Tuesday, December 28, 2010
tet
Văn phòng không rượu cũng không hoa. Toàn computer với chứng từ. Việc nhiều chất đống, thời gian ít. Khắc khoải, bàng hoàng tết với ta.
Monday, December 27, 2010
writing & typing
Thế Anh bảo cờ tướng thể hiện rõ tính cách con người, thoáng hay kẹt.
Linh ko biết chơi cờ vua (tiếc lắm), cờ tướng thì ko biết tí tẹo tèo teo nào, nếu biết thì chắc chơi lộn xộn lắm, buồn cười lắm, và chắc sẽ thoáng lắm. Nhìn chữ của Linh thì biết, tuy ko to, ko quá tròn, ko quá thưa… nhưng lại rất tốn giấy, nếu viết cột đơn giá hàng trăm triệu (9 chữ số) thì chắc đầu hàng.
Hôm nay thằng Mạnh, sr, em Mạnh chứ, đứng nhìn Linh và nói: suốt ngày thấy viết. Linh rất thích viết, viết tay và đánh máy, ra chữ và ra tâm hồn.
Linh cầm bút hơi chặt, tay yếu mà, hồi bé cầm bút bằng 4 ngón, sau 3 ngón nhưng nhìn cứng lắm, may mà viết ko ấn; thế nên rất thích nhìn người khác viết và nhìn cách cầm bút của họ, nhìn từng chữ hiện ra, nhẹ nhàng và mềm mại. Linh ko ngờ là ông ký nhẹ như thế, chữ ký của Bình thì cảm giác lãng mạn và nghệ sĩ, chữ của anh Phương lớn thì cảm giác hào hoa, đa tình, hè hè, chỉ là cảm nhận thôi chứ Linh ko biết đoán chữ đâu.
Ngồi nghịch nghịch tự nhiên nhìn tay, ôi chai tay, như thế là tốt, càng nhiều hóa đơn càng tốt, rất thích cách chị Thanh nói là Linh "sản xuất" hóa đơn để chị thu tiền.
Xì trét quá nên sang hàng xóm chơi, vui vui, hôm trước còn đc ăn ổi nữa, vội nên chả nhớ nó thế nào :(.
Chiều nay đến sớm để lau nhà nhưng cửa đóng, Linh phởn chí đi vòng ra sau gọi chị Vân mở cửa dưới tầng hầm cho nhưng chị lại tưởng Linh ở trên, phá sản kế hoạch.
Ôi con lợn mà Linh thấy hóa ra là cái xăm ô tô, thảo nào lúc nào cũng thấy lợn nằm ngủ. À có nhiều mận lắm, mận mơ gì đấy, ngắm cái ao nên ko nhìn kỹ.
Linh ko biết chơi cờ vua (tiếc lắm), cờ tướng thì ko biết tí tẹo tèo teo nào, nếu biết thì chắc chơi lộn xộn lắm, buồn cười lắm, và chắc sẽ thoáng lắm. Nhìn chữ của Linh thì biết, tuy ko to, ko quá tròn, ko quá thưa… nhưng lại rất tốn giấy, nếu viết cột đơn giá hàng trăm triệu (9 chữ số) thì chắc đầu hàng.
Hôm nay thằng Mạnh, sr, em Mạnh chứ, đứng nhìn Linh và nói: suốt ngày thấy viết. Linh rất thích viết, viết tay và đánh máy, ra chữ và ra tâm hồn.
Linh cầm bút hơi chặt, tay yếu mà, hồi bé cầm bút bằng 4 ngón, sau 3 ngón nhưng nhìn cứng lắm, may mà viết ko ấn; thế nên rất thích nhìn người khác viết và nhìn cách cầm bút của họ, nhìn từng chữ hiện ra, nhẹ nhàng và mềm mại. Linh ko ngờ là ông ký nhẹ như thế, chữ ký của Bình thì cảm giác lãng mạn và nghệ sĩ, chữ của anh Phương lớn thì cảm giác hào hoa, đa tình, hè hè, chỉ là cảm nhận thôi chứ Linh ko biết đoán chữ đâu.
Ngồi nghịch nghịch tự nhiên nhìn tay, ôi chai tay, như thế là tốt, càng nhiều hóa đơn càng tốt, rất thích cách chị Thanh nói là Linh "sản xuất" hóa đơn để chị thu tiền.
Xì trét quá nên sang hàng xóm chơi, vui vui, hôm trước còn đc ăn ổi nữa, vội nên chả nhớ nó thế nào :(.
Chiều nay đến sớm để lau nhà nhưng cửa đóng, Linh phởn chí đi vòng ra sau gọi chị Vân mở cửa dưới tầng hầm cho nhưng chị lại tưởng Linh ở trên, phá sản kế hoạch.
Ôi con lợn mà Linh thấy hóa ra là cái xăm ô tô, thảo nào lúc nào cũng thấy lợn nằm ngủ. À có nhiều mận lắm, mận mơ gì đấy, ngắm cái ao nên ko nhìn kỹ.
Friday, December 17, 2010
ko có con đường trải hoa hồng...
Thursday, December 16, 2010
chẳng ai như chị cả...
...là lời nhận xét của Kim Anh về bản thảo báo cáo thực tập tốt nghiệp của Linh.
Khi đó nhà trường yêu cầu nộp bản thảo khoảng 3-5 trang, nhưng ko nói trang giấy gì, A4 hay giấy viết thường. Có người đã thuê làm hẳn 30 trang, đánh máy và đóng gáy rất đẹp, những người khác thì viết tay vào giấy A4, riêng Linh viết tay vào giấy viết thường. Kim Anh nói câu kia một cách mỉa mai khinh thường lắm, Linh đau nên nhớ mãi.
Linh chẳng muốn mình giống ai mà cũng chẳng mong ai giống mình. Linh là duy nhất. Linh ko phải là một người nhỏ bé yếu đuối đơn giản.
Hôm nay Kim Anh cưới, nghe nói chồng rất giàu và chiều Kim Anh, chúc cô bé hạnh phúc, chắc chắn sẽ hạnh phúc. Linh rất thích cách cô bé kể chuyện và cười, hàm răng thưa thưa, những cái răng tròn tròn, khuôn mặt tròn tròn, mắt tròn, miệng nhỏ, nụ cười tròn tròn, tiếng cười ròn tan. Về sau xem phim thấy Kim Anh khá giống Minh Hằng nhưng Linh ko thích Minh Hằng.
Đám cưới hôm nay đúng như lời Kim Anh nói lúc gọi điện mời Linh: cưới trách. Lớp đến muộn nên hết mâm, khách sạn linh động dọn cho 3 mâm ngồi chung hội nghị nào đấy, cực đặc biệt luôn, lần đầu tiên đi ăn cưới đc ăn cá kho, 1 đĩa rau cần xào với 3 miếng thịt bò phơi bên trên, thịt gà rang muối chấm muối ớt chanh. Linh ko trách mà thấy hay hay cảm giác như đi ăn cơm quán í, Linh và chị Nhi hay kể chuyện cười làm mọi người cười rất vui.
Khi đó nhà trường yêu cầu nộp bản thảo khoảng 3-5 trang, nhưng ko nói trang giấy gì, A4 hay giấy viết thường. Có người đã thuê làm hẳn 30 trang, đánh máy và đóng gáy rất đẹp, những người khác thì viết tay vào giấy A4, riêng Linh viết tay vào giấy viết thường. Kim Anh nói câu kia một cách mỉa mai khinh thường lắm, Linh đau nên nhớ mãi.
Linh chẳng muốn mình giống ai mà cũng chẳng mong ai giống mình. Linh là duy nhất. Linh ko phải là một người nhỏ bé yếu đuối đơn giản.
Hôm nay Kim Anh cưới, nghe nói chồng rất giàu và chiều Kim Anh, chúc cô bé hạnh phúc, chắc chắn sẽ hạnh phúc. Linh rất thích cách cô bé kể chuyện và cười, hàm răng thưa thưa, những cái răng tròn tròn, khuôn mặt tròn tròn, mắt tròn, miệng nhỏ, nụ cười tròn tròn, tiếng cười ròn tan. Về sau xem phim thấy Kim Anh khá giống Minh Hằng nhưng Linh ko thích Minh Hằng.
Đám cưới hôm nay đúng như lời Kim Anh nói lúc gọi điện mời Linh: cưới trách. Lớp đến muộn nên hết mâm, khách sạn linh động dọn cho 3 mâm ngồi chung hội nghị nào đấy, cực đặc biệt luôn, lần đầu tiên đi ăn cưới đc ăn cá kho, 1 đĩa rau cần xào với 3 miếng thịt bò phơi bên trên, thịt gà rang muối chấm muối ớt chanh. Linh ko trách mà thấy hay hay cảm giác như đi ăn cơm quán í, Linh và chị Nhi hay kể chuyện cười làm mọi người cười rất vui.
Wednesday, December 15, 2010
HPBD
Mẹ đi quê từ mấy hôm trước nên mua hoa cho Linh từ trước rồi, chả hỉu thế nào mà Linh đếm thành 27 bông cơ, đến sáng nay thì đã có cánh hoa bị hỏng rồi, dứt đi là xinh tươi ngay.
Sáng nay đánh răng rửa mặt xong chạy ra đã thấy 1 cái bánh rùi, thích thế, đc ăn sáng bằng bánh sinh nhật, có nến tóe tóe đẹp cực.
Đến trưa mẹ mới gọi cho Linh. Nghĩ thấy thương mẹ và Hương quá, Linh ko buồn khi sinh nhật ko ai nhớ đâu.
Năm nay Linh bận quá chẳng nghĩ ngợi đc gì. Tròn 1 năm ngày mổ mắt Linh có ghi chú nhưng rồi quên đi nhanh chóng. Ngày tình bạn của Linh và Nam phải chờ 10h30PM 2 đứa mới đi mua kem về ăn đc. Hôm nay cũng chẳng mong gì cả, nhưng thấy rất vui.
Năm nay Linh đã đc nhận 1 món quà rất lớn, cô bạn học cùng cấp I tặng, thế nhưng Linh tham lắm, ước gì mình có 3 đầu 6 tay để làm đc nhiều việc hơn, ước gì mình có 1 cái xách tay nữa, Linh cần học tập và nghiên cứu nhiều. Linh nhớ có 1 nhà khoa học nổi tiếng đã nói rằng ông ấy đc như ngày nay vì đc đứng trên vai những người khổng lồ, Linh ko muốn đứng trên vai ai cả, nếu đc làm 1 người khổng lồ thì tốt hơn, I'm a little girl, in a big big world... Miss u much
Sáng nay đánh răng rửa mặt xong chạy ra đã thấy 1 cái bánh rùi, thích thế, đc ăn sáng bằng bánh sinh nhật, có nến tóe tóe đẹp cực.
Đến trưa mẹ mới gọi cho Linh. Nghĩ thấy thương mẹ và Hương quá, Linh ko buồn khi sinh nhật ko ai nhớ đâu.
Năm nay Linh bận quá chẳng nghĩ ngợi đc gì. Tròn 1 năm ngày mổ mắt Linh có ghi chú nhưng rồi quên đi nhanh chóng. Ngày tình bạn của Linh và Nam phải chờ 10h30PM 2 đứa mới đi mua kem về ăn đc. Hôm nay cũng chẳng mong gì cả, nhưng thấy rất vui.
Năm nay Linh đã đc nhận 1 món quà rất lớn, cô bạn học cùng cấp I tặng, thế nhưng Linh tham lắm, ước gì mình có 3 đầu 6 tay để làm đc nhiều việc hơn, ước gì mình có 1 cái xách tay nữa, Linh cần học tập và nghiên cứu nhiều. Linh nhớ có 1 nhà khoa học nổi tiếng đã nói rằng ông ấy đc như ngày nay vì đc đứng trên vai những người khổng lồ, Linh ko muốn đứng trên vai ai cả, nếu đc làm 1 người khổng lồ thì tốt hơn, I'm a little girl, in a big big world... Miss u much
Saturday, December 11, 2010
hp
Tối qua Linh và Nam đi chơi, lang thang ở cánh đồng hoa cứt lợn mà các đôi hay chụp ảnh cưới í, he he, nhưng mà ko ngắm hoa đấy, ngắm hoa cải, hoa hương nhu, ngắm 1 cái cây rất giống xương rồng lai thông... Định bẻ trộm ngô nhưng lại thôi vì quên ko mang... bao tải, hehe nhiều ngô lắm, nhìn thì tưởng là ít. Nam đi trước, 2 tay 2 cái đèn pin là 2 cái điện thoại, 1 cái giơ đằng trước soi cho mình, 1 cái giơ đằng sau soi cho Linh, lúc sau bắt Linh tự soi để Nam chụp ảnh, beautyful. Sương xuống đọng đầy trên thảm cỏ, lấp lánh lóng lánh, như 1 tấm thảm đầy... kim cương :)). Linh bảo đẹp chưa này, Nam giấu đèn đi rồi hỏi: đâu cơ? Linh thật hạnh phúc đúng ko! Linh có những người bạn thật tuyệt vời. Lúc sau đi hát cùng Nam phèo, Cảnh cùn, Phong gà và mấy người nữa. Vui và sung lắm. Buổi sáng anh Phương lớn trúng lô cho tiền các chị em đi ăn sáng, Linh ko đi nhưng lúc sau chị Vân lên, lại lon ton theo chị, nghe ở quán bài Cô gái đến từ hôm qua. Tối Linh cũng hát bài này, hát cùng Nam bài Cơn mưa tình yêu, nhưng mải gào nên chẳng cảm xúc, cũng ko biết có hay ko, điểm thấp lắm. Linh hát ko hay, ko vào mic đâu nên hay phải gào hét lên hô hô, đc cái đúng nhạc là đc ha ha. Ko ngờ Nam phèo hát hay thế, ko ngờ giọng Nam lạ thế, ko ngờ cả Linh nữa :D Linh hư quá, em Hương nhờ lên trông quán nhưng lại tót đi chơi, lúc sau về thì các em dọn hết rồi, còn định đi chơi tiếp nhưng lại thôi. Muộn muộn Nam nhắn là Nam phèo bị ngã xe xước chân tay, ko biết thế nào nữa. Lúc đầu ko thích thằng này, sau thấy hay hay, thích thế, thanh niên tổ 6 cá tính ghê. Cuộc sống thật bất ngờ và thú vị. Có một câu chuyện như sau, một người hỏi bạn mình: cậu thấy cuộc sống này thế nào? Người bạn trả lời: tớ ko biết đc vì tớ mới sống lần đầu. Linh thấy rất hay, funny mà vẫn rất ý nghĩa, nhưng vì Linh ko có khiếu kể chuyện nên chưa có ai thích câu chuyện này như Linh.
Friday, December 10, 2010
Tuổi trẻ của Đậu Đậu - Thiên Lý Yên
Từ ngày mai, làm một người hạnh phúc,
Nuôi ngựa, đốn củi, chu du khắp nơi. Từ ngày mai, phải quan tâm đến gạo muối dầu củi
Tôi có một căn nhà,Mặt hướng về biển lớn, xuân đến hoa nở.
Từ ngày mai, tôi sẽ viết thư cho từng người thân.Kể họ nghe hạnh phúc của mình.
Ánh sáng của hạnh phúc đã nói với tôi,Tôi sẽ nói lại với từng người,
Đặt những cái tên dịu dàng cho từng ngọn núi.Người lạ ơi,Tôi cũng xin chúc phúc cho người
Chúc người có một tiền đồ xán lạn,
Chúc người và người yêu mãi bên nhau,Chúc người...
Bài thơ này ở gần cuối truyện nhưng vì Linh thấy nó rất hay nên cho lên đầu, Linh thấy nó rất dễ thương, bạn có thể nói ngày mai bạn sẽ làm điều gì, hoặc bạn đang rất hạnh phúc, nhưng để khẳng định bắt đầu từ ngày mai bạn trở thành người hạnh phúc thì cực khó, mà hạnh phúc ở đây lại rất ngộ. Cái câu sau mới lạ cơ, phải quan tâm đến gạo muối dầu củi, vì sao, vì có một ngôi nhà, chứ ko phải 1 bà vợ hay 2 đứa con. Người này cũng nghĩ hạnh phúc như nước hoa, cái cách họ vẩy đi cũng thật hay. Tối qua Linh đọc và phân tích cho Nam nghe, quên ko hỏi từ ngày mai Nam có làm một người hạnh phúc ko, và người lạ ơi, hãy nói với Linh rằng từ hôm qua bạn đã là người hạnh phúc rồi, giống như Linh này.
Linh rất thích phim Cánh chim và bầu trời, có 2 cậu bé, Lạc Lạc và Đậu Đậu, cực đẹp trai và dễ thương, thế nên khi thấy quyển truyện này Linh đã mượn ngay. Về nhà đọc mới biết Đậu Đậu là con gái, Hứa Đậu Đậu, và cái bìa là 1 cô gái mặc xường xám đỏ. Quyển này mới đầu thì hay, sau thì đc, cuối thì đuối lắm, tô vẽ cho cô gái hoàn hảo quá rồi lại chẳng đâu vào đâu cả. Linh thích suy nghĩ tích cực của cô gái, có nhiều điểm khá giống Linh.
Đây là những câu mà Linh thấy hay, lần này chép lại thôi ko bình loạn nữa đâu.
Đây là những câu mà Linh thấy hay, lần này chép lại thôi ko bình loạn nữa đâu.
Tôi nhìn bóng đêm giống như một cốc nước tinh khiết, nó cũng giống như một dòng nước trong trẻo lạ thường, dù rằng vẫn còn rất lạ lẫm... Màn đêm đen có lẽ sẽ là liều thuốc trị nỗi thương lòng vô cùng hiệu nghiệm. Khi màn đêm buông xống, chúng ta hãy nhắm mắt lại, hãy để bờ mi chúng ta đóng cửa bóng tối ở bên ngoài. Hãy ngủ thật ngon, ko nghĩ gì, cũng ko làm gì cả.
Thời gian, cuộc sống là lưỡi dao phẫu thuật tối ưu nhất, nó gọt giũa và biến đổi con người.
Một người phụ nữ đc đàn ông nhìn ngắm ngưỡng mộ, có thể nói là người ấy phải rất đẹp; một người phụ nữ mà đc một người phụ nữ khác nhìn ngắm, ngưỡng mộ ko chút đố kị thì quả thực người ấy phải nói là tuyệt mĩ.
Một hạt nước rơi xuống bàn tay tôi, ngước mắt lên nhìn, thì ra đó là giọt nước mắt của Kiến. Giọt nước mắt thầm lặng, hoà tan vào trong da thịt tôi. Đôi lúc một giọt nước mắt nhỏ bé cũng có thể mềm yếu một trái tim khô cạn... nơi khoé mắt cô bé có một vật gì đó sáng lấp lánh tràn đầy cảm xúc khó tả.
Nhân chi sơ tính bản thiện. Thiện, chính là đồ trang sức quý giá nhất, ánh sáng của nó làm chói loà mọi thức khác.
Đi đi lại lại, cuộc sống cũng giống như những chuyến tàu điện ngầm, ko bao giờ biết mệt mỏi, cứ thế chuyển bánh, lao đi... và mỗi con người trên đó ai cũng có những bến đỗ của riêng mình.Chuyện xưa thật có một sức mạnh thẩm thấu kinh hồn, nó khiến cho người ta muốn lãng quên mà ko sao làm đc.
Tôi thầm nói với mình rằng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, nhất định sẽ tốt đẹp. Tôi tin vào sự công bằng của thượng đế, người vẫn mở to đôi mắt nhân từ của người và nhìn thấu nhân gian. Nhất định người sẽ dành tình cảm phần hơn cho tôi, đứa trẻ khổ sở này, chỉ là vấn đề thời gian thôi. tôi tin rằng người cũng bận rộn lắm.Tính cách tôi có quá nhiều góc cạnh, khô cứng, vừa gặp phải một cơn gió dịu dàng, tôi đã bị tan đi trong đó, trở nên mềm yếu ko chút cảnh giác... Tôi là một cô gái lãng mạn... tôi tin rằng số phận sẽ tạo nên một kỳ tích đối với tôi, nhanh thôi... Tôi ko muốn là một cánh bèo trôi dạt trong gió mưa.
Nếu thuộc về tôi thì cuối cùng sẽ ko thể chạy thoát đi đâu đc.
Có một số nơi, chỉ cần bạn đi qua một lần thì sẽ ko thể quên đc. Có một ai đó, khi bạn đã yêu bạn cũng sẽ ko thể thôi nhung nhớ, vì người đó có một sức hấp dẫn ko gì thay thế đc. Giống như Bắc Kinh nơi tôi đang sống, và giống như Kiến, người mà tôi đang yêu.
Thursday, December 9, 2010
đầu xuôi đuôi lọt...
...Là câu của Lâm liên khi biết Dương Huyền và Huệ rô li dị, nghe xong cảm xúc của Linh ko biết tả thế nào nữa vì 2 người này lấy chồng đầu tiên trong lớp, giờ đã đc 5 năm rồi. Huệ rô thì có 1 bé trai, còn D Huyền thì chưa, đó ko biết là may hay ko may nữa. Huyền kể là khi bố chồng mất, người nhà đều mơ thấy ông chỉ trừ 2 vợ chồng, ngày Huyền dọn về nhà mẹ có thắp hương cho ông, tối mơ thấy ông về cứ khóc thôi. Ngày trước Linh và Nam hay xuống nhà chồng Dương Huyền lắm, rủ cả Khánh cụt và Lâm lộc đi cùng nữa. Mấy đứa pha chè ngồi ngoài sân tán phét với nhau, nói cười nhiều khát nước nên uống nước chè cật lực, tối về mất ngủ lại nhắn tin cho nhau, quá vui luôn. Có lần anh chồng của Dương Huyền cũng ngồi nói chuyện, Linh ko nhớ tên anh nhưng thích cách kể chuyện của anh lắm, anh bị tật ở chân, lái cái xe máy kéo như của hội Cựu chiến binh í, hay thấy anh đưa bọn trẻ con đi học trong trường Nguyễn Trãi, hay cực.
Subscribe to:
Comments (Atom)