Wednesday, January 20, 2010

Thứ 2 ngày 11-01-10

7h hơn Linh đi, gặp anh Dũng ngồi trà đá, anh bảo anh đưa đi nhưng Linh bảo tự đi đc, anh lúng túng cho Linh 200k, lần đầu tiên anh cho tiền, anh sống tình cảm và thương Linh lắm nên chẳng bao giờ Linh nghĩ là sẽ nhận tiền của anh, mà anh em trong nhà nên cũng ko phải như thế.
Linh ăn sáng rồi đi, 8h kém đã khám xong rồi, mua thuốc 68k, lệ phí khám là 50k, hic hic rẻ hơn cả tiền vé xe. Nếu ko phải đi làm xổ số và nếu vé xe rẻ thì Linh sẽ đi chơi thường xuyên.
Ah, lúc mới ngủ dậy tự nhiên mắt Linh cay xè, cảm giác như bị đổ cái gì đó vừa cay vừa nóng vào mắt, nhưng lại ko chảy nước mắt, làm Linh phải cố ngáp để nc mắt chảy ra. Khám xong Linh chạy nhanh đi bắt xe về Thanh Xuân, phải đi 2 xe, đáng nhẽ đi xe 35 nhưng nhìn nhầm thế là leo phải xe 37, trời ơi may mà Linh còn nhìn các điểm dừng đỗ dán trên cửa sau, chờ mấy điểm sau xuống để bắt xe khác, chỉ là mua đường thôi chứ ko lạc đường. Tại Linh chần chừ nên phải chờ lâu, may mà còn kịp lên xe chuyến 9h30 của bác Long. Trời ơi lúc nhìn giờ khi xuống xe bus là 9h30 thấy vẫn kịp giờ nên vui lắm, vài giây sau chạy vào bến thì chẳng thấy xe của bác đâu, sợ muốn khóc, uhm ko phải sợ mà như 1 cánh cửa bị đóng lại, cánh cửa mà mình rất mong chờ. Linh lúc nào cũng có phương án dự trữ cho mình nhưng chẳng bao giờ Linh muốn sử dụng phương án đó. May quá con bé thất vọng nhìn ra cửa phụ và thấy cái đít xe quen thuộc. ối giời khỏi phải nói là mừng thế nào, 5h đã đc đứng trước cửa nhà rồi. Hơi buồn và thất vọng vì mẹ bảo ko nấu cơm đâu, mẹ nấu mỳ hoặc cháo ăn liền nhé. Mệt chả muốn ăn. Đi làm thấy mọi người nhớ và hỏi tại sao hôm qua ko đi làm. Thấy vui thế. A Giang gọi nhưng Linh ko nghe máy. Thấy giận bản thân mình lắm. Vô trách nhiệm vô tổ chức quá.
Từ khi mổ đến giờ Linh mới khóc 2 lần. Lần đầu tiên là nửa tiếng sau khi mổ, anh Trung đi mua thuốc, Linh ngồi 1 mình ở ghế, nước mắt chảy như suối, nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đâu đó mới nhớ ra là gọi về cho mẹ. Linh rút máy ra thì chú bảo vệ ở gần đấy bảo là ko phải điện thoại của cháu đâu, cháu biết rồi ạ. Mọi thứ mờ mờ sau làn nước mắt, gọi xong thấy tủi thân nên nước mắt do khóc chảy ra, phải cố kìm lòng để ko khóc. Lần thứ 2 là gần 1 tháng, Linh ko ngủ đc, mắt căng ra nhức nhối khó chịu lắm nên hơi cáu kỉnh và bực tức, nói chuyện với Nam thì Nam cứ bảo Linh PHảI làm thế này thế kia. Linh ko thích ai bắt ép mình làm điều gì cả, hãy nói là NÊN hoặc THử. Mà những gì Nam nói Linh cũng đã cố thử rồi, thiếu cách mua thuốc ngủ thôi mà Linh ko muốn uống thuốc, sợ càng ảnh hưởng hơn. Sau đó Nam bảo tối tối Linh đi bộ đi, sẽ dễ ngủ hơn. Điều này Linh rất muốn, nhưng nó lại là 1 nỗi ám ảnh, 1 nỗi sợ hãi mà Linh chưa dám kể cho bất cứ ai. Giữ mãi trong lòng khổ sở lắm. Nhiều lần Linh đã định lập 1 tài khoản mới để tâm sự trong 4rum, để cầu cứu, cùng mọi người tìm giải pháp. Linh sợ lắm. Linh thương tay phải lắm, nó có 1 vết sẹo nhỏ, mảnh, dài do Linh tức mẹ; và ngày san bằng tất cả Linh có thêm 1 vết sẹo nữa, rất xấu xí và sợ hãi. Linh khủng hoảng thực sự. Linh sợ hãi và hoảng loạn mỗi khi phải ra đường buổi tối. Khi nỗi tủi thân dâng lên Linh khóc ko ngừng đc.
Càng ngày Linh và Nam lại tự làm mình cách xa nhau hơn. Trước kia Linh thấy những người Linh yêu thương có nhiều điểm ko hay, ko tốt nhưng Linh chấp nhận được, ko ai hoàn hảo và chính điểm xấu tạo ra sự khác biệt trong tính cách mỗi con người. Giờ thì có 2 người mà Linh thấy chán, nản, vừa muốn lại gần vừa muốn tránh xa. Một người là Mr Big, với Linh thì Nam đúng là một người khổng lồ, nhưng Nam dễ dãi quá, cái gì Nam cũng chấp nhận. Linh rất thích khi Nam quan tâm chăm lo cho Linh, nhưng đôi khi Nam can thiệp quá sâu và suy nghĩ và việc làm của Linh. Hì hì thực ra ngày trước Linh sợ Nam yêu nên mới tránh Nam thôi. Một người nữa là Mr Secret, giá như em có thể để anh ra ngoài ánh nắng mặt trời, cho dù anh ko lấp lánh như kim cương giống chàng ma cà rồng Edward thì anh cũng rất quý giá đối với em. Anh nói em hèn nhát nhưng thực ra anh mới hèn. Anh ko dám trả lời câu hỏi của em mà bắt em tự trả lời, điều đó chứng tỏ anh ko muốn trả lời, anh ko muốn em. Em luôn muốn số phận do mình tạo ra nhưng Em để mặc cho số phận. Em buông xuôi để mặc cho anh và số phận quyết định dù trong lòng ko muốn như vậy chút nào.

No comments: