Linh vừa đọc xong "thiên thần nhỏ của tôi".
Thương quá.
Đọc đến đoạn chó cắn là Linh sụt sịt rồi.
Ôi thương quá.
Linh đã bị chó cắn rồi, đó là nỗi đau thể chất lớn nhất đối với Linh.
Linh cũng mất một người rất quan trọng, nỗi đau tình thần lớn nhất của Linh, gần như Hồng Hoa trong truyện, tuổi thơ quan trọng lắm.
"Nhưng em vẫn tha thiết quay về, dù là quay về trong lén lút, để say sưa và hồn nhiên đắm mình trong kỷ niệm ấu thơ"
Ôi Linh ơi đừng khóc. Hồi bé Linh ở với ông bà ngoại, cuộc sống bình yên lặng lẽ, giống như cậu bé Kha ở quê vậy. Linh thích đọc sách, thích thiên nhiên và động vật, thích cách suy nghĩ và cách miêu tả về con người cũng như cảnh vật của bác Ánh. Mặc dù tình huống bình thường nhưng dưới cái nhìn hài hước và suy tư thì rất thú vị và ngọt ngào. Ôi cô bé tội nghiệp thế.
Trong giấc mơ của Linh thì nhà nghĩa là nhà ông bà, ngôi nhà ngày xưa í.
Uhm, Linh thích Nguyễn Nhật Ánh lắm lắm, cả Marc Levy nữa. Đầu năm mở máy ra là đọc "bảy ngày cho mãi mãi", ông ấy viết truyện bao giờ cũng có hậu, người yêu nhau sẽ đến với nhau, tình yêu làm nên điều kỳ diệu, Linh thích những câu chuyện như thế, Linh gọi đó là hạt giống cho tâm hồn, hạt giống thì cần nước để nảy mầm, Linh sẽ tạo ra nước, nhưng mà ko phải nước mắt đâu, nước mắt + hạt giống = ô mai :P.
Hôm qua ông bà đi quê lên nên hôm nay làm cơm gặp mặt. Linh nhăm nhe từ hôm qua để bóc lịch, may ko ai bóc, tờ lịch ngày 20-02-10 có câu "hạnh phúc lớn nhất trên đời, đó là tin rằng mình được yêu" - Victor Hugo.
No comments:
Post a Comment