“Thu cước” nghĩa là đến nhà khách hàng thu tiền cước điện thoại, nhưng trong từ điển của Linh thì đó nghĩa là “đi bơi”.
Sáng qua Thuý nháy nháy Linh: Linh ơi chiều đi thu cước đê, mắt Linh sáng như đèn pin rồi, nửa tháng rồi chưa đc bơi mà. Chờ mãi mới đến trưa, Mai mua bánh mỳ đậu xanh sữa về ăn, ăn 1 cái no lắm rồi, mặc váy hơi lồi bụng lên rồi nhưng nghĩ đi bơi mệt lắm, mấy lần đói quá ko bơi đc nên cố nhét thêm cái nữa, mới gặm đc nửa cái thì mưa to.
Chán thế, lúc trời nắng quá thì cầu mưa cho mát, lúc trời mưa quá thì cầu nắng để còn đi bơi. Lại í ới hẹn mai rồi tập trung làm việc tiếp, cuối tuần rồi.
Trưa nay về ông bà ăn cơm, canh mùng tơi rau đay mướp, cà muối và thịt kho tàu, ngon bình thường vì ko đói và vì mải gọi cho mọi người rủ đi bơi, vui quá ngủ mơ thấy nước trong veo nhưng đầy cát vàng, Hoàng Sa đấy.
Đúng là càng hy vọng càng thất vọng.
Linh ko phiền khi bị Nam đốm cào xước chân, chẳng đau khi bị mọi người túm tay quá chặt đến mức sưng tím lên, ko ngại vì bể có 2 đứa con gái và Linh bị mấy thằng xúm vào tung lên dìm xuống. Linh ko giận vì Nguyên đầu têu vụ này và cả 2 lần đều kéo Linh ra cho mọi người dìm. Linh ko giận vì Nam đốm giữ chân Linh. Khánh cụt và Hạnh thường xuyên ra giải cứu Linh, Nam lùn còn khen Linh bơi giỏi nữa, cảm ơn nhiều lắm. Linh biết mọi người dìm rồi sẽ nâng lên nên ko bị uống nhiều nước, lần thứ 2 Linh bị kéo nhiều quá nên bực mình, lại đến giờ đi làm nên Linh giả vờ bị sặc nước chứ ko bị uống nước nhiều như mọi người tưởng đâu.
Về nhà thấy lòng nặng trĩu, ko biết nước ở đâu ra mà lắm thế. Ko thể ngờ Lâm có thể làm thế. Hành động và tình cảm. Tung lên và dìm xuống. Em chạm đáy rồi.
No comments:
Post a Comment