Thursday, December 9, 2010

đầu xuôi đuôi lọt...

...Là câu của Lâm liên khi biết Dương Huyền và Huệ rô li dị, nghe xong cảm xúc của Linh ko biết tả thế nào nữa vì 2 người này lấy chồng đầu tiên trong lớp, giờ đã đc 5 năm rồi. Huệ rô thì có 1 bé trai, còn D Huyền thì chưa, đó ko biết là may hay ko may nữa. Huyền kể là khi bố chồng mất, người nhà đều mơ thấy ông chỉ trừ 2 vợ chồng, ngày Huyền dọn về nhà mẹ có thắp hương cho ông, tối mơ thấy ông về cứ khóc thôi. Ngày trước Linh và Nam hay xuống nhà chồng Dương Huyền lắm, rủ cả Khánh cụt và Lâm lộc đi cùng nữa. Mấy đứa pha chè ngồi ngoài sân tán phét với nhau, nói cười nhiều khát nước nên uống nước chè cật lực, tối về mất ngủ lại nhắn tin cho nhau, quá vui luôn. Có lần anh chồng của Dương Huyền cũng ngồi nói chuyện, Linh ko nhớ tên anh nhưng thích cách kể chuyện của anh lắm, anh bị tật ở chân, lái cái xe máy kéo như của hội Cựu chiến binh í, hay thấy anh đưa bọn trẻ con đi học trong trường Nguyễn Trãi, hay cực.

No comments: