ Linh mỉm cười hay nhìn hơi lâu 1 chút đâu (trừ khi là sao nào đấy), con trai kiêu lắm.
love
Nam cho Linh mượn phim 50 fist date, cũng gần như thế, cô gái bị mất trí nhớ nhưng tình yêu đã giữ chàng trai ở lại.
Monday, July 26, 2010
dry
Uhm chắc số Linh sướng, có người đưa đi. Phải nói là cảm giác ngồi sau 1 chàng cao lớn thật là thích, núp núp sau lưng chàng trốn gió trốn nắng. Hôm nay Linh đèo, củ chuối ngồi sau ôm chặt lấy mình, thích cực, bàn tay bé xíu, ngắn tũn (ko ôm đc cái eo khổng lồ của Linh), còn cái đầu thì tựa sát vào lưng mình. Thế mới biết cảm giác là con trai đèo người iu đi chơi thích thế nào.
Lúc chơi ở vườn hoa cầu trắng, Chuối chạy rơi cả dép, Linh nhặt đưa cho nó đi nhưng nó mải chơi nên cứ cầm ở tay. Linh quên mất bế nó chạy, nó cũng mải cười nên cứ cầm dép cho vào mồm gặm, ôi nhìn iu cực.
Gặp anh Công ở dưới nhà bà Lục, anh hỏi làm gì, Linh bảo chờ người yêu, anh bảo người yêu đâu, Linh bảo trên tầng. Ko ngờ anh đoán ra cái Hoàn, rất thích những người thông minh như thế.
Ghét Tuyết khi Tuyết nhắn tin hỏi: thế chị ko định đi làm à!!! Não nề ruột gan tim phổi.
Ghét khi mọi người hỏi: ko định đi làm ở đâu à? Muốn cầm dép đập vào mặt họ.
Lúc về định đi đường tắt nhưng lại thôi. Linh hay đi đường đấy để về nhà nhanh hơn, tránh đèn đỏ nữa. Nhưng hôm trc đi đuờng đấy rồi, buồn lắm, sợ lắm. Linh trơ đến mức chẳng run gì, ko khóc đc nữa, ko biết lòng mình nghĩ gì nữa. Lâu rồi Linh sẽ quên đi thôi, lớn rồi sẽ quen dần sẽ thấy bình thường thôi.
Linh muốn đc hồn nhiên thơ ngây thêm lâu lâu nữa cơ. Linh muốn đọc hết các truyện của bác Ánh cơ. Linh muốn đc đi du lịch nhiều nữa cơ........
Linh muốn có việc làm, có tiền. Mua điện thoại cho em Hương, cho mẹ đi chơi, mua vé vào bể bơi, trả hết mọi khoản nợ, mua máy ảnh, mua máy giặt, mua xách tay, mua đồng hồ, mua máy quay, mua mp3, mua bảo hiểm. Còn nữa ko Linh?
Linh muốn 1 cái vòng mã não màu xanh lục đậm, nhiều vân màu vàng, 1 vệt thẳng màu đen giống cái vòng Linh và Quyên mua ở hội chợ năm ngoái, 30k thui. Hứa sẽ đi xe cẩn thận để ko bị ngã vỡ nữa.
Saturday, July 24, 2010
She - Groove Coverage
She hangs out every day near by the beach
having a heineken falling asleep
she looks so sexy when she's walking the sand
nobody ever put a ring on her hand
Swim to the oceanshore fish in the sea
she is the story the story is she
she sings to the moon and the stars in the sky
shining from high above you shouldn't ask why
She is the one that you never forget
she is the heaven-sent angel you met
oh, she must be the reason why god made a girl
she is so pretty all over the world
She puts the rhythm, the beat in the drum
she comes in the morning and the evening she's gone
every little hour every second you live
trust in eternity that's what she gives
She looks like Marilyn, walks like Suzanne
she talks like Monica and Marianne
she wins in everything that she might do
and she will respect you forever just you
She is the one that you never forget
she is the heaven-sent angel you met
oh, she must be the reason why god made a girl
she is so pretty all over the world
She is so pretty all over the world
she is so pretty
she is like you and me
like them like we
she is in you and me
She is the one that you never forget
she is the heaven-sent angel you met
oh, she must be the reason why god made a girl
she is so pretty all over the world
(she is the one) she is the one
(that you never forget) that you never forget
she is the heaven-sent angel you met
she's the reason (oh she must be the reason) why god made a girl
she is so pretty all over the world (oh...)
Na na na na na .
Ôi bài này dễ thương nhỉ. She is so pretty, she is like you and me. Nhạc hay nhỉ, cái kiểu gẩy đấy như nhạc bài Đôi giày vải của í, nghe nhỉ muốn nhảy hoặc búng tay theo. Linh thích cái đoạn có tên mấy cô gái í.
Wednesday, July 21, 2010
...
Thế nên kiếp này Linh gặp đc rất nhiều người xấu, ko tốt, đểu...
Sao mọi người giống nhau thế.
Linh thấy sợ hãi và mất niềm tin.
Nhưng cuộc sống là thế.
Linh nhận thấy từ bỏ rất dễ. Sống là chiến đấu. Linh rất giỏi, tối nay Linh đã ko từ bỏ, và Linh chiến thắng.
Điều đáng sợ nhất là Linh rất bình thản, Linh ko thích mình mong manh yếu đuối, càng ko thích mình chai lỳ.
123
Linh cũng rất bất ngờ khi mình bỏ AT, thế đấy, quyết định nhanh chóng ko cần nghĩ ngợi nhiều. Ở đấy chẳng có gì níu giữ hay tiếc nuối cả nhưng phải cảm ơn nơi đấy rất nhiều. Nửa năm làm ko cho Linh chút xíu kinh nghiệm gì cả nhưng cho Linh gia đình Tuyết, cho Linh 1 nơi rất tuyệt vời. Cái văn phòng, chỉ 1 mình Linh, tha hồ đọc truyện và xem phim. Lúc đó Linh ko dow phim về nhiều, cũng ko thích ngồi máy nhiều nên chỉ đọc truyện mượn trên thư viện thôi. Có nhiều điều để suy nghĩ lắm.
Xuân nói Huế là tư tưởng ko thông. Linh khá lạc quan và yêu đời nên khi có nhiều thời gian như vậy thì càng tốt hơn. Thích nhất cái cảm giác nhàn rỗi đc đi lang thang, lượn lờ vào ngõ ngách, khám phá những con đường lạ, ngắm nhìn và ngửi mùi sau cơn mưa.
Thích cái cảm giác cầm chìa khoá mở cửa căn phòng của mình, an tâm rằng mình luôn có 1 nơi trú ẩn, 1 nơi để đi, 1 nơi luôn chờ đón mình. Thế nên khi đưa chìa khoá cho anh Vượng, Linh thấy hụt hẫng lắm. Buồn vô hạn. Thế là chẳng biết đi đâu rồi.
Saturday, July 17, 2010
Diệu Linh
Có đoạn này hay nè, hơi dài chút, chú ý nha:
Thần Lửa, dân gian còn gọi là bà Hoả, Mã vương gia... Ngạn ngữ nói: Mã vương gia có 3 con mắt, ngụ ý nói sự lợi hại. Hoả thần vốn là Chí Diệu cát tường ở bên cạnh Như Lai Phật, vì tính nóng như lửa, đốt cháy Độc hoả quỷ, vi phạm giáo nghĩa từ bi của nhà Phật nên bị đưa xuống cõi phàm, đầu thai nhà họ Mã, lúc sinh ra có 3 mắt, 3 ngày sau đã đi đánh nhau trả thù cho cha, giết chết Long Vuơng, lấy trộm cây Kim thương của Tử Vi đại đế nên bị vây khốn mà chết. Lại đầu thai làm công chúa của Hoả Ma vương, lúc sinh ra bên tay phải có chữ Diệu, tay trái có chữ Linh nên đc đặt tên là Diệu Linh :)) . Bản tính ko đổi lại đi oánh nhau làm đại náo địa ngục. Ngọc Hoàng thấy anh dũng cương trực bèn thu phục cho làm bộ tướng của Chân Võ đại đế, phong chức Hoả bộ binh mã đại nguyên sư.
Hay ko? Quá hay ấy chứ. Linh đọc cho em Hương nghe, nó ngồi cười ha hả, vỗ đùi đen đét khoái chí lắm. À có 1 chi tiết thay đổi để hay hơn, cái vị đấy tên là Linh Diệu cơ, nghe buồn cười nhỉ. Linh cũng mệnh hoả mà, hay nổi cáu lắm, lúc thì rất kiên trì nhẫn nại, lúc thì ko. Lâm Liên bảo anh phải đi mài búa thêm 1 tháng nữa để rèn luyện tính tỉ mỉ nhẫn nại thôi. Linh bảo tất cả những chàng cưa cẩm em cũng thiếu tính đấy, họ muốn e yêu họ nhanh chóng, như họ yêu e, hahaha.
Tối hôm trước nhắn tin với Nam, Nam nhắn chúc Diệu Linh ngủ ngoan, thích thế, xúc động lắm. Quên mất, bao lâu rồi mà Linh chưa hỏi đc tại sao lại ngủ ngoan, Linh ngủ ko đạp em Hương đâu mà.
Còn 1 câu chuyện nữa em Hương vừa kể, Nam kể là bọn trẻ con thấy tây liền nói: mẹ thằng tây, mẹ thằng tây. Vị đó liền hỏi: what your name? 1 thằng dõng dạc nói: bố mày tên là Quân. Vị Tây này cũng nói dõng dạc ko kém: mẹ thằng Quân. Ha ha ha, tiếc là cái này ko có icon cười lăn lộn. Cũng có 1 chi tiết đc sửa đi cho lịch sự, trong câu chử còn thiếu 1 từ nữa mà ai cũng biết là từ gì :(
Linh sẽ kể chuyện này cho Hoàn nghe, cô bạn này rất thích nghe Linh kể chuyện cười hoặc những chuyện vui vui. Linh ko nhớ ko biết nhiều chuyện về lý sự ông mèo, hôm trước kể mấy chuyện mà nó cười nghiêng ngả. Hôm sau Linh kể chuyện Quân hải vào bản làm chứng minh cho họ, lúc chụp ảnh, thằng Quân cứ quát 1 thằng: nhìn thẳng vào đây nào, nhìn vào đây; thằng đi cùng mới ra nói với thằng Quân: anh ơi nó bị lác ạ; bó chân!!
Nhà Linh nở hoa quỳnh rồi đấy, 3 bông, ôi đẹp lắm, thơm nữa, ôi nhị của nó đẹp lắm. Nó héo rồi Linh mới mang xuống cắm, vẫn cứng cáp lắm, Nam hỏi sao ko ngâm rượu, rượu ninh hi hi ha ha.
Wednesday, July 14, 2010
có cái mới
Hôm qua em Hương lĩnh lương. Nếu để ko thì rất nhanh hết nên mẹ mua cho Linh 1 cái dây chuyền. Hôm sn, mẹ mua cho em Hương 1 đôi hoa tai bạc ta, Nam mua cùng em Hương 1 cái dây chuyền bạc Ý, ngày cá tháng 4 mẹ mua cho 2 chị em mỗi người 1 cái nhẫn bạc ta, thế nên hnay mẹ bảo mua cho Linh để an ủi, hehehe, khi nào có tiền mua lắc tay nữa. Ha ha ha chả có ai như Linh, em lĩnh lương về chị lại đc hưởng.
Lúc đầu me bảo mua lắc tay cơ, nhưng xem bạc Thái thấy hay hay, tại nó ko sáng chói mà xỉn xỉn, nhìn cổ kính, hé hé. Cái dây ko đẹp lắm, cái mặt cũng ko đẹp, nhưng chẳng thích cái nào cả, thế nên thích cái này, 500k.
Ôi thích quá.
Quá buồn cười luôn, tại Linh có 1 cái nhẫn bạc ta, nhìn khá sáng, Lan Anh còn tuởng vàng trắng, mỗi tội quá xước luôn; Linh đeo 1 đôi hoa tai vàng tây, từ hồi học lớp 4 hay lớp 5 gì đấy, mẹ bảo hồi đó mua 100k, giờ bán chắc 40k, có khi còn ít hơn í, nó cũng khá sáng; 3 cái đồ này chẳng hợp với nhau gì cả. Nhưng Linh rất thích, thế là đc rồi.
Tuesday, July 13, 2010
Sách của bạn tôi - Anatole France
Tôi biết đến khiêu vũ nhà ông bộ trưởng sẽ chán ngấy và vô ích; tôi biết thế mà tôi cú đến, vì bản chất con người là suy nghĩ khôn và hành động dại. Giờ mới biết tại sao mình luôn làm khác những gì mình nghĩ.
Còn ước mơ làm một ẩn sĩ, tôi vẫn nhen nhóm trong lòng mỗi lần tôi cảm thấy bản chất cuộc đời quả thật là xấu xa, nghĩa là ngày nào tôi cũng sống với cái ước mơ đó. Nhưng ngày nào ông tạo hoá cũng béo tai tôi, đưa tôi trở về với những thú vui của cuộc sống tầm thường.
Cái chết hợp với bà ít hơn bất cứ ai. Cái chết hợp với một thầy tu, hay một nữ anh hùng xinh đẹp nào đó. Bà này là bà nội, cậu bé Pierre còn quá bé nên chẳng biết gì cả, nhưng cái câu này thật hay, cái chết chẳng hợp với ai cả, kể cả những người bị ghét bỏ. Tối qua Bellich trong Vượt ngục chết rồi, dũng cảm như 1 cảnh sát. Linh ko thích nhân vật này nhưng khi bị đi tù thì con người thay đổi, cái tôi bị đánh bẹp đi, tội nghiệp lắm.
Thằng bé này ko có anh chị em gì cả, rong cảnh cô đơn ở đây nó phát huy cái sở thích mơ mộng sẽ có hại cho nó sau này. Cảnh đơn chiếc kích thích trí tưởng tượng của nó và tôi để ý thấy đầu óc nó đầy những ko tưởng rồi.
Còn một câu chuyện khá thú vị nữa, khi là thanh niên, 1 lần Pierre đc nghe 1 bản nhạc do 1 quý bà biểu diễn, Pierre đã rất can đảm đưa bà về chỗ ngồi, bà ấy hỏi: cậu có thích âm nhạc ko? Qúa xúc động và run nên 1 câu trả lời ngốc nghếch đc nói ra: thưa ông, có. Sau đó thì Pierre về nhà khóc và luôn bị ám ảnh, xấu hổ bởi câu đấy. Mãi sau này khi gặp lại, quý bà tuy già lắm nhưng vẫn rất đẹp, bà ko nhận ra cậu bé ngày nào nữa, Pierre nói chuyện với bà và khen bà đẹp, bà nói ngày xưa bà rất đẹp và có rất nhiều người ngưỡng mộ lắm, nhưng có 1 người làm bà ấn tượng nhất, khi bà hỏi 1 câu chàng trai đó quá xúc động nên thay vì nói: thưa bà, có; thì chàng trai đó lại nói cái câu ngớ ngẩn trên. Thật thú vị biết bao.
Monday, July 5, 2010
Ốm-ing
Nếu học khuya hoặc bị ốm thì mũi của Linh tiêu thụ giấy đa năng rất ác, cách tiết kiệm thời gian và giấy nhất là cuộn nhỏ nhét chặt vào mũi, nhưng cũng nguy hiểm nhất vì nếu hắt xì ra thì dọn mệt lắm.
Nam lùn phát minh ra một danh từ mới rất hay: áo liền quần tế nhị. Tức là áo, liền quần, và quần có chỗ để các bé trai đi vệ sinh dễ dàng. Nó và ng iu mua 2 bộ cho con trai Hoà trố, bé đc 2,8kg. Nhanh thật, mới ngày nào Linh hỏi bé đc mấy lạng, Hoà trố lườm lườm: hơi bị coi thường con tớ rồi đấy, cân 2 rồi. Mừng nhỉ.
Khi Hoà trố đến mời cưới, em Hương bảo bố mẹ chị Mừng gả chồng cho chị ấy xong thì nhẹ người lắm nhỉ, vì Mừng thấp bé mà. Linh thấy ngược lại, nhà Hoà trố hạnh phúc khi lấy đc Mừng thì có. Đối diện nhà Linh có 1 chú ế sưng sỉa, chú này hơi tưng tửng, cao ráo tối sủa, khi chú ấy ăn hỏi, Linh bảo nhà chú chắc phải làm trăm mâm, ăn mừng vì đã lấy vợ đc cho chú.
Tuyết sinh năm 88, giấy khai sinh là 87, thế mà đã lo ế rồi.
Huế cũng hơi lo đấy. Linh rất buồn vì mình nghèo, ko có địa vị ko giúp đỡ bạn bè trong công việc đc, lại quen đc toàn những anh vớ vẩn, ko thể rủ Huế đi chơi cùng đc.
Linh chẳng sợ ế, Linh xem chỉ tay của Linh rồi. Cái gì đến sẽ đến, cái gì phải đến đã đến rồi. Linh tự tin là mình sẽ đc lên thiên đường.
Giá như Linh giàu cỡ Bill Gate nhỉ, để khỏi phải đi làm, chỉ việc đi khắp thế giới và làm từ thiện.
Từ bé Linh đã đọc nhiều về công việc từ thiện rồi, thế nên rất muốn giúp đỡ những người kém may mắn. Nhiều khi xem thi hoa hậu, câu hỏi ứng xử có liên quan đến từ thiện, Linh thấy các cô xinh xinh nói như báo chí bây giờ vậy, dài và nhiều nhưng chẳng thấy thiện đâu cả. Giả dối. Bực mình lắm. Mẹ hay nói mỉa Linh là cứ làm đc nhiều tiền đi, về nộp tiền ăn cho mẹ còn đâu thì mang đi mà giúp đỡ người khác.
Ở xổ số Linh hay ngồi trong cùng, ai cũng nghĩ là ít việc, nhưng thực ra trong đấy Linh đc làm chủ 1 vương quốc, thân thiện, nhanh tróng và tin cậy, ngoài ra trong ngăn bàn còn có tem nữa, ai cần là có. Hnay Linh gọi cho tem 1 em bán ở cầu trắng, thấy vui thế.
Dương bảo Linh luôn vui vẻ và yêu đời, uh Dương cứ thử làm người khác cười xem, thử giúp đỡ mọi người cho dù là việc nhỏ nhỏ xem, thử mỉm cười với 1 người lạ xem, thử quan sát và lắng nghe xem. Trừ những lúc buồn và khóc ra thì Linh luôn yêu đời :), nhưng kể cả trong lúc đau khổ nhất thì Linh cũng thấy đó mới là cuộc sống, cũng có hối tiếc nhưng nếu cho làm lại thì Linh sẽ ko sửa lại đâu.
Tôi có 1 mơ ước...
Chủ nhật Linh Hương đi bơi, sặc nước 2 lần, đau mũi và cổ kinh khủng, hết đau rồi nhưng cảm giác vẫn ám ảnh. Ko sợ, rồi Linh sẽ biết bơi thôi.
Hy vọng là mùa hè này kiếm tìm đc 1 công việc thoải mái và chủ nhật hàng tuần đc đi tập bơi.
Hà Lan vô địch
Khánh cụt nói bố mẹ nó đi QN trông cháu rồi, rủ mọi người đến nhà nó xem chung kết. Nó hỏi Linh thích đội nào, Linh bảo Hà Lan vô địch, nó cười nói đúng đội nó thích. Nhớ hồi cấp 3 nó hay mặc áo sơ mi màu cam, Hồng Minh bảo nó là cơn lốc màu da cam. Hôm trước đi qua nhà chị Hồng Minh, thấy bán xoài, cây xoài đấy thỉnh thoảng rụng quả xuống, Linh và cô Thuý đi qua hôm nào cũng nhìn, Linh vào mua 1 cân, về ăn chả ngon gì cả, nhạt và cứng lắm, quả chín cũng ko ngọt.
Sunday, July 4, 2010
Nam
Nam, em Hồng và mẹ đi du lịch ở Huế, tối qua Nam gọi cho Linh khoe là đang đi chơi xích lô, anh lái xích lô nói là sẽ chỉ cho 1 chỗ bán vải áo dài rất đẹp mà lại rẻ nữa, cò đấy. Nam hỏi xem em Hương có thích ko để Nam mua, Linh đi uống trà đá với Lâm Liên, Nam lùn, Ly, Phương nhỏ, Khánh cụt, Nam đốm. Em Hương đi ăn ốc với bạn, 11h30 mới về, mẹ đi vắng có khác, chị Linh thả cửa cho đi thoải mái, hơi lo vì em ko có vệ sĩ. Hôm nay em Hương trực ngày, về sớm chơi điện tử, Linh hỏi thì em nói ko thích áo dài, thực ra có thích, nhưng may thì mặc lúc nào. Em Hương dáng đẹp, hợp với mẹ nên khi nào cần 2 mẹ con đi mua sắm là kiếm đc 1 bộ để đi chơi hoặc đi đám cưới, lần trước ăn hỏi anh Quân ở phường, em Hương mặc áo mới còn nổi bật hơn cả cô dâu.
Từ đầu tháng Linh luôn tắt máy khi đi ngủ, tự nhiên trưa nay Linh quên mất, lần thứ 2 Nam gọi Linh lúc 1h trưa, Linh nói hơn 1 phút mà chẳng nhớ nói gì cả, khi Nam nói Linh ngủ tiếp đi thì Linh tỉnh, tỉnh hẳn, suýt bật khóc, giờ thì khóc rồi, Nam lo ko mua đc quà gì cho em Hương, còn Linh thì sao chứ, Linh là bạn thân của Nam, nhưng Nam ko hiểu Linh, chỉ nhớ đến Linh khi có việc cần thôi.
Có 1 lần Linh và Nam đi bộ trong sân vận động, Nam nói có chuyện muốn nói với Linh, Linh tưởng Nam nói về thái độ và cách cư xử của Linh, khi đó Linh đang chuyển chỗ làm, rất hay cáu gắt bực dọc. Nhưng chuyện Nam muốn nói lại là về Nam và em Hương.
Linh vừa nhắn cho Nam là Nam đáng ghét, Nam nhắn lại là cho Nam xin lỗi vì mọi chuyện. Linh nhắn lại: Nam xin lỗi rồi Nam lại mắc lỗi thôi, đồ ích kỷ. Biết là sẽ làm Nam buồn, nhưng ai luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng Linh chứ.
Lần trước Linh có thể mua giúp Nam hoa tặng em Hương nhưng Linh ko mua, em Hương đã rất ngại vì mọi người hỏi về Nam rồi, thêm dù chỉ 1 bông hoa cũng sẽ làm em Hương ngại hơn, Linh nghĩ sẽ phải nói dối về bông hoa đấy.
Bộ quần áo mua cho Nam là do Linh chọn đấy, ko biết Nam có thích ko, em Hương chọn bộ khác hoàn toàn cơ, màu sắc và phong cách.
TY
Em có tin rằng tình cảm sẽ tồn tại vĩnh cửu và mang lại sự sống cho con người không?
Em có tin rằng thời gian có thể mãi mãi tái hợp những người yêu nhau mãnh liệt đến độ ko bao giờ mất nhau?
Em có tin điều đó ko?
Câu này hình như trong "bảy ngày cho mãi mãi" hay là trong "em ở đâu", lâu lắm rồi cũng ko nhớ lắm, chỉ nhớ của bác gì í, có thể Linh viết rồi nhưng ko nhớ lắm, hôm nay tìm thấy trong usb nên viết lại để còn xoá trong usb đi. Đọc lại vẫn muốn khóc.