www.dieulinh86
11/20/2008 04:27:53
Mất người vì em đã lừa dối, con tim nghẹn ngào bật khóc trách em quá khờ, vụt mất đi bao lời yêu anh trao mà ngày ấy em mơ góc tối cay đắng riêng mình em mà thôi.
Mất người vì em đã lừa dối, con tim nghẹn ngào bật khóc trách em quá ngốc nỡ quên mối tình ngọt ngào , nuôi hy vọng về một người mới quen, mà giờ đây em nhận ra: người em yêu chính anh.
Lần đầu tiên em thấy ánh mắt lạnh lùng anh nhìn em ngỡ như ta chưa từng quen. Trong giây phút đó em biết em đã sai.
Ngày tàn trôi qua vắng anh cuối con đường em nhận ra bóng anh in sâu trong tim, mãi sâu tận trong đáy lòng…
Mất người vì em đã lừa dối, con tim buồn đau với những phút giây lỗi lầm, ngàn lời thứ tha ko thành đăng cay ngẹn ngào nhìn anh đi quặn đau đáy lòng.
Ngày tàn trôi qua vắng anh cuối con đường em nhận ra bóng anh sẽ mãi không phai nhòa, và giờ đây sâu thẳm nơi trái tim em….I MISS U.
www.dieulinh86
11/05/2008 03:12:14
Chiều nay thi xong môn gần cuối cùng, nhẹ cả người. Kỳ này thi chính trị, kinh tế chính trị, luật kinh tế, pháp chế, thị trường chứng khoán, lưu thông tiền tệ, thống kê doanh nghiệp, tin, anh, quản trị doanh nghiệp, còn 1 môn nữa tự nhiên ko nhớ ra, 11 môn mà. Chiều thứ 2 mới thi quản trị doanh nghiệp. Cái trường dở hơi chẳng cho thời gian ôn gì cả, suốt từ mấy tuần trước đi học đi lao động đi xem bóng cả ngày luôn, mệt nhưng vui, hehe. Kể ra thi mà ko học cũng hay. Chưa kết thúc hẳn nhưng mà lần này thi tốt hơn lần trước nhiều, có thể nói là thành công rực rở, ko có nhiều tiếc nuối như lần trước vì tự lực tự cường cũng nhiều mà có sự trợ giúp nhiều, hêhê tự nhiên bạn bè thân thiết hơn hẳn chứ.
Chiều thứ 2 thi, chiều thứ 3 đi trại lao động, bù cho lần trước phải đi nhưng vì đội bóng tranh giải 3.4 với các thầy giáo nên Linh và mấy đứa tự ghi tên vào đội văn nghệ để đi cổ vũ. Hét khản cổ, tiếc ơi là tiếc vì mấy câu hay mỗi Linh tự sướng, khà khà, giờ nghĩ lại thấy vẫn sướng, thắng 9-2, 200k, Kinh Tế C tuổi trẻ tài cao. Ko bít mấy hôm nữa có đc ở nhà ngủ ko đây.
Mai SL lên thành phố, tiếc quá ko có máy ảnh hay máy quay để ghi lại, mà mai cũng ko bít đi với ai đây. hic hic. Vừa nãy nghe đc mấy bài hát rất thích, tất nhiên là sướng phát điên lên rồi. Đọc đc mấy câu chuyện cũng hay nữa, nhưng mà ko hợp nên ko post lên. Ngủ đây, mai chẳng biết phải làm gì nữa.
www.dieulinh86
10/25/2008 09:09:35
Sla lên TP Linh đi xem 1 mình, tủi thân lắm
Khúc đồng dao trên khoé mắt
Em, xinh xắn dễ thương nhưng tinh nghịch...
Rồi ngay lập tức anh lớp trưởng giơ chùm chìa khoá lên rung rung đúng kiểu: “Hãy chọn giá đúng”: Em xem, có phải chùm chìa khoá của em đây không?
- Ơ, dạ không phải ạ!
+ Phải làm sao được, đây là chìa khoá của anh mà - Nói xong anh cười như địa chủ được mùa. Cái tổ kiến lửa ấy phá lên những tràng cười. Em vẫn rất te tởn:
- Chìa khoá của anh ạ, vậy thì em càng muốn lấy ạ. “Ya hú”.
Rồi như ma làm em nhấc chùm chìa khoá một cách nhẹ nhàng từ tay anh trong khi anh vẫn chưa hết sốc. Dân tình hết “ố la la”, lại quay sang cười khoái trá. Vừa vặn chuông báo vào tiết vang lên, em ba chân bốn cẳng chạy về lớp. Rồi đến giờ ra chơi tiết sau, khi lục tìm bút chì mới thấy chùm chìa khoá đẹp xinh của em chui ra từ khe cặp. Lúc đó mới sực tỉnh em lấy chìa khoá của cái anh lớp trưởng làm gì nhở? Chả kịp suy nghĩ lâu, đã thấy anh lấp ló ngoài cửa, được Giang “cốc” “xi nhan” cho vị trí ngồi của em, anh gọi rõ to:
+ Em gì ơi, cho anh xin chùm chìa khoá.
Không thể nín được cười, em hộ tống chìa khoá ra ngoài rồi to mồm: Xin xỏ bỏ tiền.
+ “Okie men”, chuộc gì nào?
- 2 gói bò khô, 5 gói bim bim, 1 cốc trà đá.
+ Thường thôi.
- Anh từ từ đã, sáng em chưa ăn gì, cho em thêm 2 cốc mì bò nữa.
+ Này, vừa phải thôi chứ.
- Thế anh có muốn lấy chìa khoá không?
+ Thôi được rồi.
Anh quay gót đi xuống căng tin thật, bọn trong lớp cứ trố mắt lên nhìn. Không nhịn được cười hơn nữa, em chạy theo:
- Anh gì ơi, quay lại đây, em trả khoá, ăn thế em vỡ bụng mất, mà cầm chìa khoá này chắc đêm em mất ngủ luôn.
Anh, ga lăng, lãng tử nhưng ngốc xít...
Em và anh đã quen nhau như thế, đầy ngẫu hứng. Để giờ đây mỗi khi nhớ lại anh lại bảo: “Quá đanh đá, không để đâu cho hết chua ngoa”. Hai anh em chơi rồi thân thiết lúc nào không biết, anh trở thành gia sư Toán bất đắc dĩ của em, có lẽ đây là gia sư hay cốc đầu học sinh nhất mà em từng biết. Anh học hành tài tử, nhưng được cái thông minh kéo lại, chứ không thì bê bết. Những lúc rỗi rãi, hai anh em ngồi buôn chuyện, em ê a tất tần tật, từ chuyện bạn Nam Anh viết thư tỏ tình cho em đến chuyện hôm qua nhà em bẫy được con chuột to bự. Anh nghe, và luôn bắt chước em kết thúc bằng “ya hú”. Thế mà được hôm nói một câu rõ triết lí: “Hãy biết thổi tắt ngọn lửa nhỏ để nuôi lớn ngọn lửa lớn khi cần thiết, giữ trái tim mình đập nhịp bình thản, thời điểm này đừng yêu vội cô ạ, khi nào có thể tạm yên tâm về con đường học hành thì mang thằng nào về đây anh cũng duyệt”. Năm ấy anh thi Xây dựng và đỗ với số điểm cao chót vót. Tếu táo anh đùa em: “Học như anh mà còn đỗ được huống hồ cô chăm như trâu như bò, không đỗ đại học anh sờ gáy”
Anh vào đại học: học hành, công việc làm thêm cuốn anh đi. Nhưng mỗi lần về thăm nhà anh vẫn không quên gửi cho em một vài cuốn sách và tổng kết kiến thức cho em.
Bạn bè anh xôn xao anh có người yêu, em send tin nhắn cho anh, lòng buồn man mác nhưng vẫn bình tĩnh để ấn từng kí tự: “Congratulation”, và bonus: “Chị ấy xinh không?”. “Xinh, mà lại giỏi nữa, con gái Ngoại thương mờ”.
Em khóc, lần đầu tiên khi chơi với anh em khóc, thậm chí là thoáng một chút hờn dỗi. Xung quanh em mọi vật như quay cuồng, em đi trong sa mạc đầy nắng, đầy cát, em thèm khát những cơn mưa. Anh chạm đến lòng tự ái của em, chạm đến giấc mơ Ngoại thương.
Để rồi, em lao vào học như điên, thi thử lần 1 điểm ở mức làng nhàng, anh biết, tổng xử lí một trận, điểm thi thử mỗi lần cứ thế nhích lên một chút. Và kì thi định mệnh đến…và trôi qua, và phấp phỏng chờ, để rồi bết sê lết vì lo lắng khi so với mức điểm chuẩn năm trước đó. Chỉ đến khi nhận được giấy báo đỗ trong tay em mới hoàn hồn. Nhưng niềm vui đâu thật sự trọn vẹn, ngọn lửa trong em đã không được cháy bùng. Loay hoay trong mỡ hỗn độn những vui, buồn không thể lí giải, chị Trang, người yêu anh muốn gặp em:
- Thế là cuối cùng chị đã được gặp người con gái anh Dũng yêu.
Em sững người: Ơ, chị, chị nói gì thế?
- Chắc em không tin những gì chị sắp nói ra đâu. Nhưng anh Dũng yêu em, đó là sự thật. Đúng là chị yêu anh ấy, nhưng chỉ là tình cảm từ một phía, ở bên cạnh làm bạn với anh ấy, chị đau khổ lắm khi suốt ngày anh ấy kể về em. Mọi người hiểu nhầm chị với anh ý là một đôi, lúc đầu chị ảo tưởng thế là hạnh phúc nhưng chị nhanh chóng nhận ra điều đó chỉ khiến mình đau khổ hơn thôi. Tính anh Dũng thì vốn không quan tâm đến những gì người khác nói, vì vậy được đà anh ấy càng kích động em.
+ Chị…
- Em nghe chị nói nhé. Chị nghĩ mình có trách nhiệm nói những điều này cho em biết vì khi chị hỏi anh ý: “sẽ nói tất cả cho em biết chứ” thì anh ấy bảo: “chả biết phải bắt đầu từ đâu, biết đâu lại đánh mất tình cảm anh em nữa thì chết tôi, nhỡ đâu người ta không thích mình”.
Em oà khóc, những giọt nước mắt của ngỡ ngàng và hạnh phúc. Lần đầu tiên em tin tưởng vào lời nói của một người xa lạ. Có nắng, có gió trên bờ vai em.
... nhưng vì thế nên chúng ta mới yêu nhau.
Em ngồi vắt vẻo trên ban công, ôm lấy mobile, soạn tin nhắn gửi cho gia sư của em: “Thầy giáo à, em tìm thấy một nửa của mình rồi, em dẫn đến thầy giáo duyệt cho em nhá”. Mobile rung, em alô: “Này, nói là em đùa đi”. “Em không đùa, anh phải mừng cho em chứ?”. Đầu bên kia thoáng một chút lưỡng lự: “… Ừ”
8 giờ, em đến quán nước gần trường cũ của chúng mình, không thấy anh, thấy bóng em, cô chủ tiến lại gần, bày ra 2 gói bò khô, 5 gói bim bim, 1 cốc trà đá và 2 cốc mì bò, kèm thêm một tấm thiếp: “Học trò à, anh trả món nợ mà cách đây 2 năm anh chưa trả được cho em, dù bạn ấy là ai, miễn em vui và hạnh phúc là được. Anh không có quyền gì mà duyệt hay không duyệt cả.” Em mở máy, ấn dãy số quen thuộc: “Anh quay lại đây, nếu không đừng bao giờ gặp em nữa”. Em chờ anh ở cổng trường như hai năm trước anh vẫn chờ em tan học. Không gian yên ắng, những làn gió mát lành thổi bung mái tóc. Anh lao vội đến, sững lại một hồi lâu rồi khe khẽ tiến lại gần. Em nhìn thẳng vào mắt anh và rồi không kiềm được lòng mình, cái thói động tí là khóc bắt đầu phát huy tác dụng, anh hoảng, đưa tay lau nước mắt cho em. Em nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, khe khẽ:
- Em mang người ấy đến đây rồi, ngay cạnh bên em, thật gần, thật thân quen, anh duyệt cho em đi.
Quá đỗi bất ngờ, bờ vai anh rung lên, rồi thật khẽ, thật êm em tựa vào vai anh!
Wua lai' la`...........
www.dieulinh86O son la ko xem dc nhat thuc vi nhieu may qua, chang co tam trang nen ca mua sao bang va nhat thuc chang muon xem. Gio thay anh nhat thuc lai thay thich, hy vong thang nay dc xem nguyet thuc va mua sao bang. Thang 8-06 Linh dc xem mua sao bang, o san bay Na San nen ko bi anh den hay nui' non can tro, cung ko bi may mu nen rat dep.
Bầu trời xám xịt. Một phần mặt trăng được nhìn thấy. Ảnh chụp tại Almaty, Kazakhstan. |
Một chiếc máy bay bay qua thời điểm nhật thực diễn ra tại Almaty, Kazakhstan. |
Cảnh nhật thực chụp gần tượng đài Độc lập ở Almaty, Kazakhstan. |
Chú chim "may mắn" được chiêm ngưỡng hiện tượng mặt trời bị mặt trăng "xâm lấn". Ảnh Chụp tại Hồ Bắc, Trung Quốc. |
Hôm qua, người dân Matcova tập trung trên khắp các vỉa hè để xem nhật thực. |
Bóng một chú lạc đà chụp khi nhật thực diễn ra tại Gaotai, tỉnh Gansu, Trung Quốc. |
Mặt trời chỉ còn được nhìn thấy là một mảnh trăng lưỡi liềm. Ảnh chụp tại Gaotai, tỉnh Gansu, Trung Quốc. |
Hình ảnh Nhật thực toàn phần được nhìn thấy ở nước Anh. |
"Rishi" là từ tiếng Trung dùng để mô tả hiện tượng che khuất của mặt trăng. Ảnh chụp trên Vạn Lý Trường Thành, thị trấn Jiayuguan, tỉnh Gansu, Trung Quốc. |
Mặt trời bị "ăn" gần hết. Ảnh chụp tại thị trấn Jiayuguan, tỉnh Gansu, Trung Quốc. |
Nhật thực toàn phần. Ảnh chụp tại Trung Quốc. |
Con` day la` nhat thuc o HN |
![]() |
6h18 |
![]() |
![]() |
![]() |
6h19- Hình ảnh hoàn chỉnh nhất có thể có |
![]() |
![]() |
6h22 - Chia tay tiếc nuối khi mà mặt trăng vẫn chưa chén đến 67% mặt trời Con` day la` may' cai' anh? thay' dep thi cho vao` |
L.I.P 2
www.dieulinh86
08/03/2008 03:45:38
yeulam305 (7/31/2008 4:49:52 PM): 'Ðêm nay Bác không ng?': Anh d?i viên th?c d?y. Th?y tr?i khuya l?m r?i. Mà sao Bác v?n ng?i. Thì ra Bác m?t ng?. Anh d?i viên nói nh?. Xang tang giá Bác oi. Bác b?o Bác bi?t r?i. Mu?i chín nghìn m?t lít. Anh d?i viên s?t x?t. Xe cháu xe tay ga. Xe Bác toyota. Chú kh? sao b?ng Bác. Hai bác cháu ph? ph?c. Vì l?m phát dâng cao. Và h? cùng u?c ao. C?u cho luong lên giá.
cha? hieu? sao chu~ nghia~ no' lai. the' nay` nua~
oi ngay mai oi
www.dieulinh86linkinparkme7080 (7/28/2008 8:19:30 PM): Anh đội viên đang ngủ. Nghe tin giá xăng tăng. Ko rửa mặt đánh răng. Lôi bác Hồ ra phố. Rồi chỉ mặt nói rằng. Nếu chúng mày muốn tăng. Phải nể thằng này chứ .Bọn trạm xăng ấm ứ. Ko giảm nhất định tăng. Bác hồ đành nói rằng. Tiên sư bọn hỗn láo. Từ nay bố ăn cháo .Nấu cùng với rau măng. Kệ mẹ chúng mày tăng .Bố mày đi xe đạp ~~~~~~~~~>
Di hoc = xe may', kha' la` tiet' kiem nhug thay lo lam, so cho' ma`.
..................................................................................................................
www.dieulinh86mai di hoc roi, 28 ngay he qua den noi roi. Dem tung ngay nen may ngay cuoi Linh hoi lo lang met moi, ma cung co li do buon chan nua.
oi dau bung wa
www.dieulinh86toi qua ban ay di roi, Huong' hoc cung Linh hoi cap 2, cap 3 hoc khac lop nhung den gio van choi kha' than voi nhau. 2 cai anh nay Linh cung ko nho la chup khi nao nua, chac phai lau lam roi, khoang 2006, luc day Huong' con hoc o Thai Nguyen. lan cuoi cung Linh noi chuyen la toi thu 5 hay thu 6 tuan truoc.
Tam biet mot nguoi ban rat tot
www.dieulinh86Linh rất thích con đường nhà mình, đường Mì Mầu,
12-4-08 đường MÌ MẦU chính thức cắm biển đường Nguyễn Trãi, Linh thích cái tên Mì Mầu hơn, vì nó rất lạ và đặc biệt. Kết quả tìm kiếm trên Google ko có đâu, chỉ thấy đường với bột mì thôi hix. Con đường em về ban trưa, hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ, tuổi em vừa tròn 17, tóc em vừa chấm ngang vai.......hehe. Đường có hoa bằng lăng, hoa sữa, hoa phượng, hoa dạ lan.... Đường trải cực ít nhựa nên qua thời gian đã bị trơ sỏi đá, những viên đá nhỏ sáng màu rất đẹp. Đường bị đào sới nhiều nước chảy sói mòn nhiều nên cực sóc. Đường ko có nhiều nhà đẹp, ko có tiền lắp điện cao áp nên tối, đường dốc nên nếu đi xe đạp đèo 2 thì mệt lắm, mùa xuân đường có rất nhiều bướm bay, bướm vàng bướm trắng bay theo từng đàn từng đàn. Rồi hạt hoa sữa theo gió cũng bay bay từng đợt từng đợt. Buổi trưa nắng vàng óng len lỏi qua những tán lá xanh rì, trời trong xanh, đường vắng tanh yên bình. Thích nhất là mùa đông đứng ngoài sưởi nắng. Trong nhà lạnh nhìn ra ngoài thấy nắng chói nhưng thực ra nắng ấm lắm, lạnh làm má nẻ, nắng làm má hồng. Mùa đông yêu thương. Chẳng biết khi nào mới làm đường nữa, bên trái nhà Linh trồng cây bàng, bên phải trồng hoa sữa, dưới gốc hoa sữa trồng dọc mùng, hoa nhài, cây chanh nhưng bé lắm, chỉ để ăn lá thôi, mà chủ yếu là nhà hàng xóm ăn. Trước kia còn có cả cây dong, giờ có cả mướp, nhưng nó gầy còm lắm, có cả ngải cứu nữa, ngày xưa có cả cà chua, nhưng chẳng được ăn quả nào, à còn dâu da nữa, ôi còn cây nào nữa nhỉ. làm đường thì 2 cây còn ko. Hồi bé Linh tập xe đạp lúc xuống dốc ko bóp phanh chặt nên đâm cả vào cây hoa sữa, nhẹ thôi. Còn nhét một cái lá ở hoa lụa vào giữa 2 nhánh cây hoa sữa, một thời gian sau cây to chèn vào cái lá đấy, ko lấy ra được, giờ chắc nó bị tiêu hủy rồi. Có năm mưa nhiều, cành cây còn mọc cả mộc nhĩ nữa, khá nhiều và to nhưng khi phơi khô đi thì mộc nhĩ mỏng hơn cả giấy hé hé
www.dieulinh86Sang' hôm qua quét nhà thấy hoa sữa rụng trước cửa nhưng ngửa mỏi cổ mà ko thấy chùm hoa nào, chiều lên sân thượng tìm mãi cũng ko có. Chỉ thấy mỗi 1 chùm sau bờ tường, mà sau bờ tường thì làm sao mà rụng ngoài đường dc cơ chứ.
Đến sáng nay ngửa tiếp thì thấy 2 chùm, vui thế, nhà mình có hẳn 3 chùm hoa sữa.
Trời mưa nhiều lại lạnh nên khi đi học đã có hoa sữa rồi, khoảng 20-6 gì đó ở đường Trần Hưng Đạo đã có những chùm hoa đầu tiên. Hoa sữa mùa thu chứ nhỉ, thế mà đầu tháng 7 đường Nguyễn Trãi cũng có lác đác rồi. Sáng hôm kia dậy chạy thấy có đứa nào vặt 1 chùm hoa vứt trước của 1 nhà, mình lấy cắm vào cổng nhà họ.
Linh rất thích hoa sữa, ko biết là do hoa sữa có mùi rất lạ, đặc quánh như có thể dùng thìa mà xúc, màu hoa cũng rất đẹp, màu xanh nhẹ nhàng man mát. Linh thích hoa trứng gà, hồi bé ước ao có 1 cái vòng hạt như hoa trứng gà, và 2 loại hoa này màu khá giống nhau. Linh trồng 1 cây hoa sữa, cây mọc đẹp ít rụng lá, quả mọc thành từng đôi dài như đậu đũa dính với nhau ở đầu, ko biết có truyền thuyết hay sự tích về quả này ko nhỉ, tại sao nó lại dính với nhau như thế, hay nhỉ. Khi quả khô rồi sẽ nứt ra và gió sẽ thổi hạt bay đi, hạt hoa sữa như hạt hoa bồ công anh vậy, nhưng ko trắng bằng thôi, hạt bay bay đẹp lắm. Cũng có thể do Linh đọc nhiều về mùa thu, về hoa sữa nên cũng thích theo.
Hồi mới đi học, đi qua trại ong thấy họ bán mật ong phấn hoa nhiều 2 chị em còn tự hỏi nếu cho ong hút mật ở hoa sữa thì mật ong và phấn hoa sẽ thế nào nhỉ, mùi có khủng khíp không, phấn hoa đắng lắm ko...
www.dieulinh86
07/16/2008 19:33:22
Hoa sữa có mùi chua chua giống 1 loại quả dại mọc thành chùm nhỏ khi chín có màu tím đậm, tròn xoe bóng lộn, ngọt nhưng cảm giác mùi và vị chua, cây nhỏ lá nhỏ.
Bài này linh tim` tu` nhung~ tap. phim dau` tien, gio` het' tap 11 roi` moi thay'. Giọng cô gái cao và trong, lúc đầu Linh tưởng Thùy Chi, nhưng hay hơn, hehe
Nam Dep Trai (7/13/2008 8:58:11 PM): Hãy chú ý
đón xem vào lúc 00:30 ngày 27/8, bạn sẽ thấy trên bầu trời có 2 mặt trăng đều to và đẹp như nhau!!! Hãy nói ngay cho bạn bè và ngýời thân của bạn ðón xem, vì lần tiếp theo sự kiện này diễn ra là vào năm 2287. Nếu bỏ lỡ thì cháu gọi bạn bằng kị sẽ xem hộ bạn --> ai thich' ngam' trang sao thi` nho' don' xem nhe=> cai nay to ko chak na', gui di cho do ay' nay' , ko lai bao ko gui , hehe
Nam Dep Trai (7/13/2008 9:06:06 PM): lop min` oi, thu 6 tuan nay lop min` hop lop do' hop trong suoi nuoc nong nhe,anh em gap mat nhau ti' ti co ji thi lien lac voi Mr.Big ( Nam lepzai ) nha 0977 589 330 goi vao gio hanh` chinh' 857 297 goi ngoai gjo hanh chinh nha...
ken anh (7/15/2008 10:19:57 AM): http://blog.360.yahoo.com/blog-KXdwJpEwcKOq.vSfE_u_TxNXtg--?cq=1 hay viết test cuối cho ken nhé :D:D
ha` (7/13/2008 8:31:01 PM): Hãy chú ý
đón xem vào lúc 00:30 ngày 27/8, bạn sẽ thấy trên bầu trời có 2 mặt trăng đều to và đẹp như nhau!!! Hãy nói ngay cho bạn bè và ngýời thân của bạn ðón xem, vì lần tiếp theo sự kiện này diễn ra là vào năm 2287. Nếu bỏ lỡ thì cháu gọi bạn bằng kị sẽ xem hộ bạn --> ai thich' ngam' trang sao thi` nho' don' xem nhe=> cai nay to ko chak na', gui di cho do ay' nay' , ko lai bao ko gui , hehe
troi` mua roi`, Linh van thich mua mac du mua thi ko di choi dc. Toi nay Hue' va` Hong` hen di choi, the' ma`...
Mua lam` uot' ao', Linh lam` uot' ma' :(
Toi' qua doc bao' thay' bao? cuoi' nam nay cac' tinh? ma` so' dien thoai chi co 6 so' se them dau` so' 3 vao` cho thanh` 7 so'. Hehe, so' nha` Linh van~ hay nhu thuong`, 022. 853.753 -> 022. 3853.753 hoac 385.37.53. Linh rat tu hao so dien thoai nha minh, ko VIP nhung rat hay va de nho, neu' la` 853853 hoac 858585 thi lai ko hay bang. hehe
www.dieulinh86Trưa nay Linh có một giấc mơ rất ... khủng hoảng, mệt nên ngủ tiếp lúc dậy tưởng ngủ nhiều lắm nhưng mới có 2h.
Buồn cười thật, giấc mơ rõ nét đến từng chi tiết. Một người vào nhà Linh, họ vào nhà ngồi chỗ em Huơng thường ngồi ăn cơm, bỏ mũ bảo hiểm ra. Linh đang nói chuyện với mẹ lại quay ra hỏi họ điều gì đấy, lúc tỉnh dậy Linh nhớ dc họ mặc áo quần như thế nào, hình dáng ra sao nhưng giờ quên hết rồi.
Bài "Giấc mơ trưa" này Linh cũng thích ngay từ lần nghe đầu tiên, thế nên thỉnh thoảng lại nhớ được những giai điệu của bài hát. Đến khi Huyền chép lời bài hát rồi hát thì mới biết tên bài này và nhớ lời của nó. Chú thích là Nguyễn thị Huyền hà nội, linh nhớ nick Huyền này là chotimemnhoanh... Lúc đầu rất thích nghe Khánh Linh, nhưng khi có Thùy Chi thì Khánh Linh và Mỹ Linh ra rìa hết, hehe. Thực sự là Linh thích Thùy Chi lắm, kết cái giọng trong veo cao vút và cả cách phát âm chữ "ch" và chữ "tr", cách cô bé hát ư ư vút lên trong khi các ca sĩ khác thường a a
www.dieulinh86Con đường em về ban trưa
hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
tuổi em vừa tròn 17
tóc em vừa chấm ngang vai
Con đường em về mưa bay
ta đứng trông theo bao ngày
từ bao giờ lòng cứ ngỡ
yêu người mà người có hay
Con đường em về thơm hương
Ngọc Lan quyến rũ trong vườn
Tiếng dương cầm đâu lặng lẽ
đưa ta về nơi cuối đường
Con đường em về năm xưa
có biết hay chăng bây giờ
hoa tím thôi không chờ nữa
chỉ còn ta đứng dưới mưa
Hoa Tím Thôi Không Chờ Nữa
Chỉ Còn Ta Đứng Dưới Mưa
www.dieulinh86
07/11/2008 06:20:30
Linh thich bai nay lam, chang biet tai sao nua. Di duong thay hoa lai nghi den bai nay, thay con duong dep hon han.
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui.....
Chiều nay đi qua ngã tư xe khách, đường 3-2, chờ đèn đỏ mãi ko thấy chuyển sang xanh, hóa ra nó hỏng. Tối đi chơi thấy 1 người dừng chờ, Linh làm dc 1 việc nhỏ là nói với họ đèn hỏng rồi, thấy vui lạ.
Vào nhà Huế rồi 2 đứa qua nhà Hổn hển xem phim, ti vi nhà Hiền hỏng nên toàn là màu đỏ, xem hơi khó chịu. Lúc về mới thấy tác hại: nhìn đèn pha xe máy nào cũng thành màu ...xanh.
www.dieulinh86Nam Dep Trai (7/8/2008 8:09:25 PM): Olalala, may tinh cua ban da dinh Worm DungCoi...........
Nam Dep Trai (7/8/2008 8:09:41 PM): Vợ tốt: Phải đẹp gái - Không kiêu sa -Thích ở nhà - Lo nội trợ - Không cắc cớ- chửi chồng con -Không phấn son - Không nhiều chuyện -Không hà tiện - Không càm ràm -Phải siêng năng - Không lười biếng -Nói nhỏ tiếng - Biết chiều chồng -Giỏi nữ công - Và gia chánh. -Biết làm bánh - Nấu ăn ngon -Biết dạy con - Ứng xử tốt -Không quá dốt - Không quá khôn- Không ôm đồm - Không ủy mị -Không thiên vị - Không cầu kỳ - Không quá phì - Không quá ốm -Không dị hợm - Không chanh chua- Không se sua - Không bẻm mép -Không bép xép - Không phàn nàn. --> Không có đâu --> Đừng có KIẾM
Nam Dep Trai (7/8/2008 8:10:38 PM): Con gái là 1 con virut mang tên "love" gây nên chứng bệnh tim nan y ở con trai với các triệu chứng : thổn thức , hồi hợp muốn..."rụng tim", nhớ muốn..."Chết" Con gái là một sinh vật với các đặc điểm nhận dạng : tính tình " ba nóng ba lạnh ", sáng nắng chiều mưa, tóm lại là "hiểu chết liền". Đời sống luôn làm khổ con trai, luôn "ăn hiếp" con trai, nhưng lại đc con trai thương yêu, chiều chuộng. Con gái (100%) = 20% giận hờn + 10% mít ướt, nhỏng nhẽo + 10% nhiều chuyện "bà tám" + 20% điệu, chảnh +40% dễ "xương" cực kì. Con gái là một nữa trái tim còn lại của con trai ! ~~~> chi' ly' fai hem
vip_bo130 (7/9/2008 5:02:05 PM): Tin mới cập nhật ở IRAQ: كأننا عشرون مستحيل في اللّد ، والرملة ، والجليل هنا .. على صدوركم ، باقون كالجدار وفي حلوقكم ، كقطعة الزجاج ، كالصبّار وفي عيونكم ، زوبعة من نار.. هنا .. على صدوركم ، باقون كالجدار نجوع .. نعرى .. نتحدى .. ننشد الأشعار ونملأ الشوار ....Thật ko thể tin điều đó lại xảy ra, thật quá bất ngờ, thật quá shock, thật là gê, thật là... hiểu chết liền =))
www.dieulinh86
Composer: Hồ Hoài Anh
Nhớ anh nhớ những phút nồng ấm bên nhau
Giờ đây đã xa rồi người yêu bây giờ nơi nào
Đêm mưa hắt hiu chợt buồn xót xa mối tình
Anh đi rồi mang theo trái tim của tôi
Chàng là vì sao em mang và để thắp sáng trái tim giá lạnh
Trong đêm thâu dẫn lối em đi dẫn lối em đi dấu yêu một đời
Anh là tia nắng đông về sưởi ấm tim em
YêTrưa hè là gió mát trong lòng em
Xin nguyện mãi mãi yêu anh sẽ mãi yêu anh
Cho dù đã mãi xa ngàn xa
Anh giờ như gió mây
Anh giờ đã mãi xa rồi
Tình này vẫn mãi trao về anh
Sẽ trao về anh những dấu yêu nguyên ban đầu
Một đời luôn yêu anh xin đừng quên
mia. nha` noa' chu'. chieu` viet' roai` nhug ko dc.
chang muon noi lai lan thu 2 gi ca
hom nay ky niem 2 thang ngay cho can
chieu hom qua di xe dap choi, luon lo vao khu truong cap 3 to hieu cung bi cho' dop' 1 phat', may ma di giay` nen chi cam thay rang no' thoi chu' ko bi sao ca. may the, giay moi giat, Nhung bao mat cong di giay` nhung thuc ra chang mat cong teo nao
Sau 1 giac ngu, sang day bi bong mieng thit bo kho thom nuc ra, thay nhe nhom nhu bo di mot cai buou tren lung hay 1 cai ung nhot...trong tham tam vay.
lai the nua roi, dung au tri nua LINH, dieu linh oi.
www.dieulinh86Những hiểu lầm vô tình nối tiếp, đã làm vấp những bước chân của hạnh phúc. Khi cái thòng lọng của số mệnh bắt ta trả giá, tất cả đã trở nên muộn màng.
1. Khi đưa mẹ chồng về đây an hưởng tuổi già, ai ngờ đó là gốc rễ sự chia ly của chúng tôi. Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già. Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ dựa duy nhất, mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết đại học.
"Khổ đau cay đắng" bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi thu dọn căn phòng có ban công hướng Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút hoa cỏ gì đó.
Chồng tôi đứng giữa căn phòng ngập tràn nắng, không nói câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói: "Đi đón mẹ chúng ta thôi!". Chồng tôi vóc dáng cao lớn, tôi thích nép đầu vào ngực anh, cảm giác anh có thể tóm lấy cả thânh hình mảnh mai bé nhỏ của tôi, nhét vào trong túi áo. Mỗi khi chúng tôi cãi cọ và không chịu làm lành, anh thường nhấc bổng tôi lên đầu quay tròn, cho đến lúc tôi sợ hãi van xin anh thả xuống. Nỗi sợ hãi hạnh phúc ấy làm tôi mê mẩn.
Những thói quen ở nhà quê của mẹ chồng tôi mãi không thể thay đổi. Tôi thích mua hoa tươi bày trong phòng khách, mẹ chồng tôi sau này không nhịn được bảo: "Bọn trẻ các con lãng phí quá, mua hoa làm chi? Nào có thể ăn được như cơm!" Tôi cười: "Mẹ, trong nhà có hoa nở rộ, tâm trạng mọi người cũng vui vẻ". Mẹ chồng tôi cúi đầu cằn nhằn, chồng tôi vội cười: "Mẹ, người thành phố quen thế rồi, dần dần mẹ sẽ quen thôi!" Mẹ chồng tôi không nói gì nữa, nhưng mỗi lần thấy tôi mang hoa về, bà vẫn không nhịn được hỏi mua hoa mất bao nhiêu tiền, tôi nói, thì bà chép miệng. Có lần thấy tôi xách túi lớn túi nhỏ đi mua sắm về, bà hỏi cái này bao nhiêu tiền cái kia giá bao nhiêu, tôi cứ kể thật, thì bà chép miệng càng to hơn. Chồng tôi véo mũi tôi nói: "Đồ ngốc, em đừng nói cho mẹ biết giá thật có phải đỡ hơn không?"
Cuộc sống hạnh phúc đã lẳng lặng trỗi những âm điệu không êm đềm.
Mẹ chồng tôi ghét nhất là thấy chồng tôi dậy nấu bữa sáng, với bà, làm đàn ông mà phải vào bếp nấu nướng cho vợ, làm gì có chuyện ngược đời đó? Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ chồng tôi thường u ám, tôi giả vờ không nhận thấy. Mẹ chồng tôi bèn khua bát đũa canh cách, đấy là cách phản đối không lời của bà. Tôi là giáo viên dạy múa ở Cung thiếu niên, nhảy múa đã đủ mệt rồi, mỗi sáng ủ mình trong ổ chăn ấm áp, tôi không muốn phải hy sinh nốt sự hưởng thụ duy nhất đấy, vì thế tôi vờ câm điếc trước sự phản ứng của mẹ chồng. Còn mẹ chồng tôi thỉnh thoảng có giúp tôi làm việc nhà, thì chỉ làm tôi càng bận rộn thêm.
Ví như, bà gom tất thảy mọi túi nilông đựng đồ và đựng rác trong nhà lại, bảo chờ gom đủ rồi bán đồng nát một thể, vì thế trong nhà chỗ nào cũng toàn túi nilông dùng rồi; Bà tiếc rẻ không dùng nước rửa bát, để khỏi làm bà mất mặt, tôi đành phải lén lút rửa lại lần nữa. Có một buổi tối, mẹ chồng tôi bắt gặp tôi đang lén rửa lại bát, bà đập cửa phòng đánh "sầm" một cái, nằm trong phòng khóc ầm ĩ. Chồng tôi khó xử, sau việc này, suốt đêm anh không nói với tôi câu nào, tôi nũng nịu, làm lành, anh cũng mặc kệ. Tôi giận dữ, hỏi anh: "Thế em rốt cục đã làm sai cái gì nào?" Anh trừng mắt nhìn tôi nói: "Em không chịu nhường mẹ đi một chút, ăn bát chưa sạch thì cũng có chết đâu?"
Sau đó, cả một thời gian dài, mẹ chồng tôi không nói chuyện với tôi, không khí trong gia đình gượng gạo dần. Thời gian đó, chồng tôi cũng sống rất mệt mỏi, anh không biết nên làm vui lòng ai trước. Mẹ chồng tôi không cho con trai nấu bữa sáng nữa, xung phong đảm nhận "trọng trách" nấu bữa sáng. Mẹ chồng tôi ngắm con trai ăn sáng vui vẻ, lại nhìn sang tôi, ánh mắt bà trách móc tôi làm không trọn trách nhiệm của người vợ. Để tránh bị khó xử, tôi đành ăn tạm gói sữa trên đường đi làm. Lúc đi ngủ, chồng tôi hơi buồn trách, hỏi tôi: "Rodi, có phải em chê mẹ anh nấu cơm không sạch nên em không ăn ở nhà?". Lật mình, anh quay lưng về phía tôi lạnh lùng, mặc kệ tôi nước mắt tủi thân lăn tràn trề. Cuối cùng, chồng tôi thở dài: "Rodi, thôi em cứ coi như là vì anh, em ở nhà ăn sáng được không?". Thế là tôi đành quay về ngồi ở bàn ăn ngần ngại mỗi sáng.
Sáng đó, tôi húp bát cháo do mẹ chồng nấu, đột nhiên lợm giọng, mọi thứ trong dạ dầy tống tháo hết ra ngoài, tôi cuống cuồng bịt chặt miệng không cho nó trào ra, nhưng không được, tôi vứt bát đũa (chú thích: người Trung Quốc ăn cháo bằng đũa, không dùng thìa như ở Việt Nam) nhảy bổ vào toa-lét, nôn oẹ hết. Khi tôi hổn hển thở được, bình tâm lại, thấy mẹ chồng tôi đang khóc lóc than thân trách phận bằng tiếng pha rặt giọng nhà quê, chồng tôi đứng ở cửa toa-lét giận dữ nhìn tôi, tôi há miệng không nói được nên lời, tôi đâu có cố ý. Lần đầu tiên tôi và chồng tôi bắt đầu cãi nhau kịch liệt, ban đầu mẹ chồng tôi ngồi nhìn chúng tôi, rồi bà đứng dậy, thất thểu đi ra khỏi cửa. Chồng tôi hằn học nhìn tôi một cái rồi xuống nhà đuổi theo mẹ.
2. Đón chào sinh mệnh mới, nhưng mất đi tính mệnh bà!
Suốt ba ngày, chồng tôi không về nhà, cũng không gọi điện. Tôi đang giận, tôi nghĩ từ ngày mẹ chồng tôi lên đây, tôi đã cực nhục đủ rồi, còn muốn gì tôi nữa? Nhưng kỳ lạ làm sao, tôi vẫn cứ buồn nôn, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, thêm vào đó việc nhà rối ren, tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ. Sau đó, một đồng nghiệp bảo tôi: "Rodi, trông sắc mặt cậu xấu lắm, đi khám bác sĩ xem nào". Kết quả khám của bác sĩ là tôi đã có thai. Tôi hiểu ra sáng hôm đó vì sao tôi nôn oẹ, trong cảm giác hạnh phúc có xen lẫn chút oán trách, chồng tôi và cả cả bà mẹ chồng đã từng sinh nở, vì sao họ không hề nghĩ đến lý do ấy? Ở cổng bệnh viện, tôi gặp chồng tôi. Mới chỉ ba hôm không gặp mặt, chồng tôi đã trở nên hốc hác. Tôi đáng lẽ định quay người đi thẳng, nhưng trông anh rất đáng thương, tôi không nén được gọi anh lại. Chồng tôi nghe tiếng thì nhìn thấy tôi, nhưng làm như không quen biết, trong mắt anh chỉ còn sự căm thù, ánh nhìn ấy làm tôi bị thương. Tôi tự nói với mình, không được nhìn anh ấy, không được nhìn anh ấy, tôi đưa tay vẫy một chiếc taxi chạy qua. Lúc đó tôi mong muốn làm sao được kêu lên với chồng tôi một tiếng: "Anh ơi, em sắp sinh cho anh một đứa con rồi!" và được anh bế bổng lên, quay tròn hạnh phúc, những cái tôi mơ ước nó không xảy ra, trên chiếc taxi, nước mắt tôi chầm chậm rơi xuống.
Vì sao một vụ cãi nhau đã làm tình yêu trở nên tồi tệ như thế này? Sau khi về nhà, tôi nằm trên giường nhớ chồng, nhớ đến sự căm thù trong mắt anh. Tôi ôm một góc chăn nằm khóc. Đêm đó, trong nhà có tiếng mở ngăn kéo. Bật đèn lên, tôi nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của chồng tôi. Anh ấy đang lấy tiền. Tôi lạnh lùng nhìn anh, không nói gì. Anh coi như không có tôi, cầm tiền và sổ tiết kiệm rồi đi. Có lẽ anh đã quyết định rời bỏ tôi thật sự. Thật là một người đàn ông khôn ngoan, tình và tiền rạch ròi thế. Tôi cười nhạt vài cái, nước mắt lại "ồn ào" lăn xuống.
Ngày hôm sau, tôi không đi làm. Tôi dọn lại toàn bộ suy nghĩ của mình, đi tìm chồng nói chuyện một lần cho rõ. Đến công ty của chồng, thư ký hơi lạ lùng nhìn tôi, bảo: "Mẹ của tổng giám đốc Trần bị tai nạn xe cộ, đang trong viện." Tôi há hốc mồm trợn mắt, chạy bổ tới bệnh viện, khi tìm được chồng tôi, mẹ chồng tôi đã mất rồi. Chồng tôi không nhìn tôi, mặt anh rắn lại. Tôi nhìn gương mặt gầy gò trắng bệnh xanh tái lại của mẹ chồng, nước mắt tôi tuôn xuống ào ạt, trời ơi! Sao lại ra thế này? Cho đến tận lúc chôn cất bà, chồng tôi cũng không hề nói với tôi một câu, thậm chí mỗi ánh mắt đều mang một nỗi thù hận sâu sắc. Về vụ tai nạn xe, tôi phải hỏi người khác mới biết đại khái là, mẹ chồng tôi bỏ nhà đi mơ hồ ra phía bến xe, bà muốn về quê, chồng tôi càng theo bà càng đi nhanh, khi qua đường, một chiếc xe bus đã đâm thẳng vào bà...
Cuối cùng tôi đã hiểu sự căm ghét của chồng, nếu buổi sáng hôm đó tôi không nôn, nếu chúng tôi không cãi nhau, nếu như... trong tim anh ấy, tôi chính là người gián tiếp gây ra cái chết của mẹ anh. Chồng tôi im lặng dọn đồ vào ở phòng mẹ, mỗi tối anh về nhà nồng nặc hơi rượu. Và tôi bị lòng tự trọng đáng thương lẫn sự ân hận dồn nén tới không thể thở được, muốn giải thích cho anh, muốn nói với anh rằng chúng ta sắp có con rồi, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tôi lại nuốt hết đi những lời định nói. Thà anh đánh tôi một trận hoặc chửi bới tôi một trận còn hơn, cho dù tất cả đã xảy ra không phải do tôi cố ý. Ngày lại ngày cứ thế trôi đi trùng lặp, chồng tôi về nhà ngày càng muộn. Tôi cố chấp, coi anh còn hơn kẻ lạ. Tôi là cái thòng lọng thắt trong trái tim chồng tôi.
Một lần, tôi đi qua một tiệm ăn châu Âu, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt kéo dài từ trần nhà xuống sát mặt đất, tôi nhìn thấy chồng tôi ngồi đối diện trước một cô gái trẻ, anh nhè nhẹ vuốt tóc cô gái, tôi đã hiểu ra tất cả. Ban đầu tôi sững sờ, rồi tôi bước vào tiệm ăn, đứng trước mặt chồng, nhìn anh trân trối, mắt khô cạn. Tôi chẳng còn muốn nói gì, cũng không thể nào nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi, đứng lên định bỏ đi, chồng tôi đưa tay ấn cô ngồi xuống, và, anh cũng trân trối nhìn tôi, không hề thua kém. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim tôi đang đập thoi thóp, đập thoi thóp từng nhịp một từng nhịp một cho tới tận ranh giới tái xanh của cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu tôi cứ đứng thế này mãi, tôi và đứa bé trong bụng tôi sẽ cùng ngã.
Đêm đó, chồng tôi không về nhà, anh dùng cách đó để nói cho tôi biết: Cùng với cái chết của mẹ chồng tôi, tình yêu của chúng tôi cũng đã chết rồi. Chồng tôi không quay về nữa. Có hôm, tôi đi làm về, thấy tủ quần áo bị động vào, chồng tôi quay về lấy vài thứ đồ của anh. Tôi không muốn gọi điện cho chồng tôi, ngay cả ý nghĩ ban đầu là giải thích mọi chuyện cho anh, giờ cũng đã biến mất hoàn toàn. Tôi một mình sống, một mình đi bệnh viện khám thai, mỗi lần thấy những người chồng thận trọng dìu vợ đi viện khám thai, trái tim tôi như vỡ tan ra. Đồng nghiệp lấp lửng xui tôi nạo thai đi cho xong, nhưng tôi kiên quyết nói không, tôi điên cuồng muốn được đẻ đứa con này ra, coi như một cách bù đắp cho cái chết của mẹ chồng tôi. Khi tôi đi làm về, chồng tôi đang ngồi trong phòng khách, khói thuốc mù mịt khắp phòng, trên bàn nước đặt một tờ giấy. Không cần liếc qua, tôi đã biết tờ giấy viết gì. Trong hai tháng chồng tôi không về nhà, tôi đã dần dần học được cách bình tĩnh. Tôi nhìn anh, gỡ mũ xuống, bảo: "Anh chờ chút, tôi ký!". Chồng tôi cứ nhìn tôi, ánh mắt anh bối rối, như tôi. Tôi vừa cởi cúc áo khoác vừa tự dặn mình: "Không khóc, không khóc...". Mắt rất đau, nhưng tôi không cho phép nước mắt được lăn ra. Treo xong áo khoác, cái nhìn của chồng tôi gắn chặt vào cái bụng đã nổi lên của tôi. Tôi mỉm cười, đi tới, kéo tờ giấy lại, không hề nhìn, ký lên đó cái tên tôi, đẩy lại phía anh. "Rodi, em có thai à?"
Từ sau khi mẹ chồng gặp tai nạn, đây là câu đầu tiên anh nói với tôi. Tôi không cầm được nước mắt nữa, lệ "tới tấp" giàn xuống má. Tôi đáp: "Vâng, nhưng không sao đâu, anh có thể đi được rồi!". Chồng tôi không đi, trong bóng tối, chúng tôi nhìn nhau. Chồng tôi nằm ôm lấy lấy người tôi, nước mắt thấm ướt chăn. Nhưng trong tim tôi, rất nhiều thứ đã mất về nơi quá xa xôi, xa tới mức dù tôi có chạy đuổi theo cũng không thể với lại. Không biết chồng tôi đã nói "Anh xin lỗi Em!" với tôi bao nhiêu lần rồi, tôi cũng đã từng tưởng rằng tôi sẽ tha thứ, nhưng tôi không tài nào làm được, trong tiệm ăn châu Âu hôm đó, trước mặt người con gái trẻ ấy, ánh mắt lạnh lẽo chồng tôi nhìn tôi, cả đời này, tôi không thể nào quên nổi. Chúng tôi đã cùng rạch lên tim nhau những vết đớn đau. Do tôi, là vô ý; Còn anh, là bởi cố tình.
3. Mong ước hoá giải những ân hận cũ, nhưng quá khứ không bao giờ trở lại!
Trừ những lúc ấm áp khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với chồng, trái tim tôi lạnh giá như băng, không ăn bất cứ thứ gì anh mua, không cần ở anh bất cứ món quà gì, không nói chuyện với anh. Bắt đầu từ lúc ký vào tờ giấy kia, hôn nhân cũng như tình yêu đã biến mất khỏi đời tôi. Có hôm chồng tôi thử quay về phòng ngủ, anh vào, tôi ra phòng khách, anh chỉ còn cách quay về ngủ ở phòng mẹ. Trong đêm thâu, đôi khi từ phòng anh vẳng tới tiếng rên khe khẽ, tôi im lặng mặc kệ. Đây là trò anh thường bày ra, ngày xưa chỉ cần tôi giận anh, anh sẽ giả vờ đau đầu, tôi sẽ lo lắng chạy đến, ngoan ngoãn đầu hàng chồng, quan tâm xem anh bị làm sao, anh sẽ vươn một tay ra tóm lấy tôi cười ha hả. Anh đã quên rồi, tôi lo lắng là bởi tôi yêu anh, còn bây giờ, giữa chúng tôi còn lại gì đâu? Chồng tôi dùng những tiếng rên ngắt quãng để đón ngày đứa bé chào đời. Dường như ngày nào anh cũng mua gì đó cho con, các đồ dùng của trẻ sơ sinh, đồ dùng của trẻ em, ngay cả sách thiếu nhi, từng bọc từng bọc, sắp chất đầy gian phòng anh. Tôi biết chồng tôi dùng cách đó để cảm động tôi, nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Anh đành giam mình trong phòng, gõ máy tính "lạch cà lạch cạch", có lẽ anh đang yêu đương trên mạng, nhưng việc đó đối với tôi không có ý nghĩa gì.
Đêm cuối mùa xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi gào lên, chồng tôi nhảy bổ sang, như thể anh chưa hề thay quần áo đi ngủ, vì đang chờ đón giây phút này tới. Anh cõng tôi chạy xuống nhà, bắt xe, suốt dọc đường nắm chặt bàn tay tôi, liên tục lau mồ hôi trên trán tôi. Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy vào phòng phụ sản. Nằm trên cái lưng gầy guộc và ấp áp, một ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi: "Cả cuộc đời này, còn ai có thể yêu tôi như anh nữa không?" Anh đẩy cửa phòng phụ sản, nhìn theo tôi đi vào, tôi cố nén cơn đau nhìn lại anh một cái nhìn ấm áp.
Từ phòng đẻ ra, chồng tôi nhìn tôi và đứa bé, anh cười mắt rưng rưng. Tôi vuốt bàn tay anh. Chồng tôi nhìn tôi, mỉm cười, rồi, anh chậm rãi và mệt mỏi ngã dụi xuống. Tôi gào tên anh... Chồng tôi mỉm cười, nhưng không thể mở được đôi mắt mệt mỏi... Tôi đã tưởng có những giọt nước mắt tôi không thể nào chảy vì chồng nữa, nhưng sự thực lại khác, chưa bao giờ có nỗi đau đớn mạnh mẽ thế xé nát thân thể tôi.
Bác sĩ nói, phát hiện chồng tôi ung thư gan đã vào giai đoạn cuối cùng, anh gắng gượng cho đến giờ kể cũng đã là kỳ tích. Tôi hỏi bác sĩ phát hiện ung thư khi nào? Bác sĩ nói năm tháng trước, rồi an ủi tôi: "Phải chuẩn bị hậu sự đi!" Tôi mặc kệ sự can ngăn của y tá, về nhà, vào phòng chồng tôi bật máy tính, tim tôi phút chốc bị bóp nghẹt. Bệnh ung thư gan của chồng tôi đã phát hiện từ năm tháng trước, những tiếng rên rỉ của anh là thật, vậy mà tôi nghĩ đó là...
Có hai trăm nghìn chữ trong máy tính, là lời dặn dò chồng tôi gửi lại cho con chúng tôi:
"Con ạ, vì con, bố đã kiên trì, phải chờ được đến lúc nhìn thấy con bố mới được gục ngã, đó là khao khát lớn nhất của bố... Bố biết, cả cuộc đời con sẽ có rất nhiều niềm vui hoặc gặp nhiều thử thách, giá như bố được đi cùng con suốt cả chặng đường con trưởng thành, thì vui sướng biết bao, nhưng bố không thể. Bố viết lại trên máy tính, viết những vấn đề mà con có thể sẽ gặp phải trong đời, bao giờ con gặp phải những khó khăn đó, con có thể tham khảo ý kiến của bố... Con ơi, viết xong hơn 200 nghìn chữ, bố cảm thấy như đã đi cùng con cả một đoạn đời con lớn. Thật đấy, bố rất mừng. Con phải yêu mẹ con, mẹ rất khổ, mẹ là người yêu con nhất, cũng là người bố yêu nhất..."
Từ khi đứa trẻ đi học mẫu giáo, rồi học Tiểu học, Trung học, lên Đại học, cho đến lúc tìm việc, yêu đương, anh đều viết hết.
Chồng tôi cũng viết cho tôi một bức thư:
"Em yêu dấu, cưới em làm vợ là hạnh phúc lớn nhất đời anh, tha thứ cho những gì anh làm tổn thương em, tha thứ cho việc anh giấu em bệnh tình, vì anh muốn em giữ gìn sức khoẻ và tâm lý chờ đón đứa con ra đời... Em yêu dấu, nếu em đang khóc, tức là em đã tha thứ cho anh rồi, anh sẽ cười, cảm ơn em đã luôn yêu anh... Những quà tặng này, anh sợ anh không có cơ hội tự tay tặng cho con nữa, em giúp anh mỗi năm tặng con vài món quà, trên các gói quà anh đều đã ghi sẵn ngày sẽ tặng quà rồi..."
Quay lại bệnh viện, chồng tôi vẫn đang hôn mê. Tôi bế con tới, đặt nó bên anh, tôi nói: "Anh mở mắt cười một cái nào, Em muốn con mình ghi nhớ khoảnh khắc ấm áp nằm trong lòng bố..."
Chồng tôi khó khăn mở mắt, khẽ mỉm cười. Thằng bé vẫn nằm trong lòng bố, ngọ nguậy đôi tay hồng hào bé tí xíu. Tôi ấn nút chụp máy ảnh "lách tách", để mặc nước mắt chảy dọc má...
30-6 chính thức dc nghỉ hè, hehe, dc nghỉ có 4 tuần thôi, thế cũng tốt, nghỉ nhiều chẳng biết làm gì cả. Chán học nên muốn nghỉ, đến lúc sắp dc nghỉ thì lại muốn học cố, để trốn đi chơi, đỡ phải gặp mấy đứa đi học xa về. hè hè hè, thề là Linh đã rất cố ròi, nhưng Linh vẫn ghét NGA, TRƯƠNG HIỀN, TRẦN PHƯƠNG lắm lắm lắm lắm, lè lè lè. Bọn này thực ra chẳng có tội gì đâu, do Linh mà thôi, nhưng mỗi khi gặp hay nghĩ đến là thấy ức chế lắm, ấm ức ko biết nói thế nào dc. ĐỒ GIẢ TẠO, ĐỒ ĐỂU.
Ực ực, nguôi nguôi xuôi xuôi.
Hè năm nay có vẻ hay đây, ngày nghỉ đầu tiên tính từ 0h 30-6, 1h45 chung kết EURO, tự mình tạo niềm vui cho mình thôi, thức xem với em Hương, con ỉn ngủ gần có bóng mới dậy, chưa trao cúp đã khì khì tiếp, còn chị hâm của nó 4h hay 4h30 mới ngủ cơ.
hô hô. cạ cứng đến rồi, đi chơi cái đã khi nào rảnh viết tiếp.
www.dieulinh86biết ngay mà, hehe, Linh đen lắm. Lần sau ai muốn đội mình vô địch thì hãy bảo Linh cổ vũ cho đối thủ.
Ui, tối qua trăng sao đẹp kinh hồn, trời lạnh, sao long lanh loóng láng, nhấp nháy hoa mắt, còn trăng lưỡi liềm mảnh mai nhưng ko hề mờ nhạt, vẫn nhìn rõ vòng sáng mờ mờ của phần còn lại. ôi khu nội thị ko nhìn rõ sương chứ khu đường 3-2 thì nhìn mờ mờ như bông í.
Tối qua mất điện mất 1 lúc, Linh leo lên sân thượng ngắm thị xã. Mất điện toàn tập trừ khu tỉnh ủy. Lúc này cũng có nhiều sao nhưng ko đẹp lắm, hơi mờ mờ vì có ít mây, xa xa sau núi còn có chớp nữa, cứ tưởng mưa. Lúc hết bóng Linh mở cửa ra xem đường phố thế nào thấy im lìm, chán, chó sủa làm ko dám bước ra, lúc sau ra ngoài lại ko muốn vào vi trời đẹp quá. Linh biết sợ chó rồi, từ hồi 2 chị em húc vào con chó làm em Hương khâu 7 mũi. Hic hic, giờ đi xe bus thấy chó lao ra cũng sợ, đi bộ thấy chó chạy theo vẫn nhìn theo nó. Hồi bé Linh sang nhà cô Toán chơi bị chó nhà cô ấy khợp cho 1 phát vào chân, ko chảy máu nhưng xước da, thế là từ đấy đến giừ ko hề sợ chó. Từ bé đến giờ Linh chẳng sợ cái gì cả, nói là sợ vì ko biết dùng từ nào cho thích hợp thôi, vì có sợ thì vẫn phải đối mặt với nó mà.
www.dieulinh86