Tối chủ nhật chị Nhàn mời đội xổ số vào ăn cơm. Có mỗi Linh và cô Thuý vào, hai người chưa biết nhà. Linh đèo cô Thuý, chắc cô ko có xe. Hic Linh bé nhỏ ko đi xe máy nhiều, lại càng ít khi đèo người khác, thế nên ai cũng có vẻ sợ khi ngồi sau Linh. Người sợ nhất là bác Nguyên, giờ là cô Thuý, mỗi khi rẽ hoặc qua ngã 3, ngã 4 là cô lại ôm nhẹ vào Linh, lúc về Linh đèo quen rồi nên cô ko sợ nữa, Linh nói nhiều để chứng tỏ mình ko say nên cô cũng yên tâm. Có mỗi Huế là luôn ôm Linh từ đầu đến cuối, cũng có thể do lạnh, cũng có thể do tin tưởng. Em Hương và em Tuyết là đáng sợ nhất, ngồi hơi xa một chút và chẳng mấy khi ôm hay bám, nếu Linh ko nói chuyện thì cứ như là ko đèo ai í.
Trước tết chị Nhàn to mồm rủ cả đội đi chúc tết thế nhưng đến tết Linh gọi 2 lần chị đều bận, Linh đi chúc tết 1 mình nhưng đc đủ hết, ko biết nhà chị Nhàn nên ko vào đc, cô Thuý cũng khích nên chị làm lẩu mời mọi người vào. Hơi ko may là Linh trẻ nhất, các anh chị ép uống nhiều quá làm con bé phải nhổ ra khăn mất 1 chén. Hơi tiếc vì gặp đc anh giám đốc DN Thành An, anh mời nhưng Linh sợ nên ko dám mời lại, lúc sau anh tha cho ko ép nữa, anh này tên Thanh, thuận tay trái, anh đùa là anh làm lái xe, ừ đúng là làm lái xe thật, hình như xe ngày xưa, màu trắng, DN tên ngược lại bên Linh, cũng làm XD. Mẹ anh Giang Sơn tên là Thành, cả một đời vất vả nên các anh đặt tên là AN THÀNH. Linh nhớ là trang 3 báo Hoa từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi ko nhớ chính xác nữa có viết là AN trong chữ Hán hay chữ Nôm gì đấy bao gồm chữ NHÀ và chữ CON GÁI, nghĩa là người con gái khi sống dưới mái nhà có cha mẹ bao bọc thì luôn bình AN, AN là yên hay sao í, yên bình, yên ổn. Ko chắc chắn 100% nhưng Linh nói với em An điều này rồi, con bé thích lắm vì tên là Lê Hoài An, nghe rất u sầu, về sau con bé tra trong từ điển Hán Việt bảo là Lê là no ấm hay cái gì đấy tuơng tự, Hoài là mãi mãi, An là yên ổn, vậy là rất tốt, hảo hảo.
Linh uống rượu hoặc bia đều bốc lên mặt và da, nhìn thấy ghê ghê. Cố tình quay mặt đi rồi mà Nam vẫn nhìn thấy, lại trêu “em đẹp ko cần son phấn”. Mẹ lôi bộ bài ra chơi, ăn siền, hic hic, người ta bảo đen bạc đỏ tình, Linh đen cả 2. Ván đầu tiên Linh tuyên bố chỉ có 6 nghìn rưỡi thôi, hớ hớ, chơi hết tiền thì thôi. Đc mấy ván Linh đã trắng tay, lại còn nợ 500 đồng nữa chứ, hức hức. Mẹ cho 500 bù vào, Nam cho vay 10k, ok, cho Nam làm quân sư luôn, mặc dù Nam đánh Linh, Nam chỉ con nào Linh oánh luôn con đấy, Nam cứ tròn mắt hỏi Linh phá cạ ra à Nam chỉ bừa thôi mà, ui có đâu mà phá chứ. Buổi trưa Linh đọc truyện chú hổ móm răng cho em Nam nghe, đến tối thì Linh móm mấy lần liền, ám quẻ thật. Đúng là trời ko phụ lòng người, sau khi chiến tranh kết thúc thì Linh đã trang trải đc nợ nần đồng thời giữ đc đúng 7k của mình, há há há, ôi Linh phục Linh quá. Nam đại thắng nên mừng tuổi mọi người, vậy là Linh có lãi. Mẹ và em Hương cháy túi. Tiếc là có phim Shakespear đang yêu, quay trái đánh bài quay phải xem phim và mải mê sung sướng vì ù hoặc nhất nên chẳng biết phim kết thúc thế nào nữa, hình như là buồn.
Sáng thứ 2, mọi người đi làm, Linh cũng muốn đi, và có việc phải đi thật. A Giang gọi bảo đi dán quảng cáo tìm lái xe. Ui thích đây, Linh rất khoái mấy cái vụ này, lần trước Linh và Tuyết cũng đi dán, cần tuyển lái xe, liên hệ với a Giang 0986.088.088, có ông bảo là dán lung tung bị bắt đấy, Linh đang dán liền bảo xin liên hệ với a Giang, ha ha. Hồi đó Linh còn đeo kính, làm gì mà trí thức lắm đâu, thế mà có người tưởng dán quảng cáo làm gia sư, hic hic.
Linh quen với cô bé làm ở quán Cây Bàng, he he, cô bé in ko lấy tiền, thích nhỉ, năm mới năm me. Ra văn phòng hạ hoa quả xuống rồi hoá vàng, đáng nhẽ để cho đẹp nhưng quả trứng gà bị hỏng rồi, quả bưởi cũng nhũn ra, ghê lắm, chuối thì cứng đơ, nếu cuống ko hỏng thì nhìn vẫn ngon lành.
Ko may là chú Tong và mấy người nữa đang ăn cơm, lại rượu, sau 4 nửa chén mặt Linh chắc kinh khủng lắm, lại đẹp ko cần son phấn, đi ngoài đường nhìn thấy người quen ngại ơi là ngại. Lúc Linh chạy lên tầng, chú Tong gọi rõ tên ra: Linh ơi chú nhờ chút. Ôi trời con bé sợ chết khiếp, may quá chú ấy nhờ rán lạp sườn, cứ sợ chú ấy nhờ uống với học sinh của chú. Chị Nhàn bảo định gọi vào ăn cơm, chị giới thiệu cho 1 anh chỉ sợ Linh ngại, ôi Linh mà ngại á, chỉ ngại rượu thôi, tự nhiên lại tên là Diệu Linh. Ngày trước có cô bán bảo hiểm viết là Riệu Linh, Linh tức điên lên mắng cho cô ấy 1 trận, người đâu mà idiot thế.
Buổi chiều Linh ra ngân hàng từ đầu giờ, thế mà đến 3 ruỡi mới xong, ở đấy có chú giữ xe, chú ấy hỏi là gưỉ nhiều tiền lắm à sao mà lâu thế. Có mỗi 1 củ thôi, nửa củ gửi vào thẻ cho mẹ, tháng sau mẹ đi cùng chú Toàn vào miền nam, 3 lít gửi vào sổ của Linh, còn 2 lít gửi vào thẻ, để dành cưới Phương và Nga đấy, mấy hôm sau nói chuyện mới nhớ ra là còn Kim Anh nữa, ôi tiền ơi là tiền.
Khánh khước đi làm, gọi Linh vào ăn cơm, Linh đi bộ cùng cô Thuý nên vào muộn, thấy Khánh, Nam và anh Toàn ngồi ăn, sợ rượu nên ko dám ngồi vào. Hôm mùng 2 đấy, Khánh, Nguyên, anh Toàn hùa vào trêu Linh, giá như Linh đanh đá chút ít thì còn nói đc. Nam và Khánh giận Linh lắm đấy, mặc kệ đi, mấy hôm nữa Khánh về mà. Linh sợ Khánh rồi, nói chung là ko muốn nhắn tin hay gọi điện hay đến nhà chơi nữa. Khánh bảo có khi ở luôn trong Quỳnh Nhai, lấy gái bản, cô bé tên là TIM, như tên ca sĩ í. Nếu ko “tái nghiện thành công” như lời Nam lùn thì rất tốt.
No comments:
Post a Comment