Quyển này ko hấp dẫn lắm, chịu thôi Linh chỉ đọc đc 2/3. Linh thích nhất Thời thơ ấu - Maxim Gorki, ko ngờ Linh thích quyển đấy như thế, nó giống như 1 quyển sách mở, tác giả viết ra sự việc để độc giả tự suy ngẫm và phán xét. Sách của bạn tôi cũng viết về tuổi thơ của cậu bé Pierre, khá thú vị nhưng dài quá.
Tôi biết đến khiêu vũ nhà ông bộ trưởng sẽ chán ngấy và vô ích; tôi biết thế mà tôi cú đến, vì bản chất con người là suy nghĩ khôn và hành động dại. Giờ mới biết tại sao mình luôn làm khác những gì mình nghĩ.
Còn ước mơ làm một ẩn sĩ, tôi vẫn nhen nhóm trong lòng mỗi lần tôi cảm thấy bản chất cuộc đời quả thật là xấu xa, nghĩa là ngày nào tôi cũng sống với cái ước mơ đó. Nhưng ngày nào ông tạo hoá cũng béo tai tôi, đưa tôi trở về với những thú vui của cuộc sống tầm thường.
Cái chết hợp với bà ít hơn bất cứ ai. Cái chết hợp với một thầy tu, hay một nữ anh hùng xinh đẹp nào đó. Bà này là bà nội, cậu bé Pierre còn quá bé nên chẳng biết gì cả, nhưng cái câu này thật hay, cái chết chẳng hợp với ai cả, kể cả những người bị ghét bỏ. Tối qua Bellich trong Vượt ngục chết rồi, dũng cảm như 1 cảnh sát. Linh ko thích nhân vật này nhưng khi bị đi tù thì con người thay đổi, cái tôi bị đánh bẹp đi, tội nghiệp lắm.
Thằng bé này ko có anh chị em gì cả, rong cảnh cô đơn ở đây nó phát huy cái sở thích mơ mộng sẽ có hại cho nó sau này. Cảnh đơn chiếc kích thích trí tưởng tượng của nó và tôi để ý thấy đầu óc nó đầy những ko tưởng rồi.
Còn một câu chuyện khá thú vị nữa, khi là thanh niên, 1 lần Pierre đc nghe 1 bản nhạc do 1 quý bà biểu diễn, Pierre đã rất can đảm đưa bà về chỗ ngồi, bà ấy hỏi: cậu có thích âm nhạc ko? Qúa xúc động và run nên 1 câu trả lời ngốc nghếch đc nói ra: thưa ông, có. Sau đó thì Pierre về nhà khóc và luôn bị ám ảnh, xấu hổ bởi câu đấy. Mãi sau này khi gặp lại, quý bà tuy già lắm nhưng vẫn rất đẹp, bà ko nhận ra cậu bé ngày nào nữa, Pierre nói chuyện với bà và khen bà đẹp, bà nói ngày xưa bà rất đẹp và có rất nhiều người ngưỡng mộ lắm, nhưng có 1 người làm bà ấn tượng nhất, khi bà hỏi 1 câu chàng trai đó quá xúc động nên thay vì nói: thưa bà, có; thì chàng trai đó lại nói cái câu ngớ ngẩn trên. Thật thú vị biết bao.
No comments:
Post a Comment