Friday, August 31, 2012

ko đề


Từ ngày bố mẹ mới xây nhà Linh đã biết tiền có ý nghĩa như thế nào với cuộc sống rồi. Đến khi chỉ còn mẹ thì càng điên đầu vì tiền hơn, cuộc sống ko thể ngờ có thể bế tắc đến như thế. Đến thời điểm này Linh vẫn chẳng ra cái gì cả nhưng cảm thấy ko phải khổ sở vì tiền nữa, thậm chí còn thấy mình thật thú vị và may mắn. Công nhận là nhiều khi tiền có thể giải quyết đc rất nhiều việc, nhiều lần cầm tiền ko phải của mình nhưng cũng thấy bớt nặng nề hơn. Cái lúc đc lĩnh lương thật tuyệt vời, bao nhiêu dự định, bao nhiêu buồn vui và lo lắng. Linh rất may mắn vì hàng tháng Linh đc tận hưởng cái cảm giác đấy mấy lần liền và hôm nay là ngày đấy, he he. Ước gì một năm có 20 ngày 2-9 thế này nhỉ, tiền thưởng sau 1 năm có thể mua đc xe của em Hương hô hô hô.
Tối nay Linh mua ốc xào xuống cty ăn cùng mọi người, cay và ngon lắm, giờ thì Linh biết mút ốc rồi, ngon thật.
Cay quá nên môi Linh đỏ hồng, chị Hương trêu là sao đi ăn ốc còn bôi son, hay là tại anh bán ốc nên môi đỏ, chắc ốc miễn phí rồi cay thế. Lúc sau Linh lục túi quần: sao nhiều tiền thế, chả nhẽ anh bán ốc ko lấy tiền thật.
Ánh mua cho Linh và Mai cặp tóc, lúc lôi ra Ánh cặp luôn 2 cái lên tóc Linh nhìn điên ko chịu nổi, Linh bắt chước cười kiểu Súy Vân làm mọi người giật mình cười theo, anh Thắng ngồi tít ngoài cũng nhổm dậy xem rồi trêu Linh nhảy nhót hôm đi hát, hôm đấy Đức buồn cười hơn mà, đã tính tiền rồi còn cố ở lại hát một mình.
Linh và Ánh mang bát đi rửa xong ra ngoài, tự nhiên Ánh quay lại trách Linh đi sau ko tắt điện, Linh bảo hình như Ánh tắt rồi mà, thấy chị Hương cười mới nghĩ ra chị Hương vừa mới từ trong ra, Linh nghĩ ra rồi cười bò ở bàn ko nói đc: 2 đứa mò mẫm rửa bát trong bếp mà ko hề bật điện.
Tạm thời vui trước đi. Linh sợ 2-9 buồn lắm.

Thursday, August 30, 2012

Trời ươm nắng cho mây hồng...

Sắp đến 2-9 rồi. Dù biết rằng năm nay sẽ tẻ nhạt như mọi năm nhưng Linh vẫn háo hức lắm. Có tiền 2-9 mà.
Thôi thì đành chấp nhận số phận vậy, năm nay Linh lại 7love nhưng ko 7 bát, mùa thu năm nay Linh sẽ thử đi câu như mọi năm xem thế nào, ít cá hơn rồi.
Ko biết có đc nghỉ ko hay đi trực, mà nếu đc nghỉ thì làm gì đây.
Mọi khi lĩnh lương xong Linh đưa hết cho mẹ chỉ để lại ít tiền mua xăng thôi, năm nay giàu cực kỳ nhá, ko thèm để lại đồng nào cả thế mà lúc nào mua xăng cũng đổ 50k, tháng tháng tự thanh toán tiền điện thoại trả sau, mua đồ ăn trưa cho mình và mọi người, thỉnh thoảng lang thang, tự sướng cà phê, trà đá một mình, cuối tuần đi bơi, giữa tuần rảnh lại bơi, hè đi biển nghỉ ... nóng. Tất nhiên cũng có lúc nghèo kinh khủng, phải vay mẹ tiền đổ xăng, vay mẹ 20k để đi gửi hàng, hôm trc chị Xuân bảo nhà chị nấu canh rau đay mùng tơi, chị định mang tiền để mua cà nhưng quên mất, đứa nào cho chị 3k đi. Trang ko mang tiền theo, Linh mở ví ra: em còn đúng 3,5K này, cho chị 3k đấy em giữ lại 500đ đỏ cho may thôi; chị Xuân cười khoác vai Linh và Trang: ở đây Linh giàu nhất rồi đấy. Đến trưa hôm sau phải chuẩn bị họp đầu giờ chiều, Linh và anh Toàn cố làm xong mà cũng lo quá nên ko ăn đc, Linh quên ko lấy tiền ở chỗ chị Thảo và Đức nên ví còn 1,5K chả mua đc cái gì cả, thế là nhịn, đến 3h kém họp xong đi lấy tiền rồi mới đi ăn.
Vì ko thích nộp tiền lẻ nên có hôm ngồi cả sáng chỉ mong có thêm 2,5k để tròn 1tr đi nộp, chờ mãi chả thấy bà tiên ông bụt nào đành nộp 900k, 99k còn lại đổ xăng và mua đồ ăn trưa là hết. Hôm qua Mai hỏi Ánh có tiền lẻ ko đổi cho Mai 100k, Ánh bảo em thiếu 2k nữa mới đủ cơ chị Linh cho em 2k đi, Linh xòe tiền ra: chị còn thiếu 500 đây này em cho chị đi. Hoàn cảnh thế cơ chứ. May mà trời thương, hôm kia lỗi mạng tự nhiên Linh có 170k trong tài khoản, bắn luôn sang cho Ánh, Ánh thích lắm nhưng cũng sợ bị quét.
Đúng là bị ám ảnh về tiền nên khi có tiền thấy vui thế, mỗi khi lĩnh lương lại muốn mua cái gì đó cho ông bà, cho mẹ và Hương, muốn rủ bạn bè đi uống nước. Bạn bè ơi.
Rất nhiều lần ngồi sau xe ai đó, họ kéo tay để ôm họ, rất buồn nhưng trái tim ko mềm yếu, chỉ ôm ai đó khi yêu họ mà thôi.
Từ ngày đi làm đến giờ Linh đanh đá và nóng tính lên nhiều, tất nhiên cũng kiên nhẫn và nhẹ dàng hơn. Thấy mình đểu hơn nhiều lắm. Xấu bụng. Dạo này ăn bánh mỳ toàn bị đau bụng thôi, tối về ăn no thì buồn nôn giống Ánh, đau tái mặt lại, có lúc đau lạnh người nổi gai ốc nhưng ko nôn đc, uống thuốc cũng ko nôn ra, nhát ko dám móc họng. Tổng kết 6 tháng đầu năm trung bình tháng ốm 2 lần, 2 tháng nay ko bị ốm, tinh thần khá hơn rồi, những lúc nịnh nọt khách hàng giọng nhẹ như giọng Thúy happy call, những lúc bán hàng giọng đều đều chọc cho khách cười nữa, những khi đi hát hò phiêu một mình đến 99 điểm, những lúc bị quấy rối dám tỏ thái độ gay gắt lại, còn gọi lên chăm sóc khách hàng để mách nữa.
Công việc cứ cuốn mọi thứ đi, lười dậy sớm thể dục nên lại béo lên, ko muốn ngủ sớm vì sợ lại mưa to nên đọc chuyện và xem phim suốt, phải canh cái điện thoại nên bất cứ tiếng động gì phát ra từ cái điện thoại cũng làm Linh sợ hãi, em Hương cười Linh mãi vì vụ Linh đang ngủ nghe thấy chuông báo thức vội vã cầm điện thoại... a lô. Tại mơ thấy sếp gọi mà, mệt quá nên trưa trốn về ngủ.
Khi "lại cô đơn" Linh quay sang "yêu" Sông Đông êm đềm. Đọc mãi chả thấy êm đềm gì cả, mãi vẫn chưa hết chiến tranh. Linh thương Acxinhia lắm, thương cả Natalia, thương Grigori. Muốn đọc nhanh để biết đoạn kết nhưng lại sợ hết. Quyển này cũng hay nhưng ko cuốn hút và hài hước như At first sight (Linh ko biết tên tiếng Viêt là gì) để có thể đọc đi đọc lại nhưng dù sao cũng có cái buồn buồn để gặm nhấm. Giật mình khi kiểm tra tiền trong sim, số tin nhắn gửi đi và cuộc gọi đi, khi nào bị xóa số nhỉ.
Lại mưa rồi! Trời mưa chứ ko phải Linh nhá.

Tuesday, August 21, 2012

Nắng to rồi lại mưa to


Năm nay mưa bão sớm hơn thì phải. Nhớ là mọi năm đến lúc đi học rồi trời mới sụt sùi mưa. Có năm đi tập trung trước khai giảng, mưa to quá ko về đc mấy đứa xoè ô xếp thành một cái lều tròn xoe rồi chui vào trong chơi, mẹ đi tìm mãi ko thấy.
Mưa nên mặc quần kaki cho dễ xắn lên và cho nhanh khô, lúc thả xuống gấu quần nhăn như lò xo nên Linh mặc váy và đi đôi giầy lội nước hoặc đi… tông. Tối mưa ko đi chơi đc lôi quần áo ra gấp lại, thấy mấy cái áo cũ của Linh và của em Hương cộc ơi là cộc rồi nhưng mặc váy cạp cao sơ vin vẫn đẹp nên lôi ra mặc. Thêm một chút son hồng hồng và nước hoa mùi ấm ấm nữa, thế là sau nửa tháng, anh Thắng nói: Linh dạo này có vấn đề rồi. Linh giả vờ ỏn ẻn: em muốn lấy chồng. Tất nhiên là ko phải muốn lấy chồng thì ăn mặc đẹp lên đâu, hứng lên thì thế thôi. Thuý khen đẹp và cứ khi nào Linh lôi dép lê hoặc tông ra đi thì lại bắt đi dép cao vào kẻo “mất hình tượng”. Ánh đi đâu về người ướt nhẹp thản nhiên tháo kính ra kéo váy Linh… lau kính. Anh Nhanh thấy Linh chuẩn bị lội nước đi mua cơm là kéo lại: chờ anh xắn quần cõng em qua. Buồn cười nhất là Bống, mọi khi thấy Linh là ầm ĩ: em chào chị Linh, hôm thấy Linh đi làm về tự nhiên bẽn lẽn theo sau: hôm nay chị đẹp thế, tối Linh đi chơi nó nhìn một lúc rồi bảo: trông hơi khác, nhưng mà xinh. Chị Nga bảo Linh mặc váy hợp hơn, Hương bảo váy xẻ cao thế, giầy cao thế.
Nắng đc 2 hôm đã lại mưa, may hôm qua đi bơi đc, thích thật. Sau mấy tháng tập bơi, hôm qua Linh đã biết bơi… chó. Linh ko bơi ngụp mặt xuống đc đâu, toàn hít phải nước thôi, mà sao bơi kiểu gì đến đoạn cuối là lại bị uống nước, lần nào cũng uống nước nhưng về nhà vẫn khát. Hôm qua Linh bơi sải cũng khá hơn tí rồi, còn đc khen nhá, bơi ếch vẫn sai nhưng kệ thôi chắc sang năm sẽ tốt hơn.
Tối qua Khánh cụt gọi điện thông báo là chính thức lên chức bố rồi, nghe giọng nó vui lắm, chiều Nguyên bảo cái Hạnh sắp đẻ, Linh bảo chắc chưa vì hôm qua còn thấy nó đi làm, nhanh thế, 21-8 à.

Tuesday, August 14, 2012

Mẹ


Hic hic chả hiểu tiền cứ đi đâu hết í. Hnay Linh thiếu 2.500đ nữa là đủ tiền đi nộp, ko có tiền ăn trưa, thế là phải nộp thiếu 100k. Chị Hương bảo Linh ngồi cầu bà tiên đến cho tiền, hic hic.

Mai là sinh nhật mẹ. Hồi cuối tháng 6, vợ chồng Sơn Chi xuống quảng cáo sản phẩm có cái máy đánh trứng cầm tay, Linh thích lắm, dự định mua cho mẹ 1 cái nhưng lấy lúc đấy thì sớm quá nên chưa lấy, hí hửng về bảo mẹ là đến sinh nhật mẹ sẽ làm cho mẹ 1 cái bánh gatô kem, hic hic. Đến đầu tháng 7, vào 1 hôm rảnh rỗi, Linh đi mua bột mì và trứng về làm bánh, đập trứng đổ đường ra bát rồi bật máy lên nhưng ko thấy máy chạy, gọi điện hỏi thì Sơn Chi bảo sẽ mang cái khác xuống đổi nhưng chờ mãi chẳng thấy đâu. Mai đành mang trứng ra làm bánh trứng cuộn, nghe nói ngon lắm nhưng hôm đó Linh trốn đi “thu cước” nên ko đc ăn. Mấy hôm sau Linh đến mua bánh giò thì thấy vợ chồng nó vẫn còn mấy cái nữa ở nhà, hic hic, chắc ko dùng đc nên ko mang cho Linh. Tiếc thật. Linh ko làm bánh nhiều như mẹ nhưng nếu nó như quảng cáo hoặc như những cái mà mọi người dùng thì rất tuyệt vời đấy.

Huhu, cứ khi nào xăng tăng thì xe hết xăng, mà lúc nào xăng giảm thì mới mua xong, giờ Linh còn 50k thui, mua gì cho mẹ đây. Mai mà thu đc tiền thì lại có tiền, nhưng vấn đề là mua gì í. Mua hoa và 1 cái bánh gato bé hoặc 1 hộp kem, và cái gì nữa. Năm ngoái ko nhớ Linh mua gì cho mẹ nhưng Linh bảo Nam mua cho mẹ cái ví nhỏ nhỏ để mẹ đi chợ, Nam đi mua cho mẹ dầu gội đầu, mẹ và Hương ko thích nên Linh phải dùng, hic hic.

Cái ảnh này em Hương chụp cho mẹ, hoa Quỳnh là Nam lấy về cho Linh trồng nhưng mẹ là người tưới nước hehe.

Mẹ bảo trưa mai về nhà ăn cơm. Hic hic mẹ ko bảo con cũng về, chắc mai họp xong sớm thôi. Ko có nhiều tiền buồn thật, mà sao dạo này mình nghèo thế nhỉ.

Saturday, August 11, 2012

Giấc mơ mang tên mình


Nếu ngày đó mẹ đẻ trước hoặc sau vài ngày thì sẽ ko có tên cái tên như thế này đâu, nếu bố mẹ đặt tên là Mơ là Đào, là Thắm là Thiết thì mình có thích tên mình ko, nhưng Linh rất rất thích tên mình. Tất nhiên là cũng hơi hơi ko thích một tẹo vì tên dài quá, ko thích chữ Thị, và cũng ko hài lòng với chữ Diệu, nhưng khi mẹ hỏi ko thích là Diệu Linh thì là cái gì Linh, nghĩ ko ra, thôi thế cũng đc, mà chữ Thị cũng hay đấy chứ, Nguyễn Thị là cái họ và tên đệm phổ biến nhất ở VN, đặc sản đấy, nhìn là biết giới tính rồi, di sản phi vật thể đấy.


Chữ ký của Linh bắt trước của bố nhưng bố ký dài hơn, chữ Nguyễn rất to ở đầu kéo sau một đoạn dây thép gai, Linh ký tròn và càng ngày càng ngắn hơn, có thể đọc là Diệu Linh hoặc Nguyễn Linh cũng đc nhưng thích là Diệu Linh hơn, hồi bé mới tập viết, thấy chữ Đ đẹp và cân đối hơn nên khi viết tên mình toàn vô tình gạch thêm 1 nét nữa hehe. Linh có một chữ ký nữa cực hay nhá, nhìn nhé: lnl, thêm dấu chấm vào nét đầu tiên trong chữ n, thế là thành chữ linh đúng ko.

Linh cảm nhận tình cảm của mọi người với mình qua cách họ gọi Linh. Linh bắt đầu yêu một người khi nghe cách anh gọi: Linh, vào nhà đi. Linh thân với 2 người và rất thích cách bạn gọi: Linh à, Linh ơi. Sau khi chia tay anh gọi Linh là mày hoặc nó, sau khi cãi nhau bạn ko gọi tên Linh nữa mà nói trống không. Nghẹn!

Linh vẫn chưa làm đc gì nhiều để gia đình tự hào về mình nhưng vẫn hy vọng mai kia mình sẽ thành đạt để mẹ và ông bà vui, Linh thích câu “phúc đức tại mẫu”, mong là mai kia con cháu có nhiều phúc của mình. Năm nay Linh rất may mắn trong công việc, cố lên Linh nhé, rùa bò nhanh hơn chút nữa nha sang năm hết nợ mua lap nha.

Saturday, August 4, 2012

Có những lúc thật vui, có những lúc thật buồn.

“Thu cước” nghĩa là đến nhà khách hàng thu tiền cước điện thoại, nhưng trong từ điển của Linh thì đó nghĩa là “đi bơi”.
Sáng qua Thuý nháy nháy Linh: Linh ơi chiều đi thu cước đê, mắt Linh sáng như đèn pin rồi, nửa tháng rồi chưa đc bơi mà. Chờ mãi mới đến trưa, Mai mua bánh mỳ đậu xanh sữa về ăn, ăn 1 cái no lắm rồi, mặc váy hơi lồi bụng lên rồi nhưng nghĩ đi bơi mệt lắm, mấy lần đói quá ko bơi đc nên cố nhét thêm cái nữa, mới gặm đc nửa cái thì mưa to.
Chán thế, lúc trời nắng quá thì cầu mưa cho mát, lúc trời mưa quá thì cầu nắng để còn đi bơi. Lại í ới hẹn mai rồi tập trung làm việc tiếp, cuối tuần rồi.
Trưa nay về ông bà ăn cơm, canh mùng tơi rau đay mướp, cà muối và thịt kho tàu, ngon bình thường vì ko đói và vì mải gọi cho mọi người rủ đi bơi, vui quá ngủ mơ thấy nước trong veo nhưng đầy cát vàng, Hoàng Sa đấy.
Đúng là càng hy vọng càng thất vọng.
Linh ko phiền khi bị Nam đốm cào xước chân, chẳng đau khi bị mọi người túm tay quá chặt đến mức sưng tím lên, ko ngại vì bể có 2 đứa con gái và Linh bị mấy thằng xúm vào tung lên dìm xuống. Linh ko giận vì Nguyên đầu têu vụ này và cả 2 lần đều kéo Linh ra cho mọi người dìm. Linh ko giận vì Nam đốm giữ chân Linh. Khánh cụt và Hạnh thường xuyên ra giải cứu Linh, Nam lùn còn khen Linh bơi giỏi nữa, cảm ơn nhiều lắm. Linh biết mọi người dìm rồi sẽ nâng lên nên ko bị uống nhiều nước, lần thứ 2 Linh bị kéo nhiều quá nên bực mình, lại đến giờ đi làm nên Linh giả vờ bị sặc nước chứ ko bị uống nước nhiều như mọi người tưởng đâu.
Về nhà thấy lòng nặng trĩu, ko biết nước ở đâu ra mà lắm thế. Ko thể ngờ Lâm có thể làm thế. Hành động và tình cảm. Tung lên và dìm xuống. Em chạm đáy rồi.