Linh hết sốt rồi, vẫn đau đầu nhưng thế này là khỏi rồi đấy,
Khổ, mấy hôm ốm nằm lăn lóc mỏi hết cả người, lúc nào cũng buồn ngủ nhưng phải đi làm, mẹ đi vắng nên tranh thủ về sớm nấu cơm và bán hàng.
Hôm nay mệt chẳng thèm tưới cây nữa. Mẹ suốt ngày mắng vì tội quên ko tưới cây, cây cũng giống người, nhịn 1 ngày là ko đc.
Hồi cấp 2 Linh hay ốm lắm, mỗi lần ốm sốt thường nằm khóc nhớ ông ngoại, có 1 lần sốt cao quá nổi hạch đầy đầu mới kêu mẹ dậy thôi, lần này cũng sốt cũng khóc, nhớ ông ngoại, nhớ bố, nhớ mẹ, khóc cho đã rồi ngủ, cảm giác ngủ lâu lắm nhưng lúc tỉnh dậy thì mới hơn 11h. Linh mà buồn bực hoặc vui suớng thì muốn nói hoặc hét lên, còn mệt thì chỉ im lặng, mẹ và em Hương mắng là mệt thì phải nói chứ, đau ở đâu thì bảo để người khác còn biết, sợ nhất là say xe ko muốn nói nhưng mẹ và em Hương ép phải nói, phải ăn, bà Quyền trên Thuận Châu bảo cái Linh mệt thì hỏi chỉ gật hoặc lắc đầu thôi.
Hôm nay đi nhiều, tính ra thì Linh đến văn phòng 4 lần liền, vận động nhiều làm đầu óc thư thái và khoẻ mạnh hơn, cảm giác nhẹ nhõm hơn.
Sáng thấy có người lạ, Linh ko tò mò nên ko hỏi, cứ ngồi dưới nhà đọc truyện, lúc sau nghe anh Giang gọi Chinh ơi thì Linh mới mò lên hỏi, anh Giang lừa đấy là kế toán chính, người ở phường Quyết Thắng, lại còn nháy đểu: ngoan cực, anh đã bảo ko cần mà cứ giặt quần áo cho anh. Và như để phụ hoạ thì chị ấy còn hỏi: anh Giang ơi phơi quần áo ở đâu. Linh tỉnh bơ ngồi đọc truyện tiếp, a Giang lên tiếng trước: Linh dưa ko nhớ ai à. Ko, đã gặp lần nào đâu mà nhớ. Chị Chinh đấy. Sau khi Linh làm ở cty thì chị Chinh lên đây 1 lần, Linh vào Mla biết là chị đi xe anh Hiển nên cũng cố nhìn vào nhưng xe dán đen thui ko thấy đc. Ko ngờ trông chị trẻ thế, dễ gần và hiền và béo và kute, Tuyết bảo chị Chinh thấp lắm nhưng chiều nay so với Linh kute và Ninh kute thì Chinh kute cao to nhất, Tuyết cao 1m63, khoảng 53kg, đi với a Giang hợp hơn. A Giang khoe là chị Chinh cao khoảng 1m55, 55kg, Miwon nhà anh đẻ ra nặng 3,8kg. A Đang hơn đứt, chị nhà anh 1m61, 60kg, ku nhà anh mới đẻ đã 4kg, a bảo a ghét người tóc xoăn, thế mà chị nhà a lại tóc xoăn... tự nhiên.
Ko biết chị Chinh lên đây có việc gì, khi nào về nhưng tối nay nhà a Giang và nhà Trung Linh vào suối nước nóng tổ chức kỷ niệm ngày cưới, gần chục năm đấy, í ới gọi a Hiển thu sếp để đi.
Bác Nguyên là kỹ thuật đã nghỉ hưu rồi nhưng vẫn đi làm, bác ấy làm cho bên Linh và nhiều nơi nữa, sát tết bác gửi lên đống hồ sơ sai be bét làm mọi người phải sơ tán sang bên anh Trung để chỉnh sửa, mấy hôm trước bác lên, đúng lúc a Giang bực tức cộng thêm nhiều điều ko hài lòng từ trước nữa, bác còn nói xấu a Giang mà, bác Nguyên cũng cãi cùn cơ, Linh ở ngoài nghe cũng bực, thế là bác Nguyên bị đuổi việc chính thức. Linh ko thích tính bác ấy nên đứng về phe a Giang, thế mà đến trưa bác ấy gọi cho Linh, nói xấu a Giang và lôi kéo Linh, khuyên Linh nghỉ việc thì Linh vẫn nghe vẫn vâng dạ như thường, cảm thấy mình thật đáng sợ, có thể đó là khôn ngoan, thái độ trung lập thì vẫn hơn nhưng Linh ko thích kiểu đấy, Linh ghét nhất cái kiểu tát nước theo mưa, ko thích ba phả đâu. Có 1 điều làm Linh thấy khoái lắm, vì Linh chưa bao giờ bị "lôi kéo" cả.
Lúc mấy anh em ngồi nói chuyện, a Giang nhắc lại chuyện bác Nguyên, Linh bảo a điều tra kỹ xem bác ấy nói a quỵt lương của bác ấy bao nhiêu, có phải 40 triệu ko. A Giang ngạc nhiên lắm vì tính ra thì bác mới làm đc 7 tháng, 4tr/tháng, lương trả đều, bác còn tạm ứng chỗ a Sơn 10tr nữa thì làm sao mà cty nợ bác nhiều thế đc. Linh có trí nhớ tồi tệ lắm nên ko nhớ là bác nói 40 hay 20 nữa, hôm trước Linh lấy hoá đơn ghi nhầm mã số thuế của cty rồi, lười ko đi xin lại. A Đang cũng nói là bác ấy bảo 40tr đấy, a ha, chứng tỏ bác ấy cũng gọi cho a Đang, lúc gọi cho Linh bác ấy cũng nói là a Đang cũng muốn nghỉ để đi làm gần nhà, vợ a ấy ko có việc làm, con thì nhỏ nữa. Ôi ko biết thế nào đây, Linh thấy ai cũng đáng thương hết, a Giang, bác Nguyên, a Đang, và cả Linh nữa.
Dạo này Linh đọc nhiều về chiến tranh và sau giải phóng, đau đớn, phũ phàng, trần trụi, trần truồng nữa. Kinh tởm. Linh ghét phim Việt Nam, quá ngu dốt và thiển cận, trong phim chưa thấy chú bộ đội nào quần áo bạc phếch, ba lô rách rưới cả, cũng chẳng thấy bệnh tật hay khó khăn mấy, chả nhẽ cái câu "áo anh rách vai, quần tôi có vài mảnh vá" là nhân hoá ra à, chỉ có mấy phim dạng kiểu "biệt động Sài Gòn" là còn thấy khổ sở, tra tấn dã man, xem còn thấy thương, còn thấy kính nể. Đọc xong thấy nể quá, khổ sở như thế mà vẫn chịu đc, Linh mà bị tra tấn như thế ko biết thế nào đây, có khi tự tử chứ ko chịu đc đâu. Ghét mỗi cái là các ông viết về tình dục nhiều quá, cháu ko tiêu hoá nổi, cháu còn bé nên đọc xong chỉ thấy nổi da gà.
No comments:
Post a Comment