Tuesday, October 18, 2011

Yêu cô

Đây là câu của cháu Hải Anh sau vài buổi lên xem Linh và mọi người tập... múa. Thích câu này nên cho lên đầu.
16-10 Hội thi tổ bản văn hoá, gồm 3 phần: chào hỏi, câu hỏi kiến thức về gia đình văn hoá và văn nghệ. Văn nghệ gồm 1 tiết mục oóc, hát tập thể bài Sơn La thành phố trẻ và múa Tình ca Tây Bắc. Bài múa gồm 1 đôi nam nữ chính và 8 múa phụ hoạ, có 1 chị đang tập thì biết đang có em bé và có nguy cơ sẩy nên phải đi HN, Linh nhảy vào thay thế. Huhu chị Nguyệt trưởng nhóm ko thích Linh đâu, vào phá đội hình mà, chiều cao của múa thường dưới 1m65 nhưng đội của Linh 1 nửa trên và 1 nửa xấp xỉ, mình Linh ngắn tũn ở mốc 1m5 và Linh sẽ múa cùng 1 chị 1m7, thích chưa. Năm ngoái chị Nguyệt cũng ko thích Linh đâu, may mà tuần cuối lại tìm đc 1 em xinh tuơi thay thế, năm nay em í có em bé nên ko tham gia đc. Chả sao cả, Linh tham gia phong trào vì Linh thích và vì người ta ko thích.
Đi múa mà cứ như đi lao động í, sáng dậy chỗ nào cũng đau, hôm đầu Linh ngạc nhiên lắm, có chơi bài đâu sao tím hết 2 đầu gối, có đi giày cao đâu sao đau bàn chân, có bị đâu mà đau ngực... hoá ra đau vì phải chạy bằng mũi bàn chân và khi múa phải quỳ nhiều. Tập là 1 chuyện còn thi lại khác, Linh chạy bằng cả bàn chân cho chắc chắn :)) cũng ko dám quỳ hẳn vì hôm thi mới mặc váy nên ko quen sợ đứng lên giẫm vào váy.
Mọi người ko thích chỗ đông người nhưng Linh lại rất thích, mọi người ko thích tập thể có nhiều nữ nhưng Linh lại thích, ở đó sự ghen ghét đố kỵ nhỏ mọn rất nhiều, và Linh là người ngoài cuộc trong các cuộc đấu đá đó. Các chị rất vui tính và có nhiều cái rất vui nhưng Linh ko thích và vì đến sau nên Linh chơi với bọn trẻ con thôi, bọn này cũng đau đầu lắm nhưng nó ko thù dai hê hê.
Thường xuyên có 2 bé đến cùng mẹ, độ xinh và dễ thương thì khỏi nói rồi, đến mức vào cả giấc mơ của Linh mà. Còn Hải Anh thì chỉ đến vài buổi thôi nhưng sau vài buổi thì Hải Anh nói với bà là con thích cô ở gần nhà văn hoá lắm vì cô ấy hay nói chuyện với con và cô ấy kể chuyện rất hay. Hí hí hí nghe sướng lắm, thích hơn nữa là cô bé cứ bám theo Linh và khi nào Linh múa gần là lại vỗ tay cho Linh. Cô bé đi cùng bà xem các cô múa từ lâu rồi nhưng Linh ko để í, mãi về sau vào cái hôm các cụ đi xem rõ đông thì cô bé ko có chỗ ngồi nên phải ngồi trước mặt Linh và trong khi Linh ra sức cười tưoi và ko phạm lỗi thì bé con cứ bĩu môi suốt. Lúc giải lao Linh ra hỏi là mọi người múa có đẹp ko, bé nói đẹp, Linh bảo sao bé bĩu môi, bé ko nói, Linh bảo lần sau khi nào cô múa con phải vỗ tay hoan hô và khen đẹp nhé, thế là bé nhớ mặt Linh.
Linh thường xuyên cầm phải cái quạt te tua hơn những cái khác, có hôm mọi người cũng góp í là phải dán lại nhưng sau khi mọi người nói thế thì Linh ko tìm thấy cái quạt đấy nữa, mãi đến hôm Hải Anh đi xem, lúc giải lao bé ra chỗ Linh và chỉ cái cô mặc áo màu xám kia cầm quạt của cô kìa, hô hô nhớ dai chưa.
Thi chào hỏi và câu hỏi vào buổi sáng còn múa hát buổi chiều nên sáng đội múa ko phải đi, mẹ và Hương đi Thuận Châu, Linh đi mua giấy uớt về tẩy trang rẽ qua xem thi thế nào, gặp Hải Anh chân cầu thang, bé con ra ôm chầm lấy Linh nói là chờ Linh mãi, thực sự xúc động đấy. Bạn đã bao giờ chờ đợi ai đó chưa, bạn đã bao giờ để người khác đợi mình chưa, nếu người đó có vị trí quan trọng trong trái tim bạn thì cảm giác sau khi gặp thật hạnh phúc. Trước đây Linh phải chờ đợi, giờ làm người dc chờ đón, hạnh phúc ngập tràn, cảm xúc trào dâng. Yêu!
Khi đi liên hoan, Diệu Linh và Cẩm Linh ăn xong ra ngoài ngồi trốn ruợu, bé Hà cũng ra theo, lúc sau Nam phèo ra trêu Hà làm bé con nép chặt và người Linh, rồi lại trêu Cẩm Linh làm Hà cứ cười khúc khích, thích thật, Hà còi tí như khỉ con í, ôm thích cực. Chị Thành thấy Linh chơi với bọn trẻ con nói là mai kia Linh có con chắc yêu con lắm, chưa biết đc nhưng Linh thích trẻ con, chỉ tự hỏi nếu là con trai thì Linh sẽ thế nào, cảm giác ôm người con gái của mình thật chặt, che chở và yêu thương.
Linh thích những điều nhẹ nhàng giản dị, có lẽ ngành mần non thích hợp với Linh hơn là kinh tế. Lâm doạ là Linh chỉ đẻ đc 2 đứa thôi vì mổ đẻ chỉ đc thế, Linh thích nhiều hơn và muốn đẻ tự nhiên cơ, ôi sợ, mà thôi kệ đi cứ đi khắc có đường.

No comments: