Nguyên bảo đi bộ thôi nhưng đến chiều lại đổi í, Linh bảo nếu thay đổi thì báo trước vì đi bộ thì giầy thấp còn cà phê thì giày cao. Nguyên nhắn lại: vậy vợ đi giày cao nha. Đọc xong Linh thấy rất buồn cười nhưng háo hức vô cùng, ước gì mai kia chồng Linh cũng nhắn như thế khi 2 đứa trốn đi chơi. Biết là Nguyên ko mặc vest đâu nhưng Linh muốn tạo sự bất ngờ và đặc biệt nên mặc áo len với chân váy, chỉ thấy bình thường và giản dị thui nhưng Nguyên khen đẹp nên ko thèm về nhà luôn mà cố luợn lờ khắp thành phố (tất nhiên chừa một con đường), nhỏ và Luân cũng hơi ngạc nhiên vụ này, Nguyên mà mặc đẹp nữa chắc sẽ có rất nhiều nghi vấn đấy. Chưa bao giờ Linh có một buổi cà phê thú vị như vậy, thứ nhất là vì đây là dự định mà Linh rất thich, thứ 2 là vì Mr Tinh tế (đón đọc bài viết về nhân vật này ở... lần sau), thứ 3 là vì nội dung câu chuyện.
Nguyên: Nguyên có quyết định công chức Linh có thích gì ko?
Linh: Nguyên có mua gì cho mẹ ko?
Nguyên: Mẹ phải mua cho Nguyên chứ!!!
Linh: Thế sao Nguyên lại mua cho Linh?
Nguyên: Vì Linh ko phải mẹ Nguyên!!! ^^!
Linh rất vô duyên vì cười rất to và hay nhắm mắt lại, may mà nhạc to nên ko nghe thấy tiếng.
Có rất nhiều điều để viết nhưng Linh ko biết viết thế nào nữa, thích mỗi mẩu đối thoại trên và nghĩ chuyện về Lâm cô đơn. Trước kia Linh thấy mình chỉ hơi ngốc thôi, giờ thấy mình ngốc tệ, từ bao lâu rồi 2 người này cố cho Linh biết 1 điều mà Linh mãi ko hiểu ra, tưởng đùa thôi, tự nhiên thấy lặng xuống, ko biết mình đang nghĩ gì nữa. Thui quay sang bài hát này nhé, hồi cấp 2 hay đc nghe và rất thích, mở đầu bằng kiss me như dấu mở ngoặc, By my side cũng mở đầu bằng kiss me, nhưng kít xong good bye luôn như dấu đóng ngoặc.
No comments:
Post a Comment