Monday, January 25, 2010

Hê lô hê lô!

Linh đang ở nhà Quyền nè, thị tứ Chiềng Khương – Sông Mã.
Ôi thích quá, ôi buồn ngủ quá.
Sáng hôm qua Linh mang xe đi vá, buồn quá gọi cho Hào và Quyền, Quyền bảo chiều đưa em yêu về SL rồi về SM, rủ Linh vào SM chơi. Linh chưa đi bao gio nên nhận lời luôn. Thích thật, chiều khoảng 2 rưỡi bắt đầu đi, 4 rưỡi đến nhà, ôi đường đẹp và lạ lắm, khác hẳn tất cả những con đg Linh đã từng đi, con đường nhỏ nằm lọt thỏm giữa núi cao chót vót nhìn tối tăm lạnh lẽo hoang sơ, cảm giác hơi bất an. Linh đeo kính to lắm nhưng mắt vẫn khô không khốc, đường lại bụi nữa nên phải nhắm mắt nhiều, tiếc lắm vì muốn ngắm đường và nhìn công tơ mét luôn trên số 60. Thích thật, cảm giác tốc độ lâu lắm rồi ko có, Tuyết bảo anh Vượng đi nhanh, xe lúc nào cũng nghiêng ngả nhưng Linh thấy bình thường, Linh thích lúc xe nghiêng nghiêng ôm cua hoặc lạng tránh ổ gà, tiếc là tay lái Linh yếu lắm, bây giờ già rồi tim yếu, ôtô đi gần quá cũng giật mình, còi xe to cũng bắn tim, và bất cứ cái xe máy nào đi gần cũng làm Linh hoảng loạn. Đường lạ nhưng ôm chặt Quyền ko thấy lo sợ gì cả, he he, hiện tại thì Quyền là người con trai duy nhất Linh có thể ôm mà ko phải lo nghĩ gì cả, trừ lúc bé ra thì Quyền là người đầu tiên bón cho Linh ăn, lần đấy đi ăn cơm cùng lớp Quyền nhất quyết đút cho Linh miếng mực, mặc dù lúc đó Linh đưa bát cho Quyền lấy. Lúc đi Quyền cài lại dây mũ rồi đội cho Linh, thấy thích quá, giống như Nam và Lâm Liên vậy. Có 1 lần nhìn thấy người chồng dùng 1 tay cởi dây mũ và 1 tay xách đồ cho người vợ còn người vợ thì bế đứa con nhỏ, Linh thấy khoảnh khắc đó thật hạnh phúc. Linh luôn muốn chúc hạnh phúc đến với mọi người nhưng có 1 người lại nói là ghét phải nghe từ hạnh phúc. Linh nghĩ hạnh phúc do mình tạo ra và cảm nhận, với người khác đó là bất hạnh nhưng với mình có thể đó là hạnh phúc, lúc nào Linh cũng mơ về điều giản dị của Linh, Linh có niềm tin, có hy vọng.
Linh xem ảnh nhà Quyền rồi nhưng nhìn thực tế thì khác nhiều lắm. 2 cô em gái của Quyền rất đáng yêu, 3 anh em có nét giống bố mẹ nhưng đẹp hơn rất nhiều, người nhỏ nhắn và dong dỏng, bố Quyền rất giống ông nội của cháu Huyền trên Thuận Châu, còn mẹ Quyền thì giống bác Dậu ở phường, giống khuôn mặt và giọng nói. Linh thấy kỳ lạ là mọi người nói giọng ở quê, iem thay vì em, và ngọng l thành n.
Linh đi Bắc Yên, Mường La hay Mộc Châu thấy nhiệt độ ko chập cheng như đi vào Sông Mã này, chỗ nóng chỗ lạnh đan xen nhau, cứ 1 đoạn đi phát sốt thì lại 1 đoạn đi rùng mình, nhiều chỗ nóng gắt lại có gió lạnh buốt, Linh đang đọc 4 tập truyên về ma của Stephanie Meyer nên hay tưởng tượng, Jacob nóng như lửa và Edward lạnh như băng, Linh đang nghĩ là mình đi qua vùng đất của 2 chàng, chiều nóng lắm nhưng đến tối lạnh cóng, trăng sáng ko tưởng đc, à, cảm giác như đang ở quê vậy, chỉ thiếu mùi bùn ao hoặc mùi rơm mùi thóc lúa.
Linh ấn tượng nhất là ánh trăng, đồi núi thấp nên trăng cũng thấp hơn thì phải, tầm nhìn xa hơn và thoáng đãng hơn, ôi nhớ quê quá, nhớ sân thượng của Hồng Hiền...
Sao bực mình quá nhỉ, đầu tháng Linh đi khám “núi lửa” cũng phun trào mắc ma, giờ đi chơi cũng có, điên thật, tại Linh bị sì trét đấy. Linh hứa thế nào hả Linh. Thôi cố lên, Linh sẽ có đc điều Linh muốn thôi mà, chỉ hơi lâu và hơi khổ 1 chút thôi. Sắp đến tết rồi, tết sắp đến rồi, sắp đến rồi...........................................



Giờ thì Linh đang ngồi ở nhà, ôi đau lưng quá, hơi mỏi cổ nữa, mai Linh kể về hnay sau nhé.

No comments: