Mung tam thang ba toi ra tham vuon. Chon mot bong hoa xinh tuoi tang ban gai. Nao bong lan dep, nao boang hong tuoi. Mang dem tang ban ma chang co hoa nao dep bang nguoi nhan hoa. 1..,2..,3 “Chuc Hoang Hau cua cac lai hoa luon tuoi tr, khoe dep dang yeu va that nhieu hanh phuc!...”
Đây là tin nhắn của anh Sơn, Linh thích gọi là sếp trưởng, a Giang là sếp phó còn a Vượng là sếp út. Đây là tin nhắn Linh thích nhất và hay nhất nữa, đi khoe mãi đấy, tối muộn Nam nhắn là N đạo văn của a gửi đi ai cũng thích, thích quá đi chứ. A nhắn lúc Linh đang ăn cơm nhà Tuyết, Tuyết nói anh ko quen nhắn tin đâu, quay quay rồi nên ko nhắn lại, giờ nhắn khoe lại chắc a thích lắm, đúng là hạnh phúc như nước hoa vậy. Thích thứ 2 là của a Luân, sau mấy trái tim chúc mừng là câu A DANG UONG RUOU VOI CAC A, nghe thật thà và vui vẻ.
Buổi tối Linh gọi điện chúc mừng họ hàng, bác Lân mất máy, Linh gọi cho chị Diệp và chị Nhàn quên ko xin lại số. Ôi Linh tức là thiêng đấy, buổi chiều Linh nói là thích nghe người khác gọi tên mình, tất nhiên là cũng có ngoại lên, nhưng ko ngờ đến tối lại buồn thế, bác Trưa đang nấu cơm thì nổ dây dẫn ga nên bị bỏng, nổ bay cửa tủ chứa bình ga ra mà, bác nằm viện 5 hôm rồi, đau lắm, Linh hỏi bác có sợ ko, bác bảo: ôi Linh ơi sợ lắm. Nghe mà hoảng loạn luôn. Khi nghe bác gọi tên tự nhiên lại cảm thấy như chia sẻ đc 1 ít sợ hãi cùng bác.
Lúc đi làm về đang đi qua đèn đỏ có 1 thằng đi vụt qua ko quen ko biết tự nhiên oà Linh làm con bé giật bắn người lên. Những khi giật mình sợ hãi chẳng hiểu sao Linh hét to lắm, to hơn cả khi vui mừng nhảy cẫng lên mà hét, to hơn cả khi tủi thân buồn khổ hét lên cho nhẹ lòng. Thằng dở hơi đấy cười ha ha, Linh ko run như những lần trước, chất adrenalin ko tiết ra nên thấy cũng vui.
Dạo này Linh ko tập trung lắm, đếm vé nhầm khá nhiều, làm ko nhanh, thỉnh thoảng quên ko ký tem, gần 8-3 nên mọi người ghi vé 83 nhiều, tổng vé cũng là 83 nữa nên mấy lần Linh suýt ký tên mình là 83, may mà ông trời thương nên ko bị mắng, vô tình xem lại thấy lỗi sai nên sửa kịp. Ông trơì thương con giúp con tỉnh táo hơn và có trí nhớ tốt hơn nhé.
À, sau màn đi chúc thì Linh nháy máy để mọi người gọi lại chúc, đầu tiên là sếp phò, sếp cầm máy ở tay hay sao mà vừa gọi đã a nhô, thấy ghét, sau 3 lần như thế thì chị Chinh gọi lại, chị bảo a Giang tức lắm rồi, bắt chị gọi lại hỏi, he he, chị nói chuyện nhiều, cảm giác thân thiết lắm, hay nhỉ, thế mới là vợ sếp chứ, ko biết chị Hồng nhà a Sơn thế nào, à đấy chị Chinh bảo a Sơn lên, thế nên hôm nay Linh mới ngồi ở văn phòng chính phủ mà viết blog, lạnh thế này ở nhà ngủ cho béo. Ôi tí nữa đi bơm xe rồi sang nhà Trung Linh lấy chìa khoá, có chìa khoá rồi nhưng ko ai biết là Linh có nên phải lấy, kẻo mọi người nghĩ Linh ko đi làm.
Thích nhất là a Vượng, vừa nghe bạn ơi hãy đến quê hương chúng tôi thì cúp máy, a ngoan ngoãn gọi lại, 2 a e lúc nào cũng thế, nếu là công việc thì vào đề luôn, còn ko thì cứ phải hi hi ha ha he he chán rồi nói, a bảo a đào ngũ từ hôm kia rồi, đào ngũ là xin nghỉ dài ngày về nhà cưới vợ đấy ạ, ôi buồn quá, phải cố đào thông tin mới đc, Linh thích nhất sếp út, vì sếp nông dân nhất, hoà đồng với mọi người, thẳng thắn thật thà, a có điệu cười thoải mái nhất, cười to và ròn. Linh tính điểm tình cảm của mọi người qua cách cười của họ, riêng điệu cười hít vào mà ko thở ra của Nam thì chả biết kiểu gì nữa. A Giang bảo con bác Bình sắp cưới, ko biết có phải là ng iu cũ của a Vượng ko, hy vọng là ko phải a Vương a cay vì vụ này mà lấy vợ, mà lấy ai thì cũng chưa ai biết. A Thành bảo a Vượng là hàng đại hạ giá, mất chìa khoá, cho dùng thử. Thật quá đáng. Nghe tội nghiệp quá. Tên khai sinh là Đặng Đình Vượng, sinh năm 1981, cao 1m68, nhỏ nhắn và trẻ trung, nhìn a trẻ lắm, nói chuyện vui vẻ, thích cách a gọi em Hương là thím công an. A bảo a đang ở nhà nên Linh cứ hỏi dần dần từ từ, đến khi nghe tiếng con gái nói vọng vào: “chị ơi đổ thêm nước vào đây đi” thì lòi đuôi ra, a nói nhỏ nhỏ là nói chuyện sau nhé.
A Luân thì gọi mấy lần đều ko có tín hiệu, có tín hiệu thì a chỉ nhắn lại thôi, thế cũng vui. Năm ngoái (nghe từ này oách thật) Linh, a Thành, a Luân vào Qnhai để đưa hồ sơ thanh toán, lúc 3 a e ngồi ăn cơm a nói là sang năm phải đổi mái, Linh nhanh nhảu: đổi mái nhà á. Mãi sau mới biết “mái” là vợ cả, Linh bảo đừng, chẳng hiểu sao lại nói thế, có lẽ vì Linh thích sự chung thuỷ.
A Tín thì mới hay, Linh khoe là Linh có 1kg hoa đấy, a tò mò lắm, gần thật đấy, e Hương đc phường cho 100k, và theo gợi í của Linh thì e mua tặng chị 2 cây súp lơ, chắc ko đủ 1 cân đâu. Sáng về ông bà Linh định xin mấy cây hoa súp lơ về tặng, Tuyết này, Huế này, Hồng Hiền này, tặng hoa chuối khó nấu lắm. Linh nhắn bảo a Tín ngày mai mua hoa súp lơ tặng cô Thanh – em gái sau bố- và phải mua kèm của cà rốt và 3 lạng thịt bò nữa, a kêu là Linh đáo để, thích quá.
Nam là bất ngờ nhất, tưởng say ở đâu đó chứ, dự định là mua 1 hộp kem về, mỗi thằng 4 que (chẹp chẹp ngon quá), nhưng mãi ko thấy chàng đâu, em Hương đi tặng hoa xong mua 6 que kem về, 3 vị khác nhau, con bé giận nên ăn mỗi 1 que rồi nhảy au, Linh vừa mút vừa xem phim, nghe tiếng xe ko thèm quay lại, Nam bảo kem này mới ngon này, tưởng đùa nên càng ko nhìn, ôi trời ơi 1 hộp kem thật, kem sô cô la, ôi thích quá. Kem em Hương mua ko ròn còn kem của Nam thì ròn ròn, ngon quá là ngon, em Hương mắt dán vào màn hình, mồm vẫn cắn rất chuẩn vào que kem Linh cầm. Thôi lạnh lắm, chiều ở nhà ngủ thôi, tìm hiểu xem ca cao và sô cô la có gì khác nhau, Nam bảo khác, tại nếu là 1 thì sao nhiều tên thế. Trời ơi ku cứng nhắc quá, lại cái kiểu ngốc nghếch pháo bông khác pháo hoa, ai cũng bảo pháo bông rẻ tiền pháo hoa đắt tiền, Linh cũng ngốc nghếch lên mạng hỏi rồi, là 1 thôi, chắc pháo bông là pháo hoa tầm thấp thôi. Còn vụ ca cao í, theo như Linh biết thì ca cao là hạt quả ca cao, ko như cà phê là phơi rang xay là uống đc thì ca cao phải ủ cho lên men thì mới thành sô cô la đc.
Thích quá tối nay lại đc ăn kem rồi, hộp kem của Nam vẫn còn 12 cái mà, Linh rút 1 cái ra nhưng lại cắm vào cái khác. 3 đứa đều thích ăn kem. Năm kia Linh xem thời sự cuối ngày, thấy bảo hôm đấy là ngày ăn kem, thế là 12h kém 2 đứa kia đi khắp thị xã mua kem để 12h 3 đứa ngồi mút. Giờ tìm trên mạng chả thấy có thông tin gì về cái ngày ngon và mát đấy, hình như 30-6 thì phải.
Cái tủ lạnh nhà Linh đúng là tủ lạnh, nghĩa là lạnh, chứ ko băng giá, ko để đá và kem đc, Nam đem hộp kem về nhà Nam, bùn cời thía, Linh cho Nam 1 cái bánh chưng nhà Tuyết, nhìn Nam cầm bánh chưng và kem buồn cười lắm. Tuyết bảo bánh dài gọi là quả, Nam cầm cái bánh bảo Linh cho Nam trái này nhé, quả với trái, hạt với hột, hoa với bông, à ha Bó là Hoa, Hoa là Bông, thế thì Bó cũng là Bông, ha ha, buồn cười quá, cạnh nhà chị Nhàn có 1 nhóc tên ở nhà là Bông, đáng yêu lắm, Linh thấy đáng yêu từ cái tên rồi mới đến con người.
No comments:
Post a Comment