Friday, February 12, 2010

26 tet

Buồn cười thật, tối nay Linh cộng 8 với 4 bằng 10, nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, đếm lại vé nữa mà thấy vẫn lệch 2 vé, suýt bỏ cuộc vì có người chờ, may mà phát hiện ra. Lúc sau lại lấy 9 + 4 = 10, gần toát mồ hôi thì phát hiện ra. Bó tay.
Sáng nay sau khi ăn sáng, rửa đống bát ngày hôm qua, lau dọn bếp gần xong Linh lượn ra văn phòng, xin phép chú Thịnh rồi mang hoa ra bán. Linh để xô hoa ở vỉa hè giữa bàn vé số của chú Thịnh và bàn bán đồ treo cành đào của cô bé nhà khu chợ, đang học năm cuối Mầm non. 2 chị em hẹn nhau sang mai đi bán tiếp. Kể ra thì Linh có duyên với Mầm non đấy, bạn bè học ngành này khá nhiều, trông mặt Linh rất non, nhiều khi thất nghiệp Linh cũng muốn đi trông trẻ. Linh rất muốn trong túi lúc nào cũng có kẹo, ko phải để ăn mà là để cho, nhìn bọn trẻ con thích lắm, thỉng thoảng có đại lý đưa con hoặc cháu đi nộp vé, kháu cực. “Láo toét” nhất là có 1 lần ở xổ số cũ, mọi người mang kẹo ra ăn, chia cho Linh mấy cái, Linh ko ăn mà để ở trên bàn, lúc sau thấy có 1 thằng bé, Linh đẩy kẹo ra cho nó, nó ăn xong quay sang hỏi mẹ nó là: mẹ ơi mẹ, chị kia bé thế sao lại phải đi làm. Ôi trời ơi, có thể nói là nó bé như cái kẹo, thế mà nói cứ như Linh là trẻ chưa đến tuổi thành niên đang bị bóc lột sức lao động vậy, nói thể chẳng hoá ra mẹ Linh là mụ phù thuỷ độc ác, hoặc công ty rất ác độc, mà đây là công việc Linh rất thích nữa chứ, Linh muốn gắn bó hết đời luôn, ko lương cũng đc, nhưng mà ko là làm sai nên phải trừ lương đâu nhé. Lạy chúa.
Kể tiếp công việc buôn bán nhá, chạy mệt luôn, ko phải bán chạy, cũng ko phải công an mà là chạy… gió. Chả ai ngỏ í muốn mua hoa cả, công an đi qua thì 2 chị em kéo đống đồ dịch vào 1 chút thôi, có cơn gió mạnh thổi đến tung toé hết đống lì xì và đồ của cô bé kia, thổi 1 túi quả - mà Linh cũng ko biết tả nó thế nào nữa, chỉ biết là nó nhẹ tênh – bay xa xa, cô bé kia thì tay giữ xe tay giữ bàn, miệng kêu ối chị ơi, Linh nheo nheo mắt sợ bụi vừa tránh xe vừa chạy theo cái túi, bay xa quá nên chạy mệt nghỉ luôn. Mang tiếng là bán hoa chứ a Giang gọi ra ngân hàng nên Linh ở ngân hàng nhiều hơn rồi mang xô hoa về văn phòng, định tối đi bán. Ko may là có người đặt mua, em Hương lại phải đi lấy về, chẳng hỏi nhưng em bán đc hết, để lại mấy cành về cho ông bà. Chiều dự định về nhà ông gói bánh chưng nhưng a Giang giục ra ngân hàng tiếp. Ông trời ko phụ lòng người, chờ từ sáng đến chiều, cuối cùng cũng có kết quả như mong muốn. A Giang bày bài cho Linh là phải khóc lóc giả nghèo giả khổ để a Chính làm nhanh cho, rằng thợ ko có tiền về quê đang ở văn phòng, nhưng có lúc nào để Linh trả bài đâu, Linh chỉ dỗi hơi đứng ngoài ban công tám chuyện với 1 chú cũng chờ lấy tiền thôi, ai ngờ a Chính ra hút thuốc, a nói là chờ lấy tiền rồi mới về à, thế là Linh lôi bài của a Giang ra. Linh rất ghét học thuộc lòng, chắc nói ko thuyết phục như a Giang, thế mà a Chính có vẻ thông cảm lắm, còn gọi điện hỏi thăm a Giang nữa.
Gần 3 rưỡi Linh về nhà ông, dì Mai gói khuôn còn cậu Kiểm gói vo cũng đc gần 15 cái rồi. Linh vội rửa tay nhảy vào gói. Cái đầu tiên quên ko đặt lạt trước, và ngớ ngẩn hơn là mải loay hoay gấp lá cho đẹp nên chỉ cho 2 lá thôi, đến khi buộc lại thấy rơi gạo ra mới biết. Bó tay cháu gái trưởng. Phải đùm đùm bọc bọc lại nhìn vừa bé vừa lỏng lẻo, ko biết có bung bét ra ko. Linh gói đc 4 cái vuông và 2 cái dài. Linh thích bánh dài lắm, thằng Thành nhìn 2 cái của Linh cũng thích vì bánh của dì Mai to như cái giò í.. Lần đầu tiên gói bánh dài đấy, cái đầu tiên to và dài, cắt ra chắc buồn cười lắm, gạo 1 bên đỗ 1 bên, đc cái khá là đẹp và tròn trịa; cái thứ 2 bé và ngắn tủn ngủn, gói bằng lá héo nên màu xấu lắm, lại còn hình chóp nữa, sau 1 hồi “chỉnh hình” thì nó thành hình trụ và bị rơi gạo ra do rách lá, phải bồi đắp thêm lá nên nhìn cực thảm hại. Ôi mấy cái bánh khốn khổ của Linh, đúng là chữ thầy trả thầy rồi, năm ngoái Linh cũng gói bánh, đâu có tồi tệ như năm nay đâu, chật vật mãi.
Tối mệt và đau đầu kinh khủng, Linh vào nhà Huế cho quên đi. 2 đứa bé nhỏ chỉ giàu tình cảm chứ ko giàu tiền bạc. Chẳng biết động viên Huế kiểu gì cả, công việc và gia đình, tất cả cũng lại là tiền.
Mẹ dặn về sớm nên 9h hơn Linh về. Lần trước vào nhà Huế chơi Linh bị 1 thằng bám đuôi khá lâu, đơn giản và hiệu quả để cắt đuôi là phi vào công an phường Quyết Thắng, hú vía. Linh tự nhủ là ko vào nhà Huế 1 mình buổi tối nữa rồi nhưng ko rủ đc ai, mà buổi tối là thời gian buồn chán nhất, Linh ko thích ngủ sớm đâu.
Nam cho nhà Linh 2 con mực, 1 con có râu và 1 con ko có râu. Có con mèo vào nhà Linh ăn vụng mất râu mực, mẹ đùa là chắc con mực mất râu kia là do mèo nhà Nam ăn đấy. Mẹ nướng thơm ơi là thơm, em Hương máu chiến bật lon bia uống, Linh cũng làm 1 ngụm. Môi nẻ nên căng và đỏ, bia cho má đỏ nữa. Nam vào trố mắt ra: xinh thế. Linh toét miệng: em đẹp ko cần son phấn, chỉ cần 1 chút cồn.
Ko biết mai nhà Hồng Hiền đã về quê chưa nhỉ, hy vọng chưa để Linh vào chơi.
Ko biết mai Linh có tiền chưa nhỉ, hy vọng rồi để Linh vào nhà Tuyết chơi.
Ko biết mai cô bé bán hàng kia có chờ Linh ko nhỉ, Linh hứa sẽ đi sớm giữ chỗ cho cả 2 mà.
Gà gáy rồi đấy, “ngày mai” mà Linh vừa nhắc đã đến rồi. Bây giờ là 1h01

No comments: