Linh thích sự bất ngờ, và đó có thể là lí do Linh thích An Thành. Cứ khi nào Linh nghĩ là ko có ai quản lý, đc nghỉ ở nhà ngủ hoặc dọn dẹp thì lại có việc. Từ khi đi làm đến giờ Linh đã có thói quen là khi ngủ mà có điện thoại là ngồi bật dậy, mở mắt ra và nói giọng tỉnh táo nhất có thể, cứ như là mình đang thức vậy, tiếc là ko thể đánh lừa mọi người đc vì trước, trong và sau khi ngủ dậy là lúc Linh ốm yếu nhất, ko sụt sùi chảy nước mũi thì cũng đau rát cổ họng, thế nên giọng nói lúc nào cũng ồm ồm. Linh vốn ko nói dịu dàng ngon ngọt đc, nói trong điện thoại càng khô khan cộc lốc, lúc ngái ngủ thì chỉ vâng dạ ừ à với cái giọng ồm ồm rất bùn cời. Giờ thì hơi khó chịu vì lúc ngủ mê mệt chẳng biết ngày đêm gì cả, tiếng gì phát ra từ điện thoại cũng bật dậy vồ lấy cái điện thoại, tiếng chuông báo thức còn đỡ chứ tiếng tin nhắn thì bực lắm, may mà lại ngủ luôn đc.
Linh cũng rất bất ngờ khi mình bỏ AT, thế đấy, quyết định nhanh chóng ko cần nghĩ ngợi nhiều. Ở đấy chẳng có gì níu giữ hay tiếc nuối cả nhưng phải cảm ơn nơi đấy rất nhiều. Nửa năm làm ko cho Linh chút xíu kinh nghiệm gì cả nhưng cho Linh gia đình Tuyết, cho Linh 1 nơi rất tuyệt vời. Cái văn phòng, chỉ 1 mình Linh, tha hồ đọc truyện và xem phim. Lúc đó Linh ko dow phim về nhiều, cũng ko thích ngồi máy nhiều nên chỉ đọc truyện mượn trên thư viện thôi. Có nhiều điều để suy nghĩ lắm.
Xuân nói Huế là tư tưởng ko thông. Linh khá lạc quan và yêu đời nên khi có nhiều thời gian như vậy thì càng tốt hơn. Thích nhất cái cảm giác nhàn rỗi đc đi lang thang, lượn lờ vào ngõ ngách, khám phá những con đường lạ, ngắm nhìn và ngửi mùi sau cơn mưa.
Thích cái cảm giác cầm chìa khoá mở cửa căn phòng của mình, an tâm rằng mình luôn có 1 nơi trú ẩn, 1 nơi để đi, 1 nơi luôn chờ đón mình. Thế nên khi đưa chìa khoá cho anh Vượng, Linh thấy hụt hẫng lắm. Buồn vô hạn. Thế là chẳng biết đi đâu rồi.
No comments:
Post a Comment