Saturday, October 30, 2010

anh bát bảo

Anh này tên là Giang, từ ngày quán mới mở đã thấy anh rồi. Anh hay đến 1 mình, gọi 1 đĩa hạt, nhắm với... 3 cốc bát bảo, tối nào cũng thế, thỉng thoảng có bạn đi cùng, thế là có tên của quán.

Linh gặp anh ấy lần đầu tiên là hôm đi Vespa với Nam, anh đi xe của bạn, xe 67, rất ấn tượng, anh tưởng Linh là người yêu của Nam, Nam bảo đây là chị của người yêu. Tự hào ghê gớm. Thế là nhớ mặt anh ấy.

Tối hôm trước Thuỳ bảo anh này hơi hâm, nghe xong thấy hơi bùn, ko chỉ bùn cho anh, mà bùn cho Linh, thế nên càng quyết tâm ko lên mở hàng nữa. Em Hương cũng nói rằng có thể với người này họ thấy hâm nhưng với người khác thì thấy ko. Thuỳ hỏi là chị có cảm tình với anh này à, Linh nói ừ, có, chị có vào FB của anh ấy, hay lắm. Và nhìn nó thì...

Em Hương ko hề nhờ nhưng Linh tự nguyện đun nước cho, hãm chè cho, rồi Linh vô tình phát hiện mình mở hàng rất may, thế là tối tối lên mở hàng cho, tự nguyện mang đầu cho 2 em í chém. Ai đời gọi trà thì chỉ có trà, ko có hạt, mà gọi trà nguyên chất thì thể nào cũng pha thêm nước thêm đường, rồi lại còn có kiểu xong tự giác bỏ tiền vào ví ở quán rồi đi về nữa. Linh thấy tủi thân lắm, mình bị đối xử chẳng ra gì cả. Nam cũng vậy, tối lên dọn hàng giúp, thế mà lại bị mắng.

2 em ấy quá tệ bạc, ko niềm nở chu đáo, cảm giác hơi khinh Linh. Khi nghe 2 em nói về anh bb, Linh chột dạ về mình, ở quán có Linh và anh là 2 con lừa cho 2 em chăn, còn Nam là nô lệ tự nguyện. 2 bà mẹ sau thời gian đầu đến quán lườm nhau, về nhà nói xấu nhau thì ko thèm đến quán nữa.

ÔI cái cuộc đời này, Linh thương cái cuộc sống này lắm.

Linh mới có 1 người bạn mới, hình như tên là Phan Anh Hùng. Ấn tượng đầu tiên khá tốt, sau nghĩ lại thấy bình thường, tại cứ hỏi bb ở đâu, đừng hỏi mà hãy đến đi. An nói ko thích nhật ký, sợ viết lên mạng bị lợi dụng thông tin và nếu cho ảnh lên thì có thể có chuyện ko hay sảy ra. Linh ko sợ. Thế nhưng ngay trưa hôm đấy thì 1 người đã nói ảnh của Linh trên blogger ko phải của Linh. Thấy bùn cời, Linh tự hào về nhan sắc của mình, sao phải cho ảnh người khác chứ. Giờ có người đào xới blog lên, ko biết thế nào đây, hoạ hay phúc? Hoạ là như các tin tiêu cực trên mạng, Linh chưa đọc nên ko biết, kệ đi đến đâu thì đến, chấp hết. Nói về phúc đi, biết đâu Linh lại có 1 cuộc Hẹn Ăn Trưa thú vị, biết đâu Linh tìm đc người hiểu những gì Linh đã viết, muốn viết.

Linh trồng cải, nảy nhiều mầm lắm, mẹ bảo đấy là mầm... húng quế.

Linh trồng anh túc, nảy mầm rồi, mầm to tướng, hôm trước hôm sau đã cao 5cm, mầm... mướp đắng.

Chắc huýt sáo nhầm bài, buổi tối lại đi hát “lắng nghe từng giọt nắng lềnh đềnh”, mùa đông rồi lại còn “lắng nghe mùa thu đến sớm nay”, biết cây ngủ rồi còn “có lẽ lúc này cây ơi vẫn ngủ say”.

Thế đấy, nếu niềm vui là 10 thì Linh kể lại chỉ đc 8, viết lại còn 6. Còn mơ ước thì tệ hơn. Hy vọng năm nay an cư lạc nghiệp, tìm đc việc ổn định, tìm đc chú rể cho cái đám cưới 24 tháng sau. Linh nói thế ai cũng tưởng tháng sau thật. Em Thảo bảo chị Linh cưới nhanh đi bọn em đi bê lễ cho (uhm mấy em còn bé quá chị chờ thêm cho nhớn đã, xinh lắm nhá); chị Thuỷ bảo khi nào e cưới chị tặng chăn ga 80k/1 bộ giặt cho dễ, có con thì ngày nào cũng phải giặt đấy (Linh đòi 2 bộ rồi); cô Quy bảo khi nào Linh cưới thì cô và hàng xóm tất cả sẽ mặc áo dài tiếp khách khứa (xóm ít mặc lắm); có bác nào nhận chân tiêm trầu và đun nước pha chè rồi; tự nhiên quên mất, lần trước nhớ ra Linh kể với Huế vụ đám cưới của Linh đc tưởng tượng sắp xong rồi. Linh bảo nếu đám cưới là một bộ phim mà cô dâu chú rể là nhân vật chính, số phận là đạo diễn thì ông ấy chưa tìm đc nhân vật nam chính. Hồi mới ra trường đi chơi chụp ảnh HQ, Linh và Nam có chụp ảnh cô dâu chú rể, Nam còn giữ thì hay, mà ko giữ cũng hay, ám chết, đầy người nghi ngờ Linh và Nam :D, khớ nhìu người ghen với Nam :P, đi cùng Nam thì Linh thấy tự hào và an toàn lắm, mặt vênh lên. Nếu mà biết Linh và Nam đã từng ngủ cùng giường với nhau thì chắc hết cái để nói, nhưng nói nhỏ nhá, còn 1 người nữa nằm cùng, và Linh ôm cái người đấy hớ hớ há há. Anh Thế Anh kể có lần anh và cô bạn thân mỗi người 1 góc giường và 1 quyển truyện, đọc rồi ngủ quên, lúc sau người yêu cô bạn vào phòng (phòng mở cửa) nhìn thấy nói là: sao mày ngủ với người yêu tao. Anh vẫn còn ngái ngủ, ngơ ngác nói: ơ thế à, tao ngủ quên, tưởng nó ngồi đọc truyện. Sau này cô bạn lấy chồng, lấy người khác, ko phải vì vụ này đâu nhá. Chấm hết nhá.

my ss

Hôm nay rất vui, có rất rất nhiều điều bất ngờ, thú vị, nhiều hy vọng nữa... đến nỗi lúc thay quần mặc ở nhà Linh lại đi mặc quần bò vào, thấy chật chật mới nhớ ra nhầm. Linh mệnh hoả, Linh là 1 cái lò luôn muốn nổ tung, nhưng chỉ cần 1 gáo nước của em Hương là Linh tắt ngóm, nếu tắt hẳn thì còn đỡ, đằng này nó khói mù mịt, vừa ngạt mũi vừa cay mắt.
Linh sợ em Hương lắm. Em Hương là rắn, rắn độc chứ ko phải rắn xanh, rắn cắn chết hổ như chơi, nhưng nó ko cắn chết, nó chỉ phun 1 ít nọc độc cho tàn phế thôi.
Sáng chú Quang hỏi: cháu có phương tiện đi lại ko? Cháu có ạ, cháu có xe máy và xe đạp, cháu thích đi xe đạp hơn. Cháu biết tiếng anh ko? Cháu biết, nhưng một chút thôi ạ. Một chút với người Việt là ko biết gì. Cô giáo cháu dạy là nếu có người hỏi "can u speak E?" thì đừng nói "no, i can't" mà hãy nói"yes, but a little". Linh thấy rất tự tin , về nhà hớn hở lắm.
Tối anh Thế Anh nhắn là a ko đi HN nên ko mua nước khoáng đc, nhưng a đi tập huấn ngoài SL 20 ngày, vui thế.
Mai cưới Nhàn, Lâm liên cũng đi, vậy là có ngươi đi cùng rồi.
Em Hương về nhà phơi quần áo, có mỗi Thuỳ nên Linh lăng xăng bưng bê và tán chuyện với khách, ko thèm rửa cốc, con béo lười cứ ngồi cắn hướng dương ko nhấc đc mông lên rửa cốc mặc dù hết sạch cốc rồi. Lúc e Hương lên nó kêu hết cốc, e Hương rửa cốc thì nó mắng sao ko mang hạt ra cho cái Thuận Hoà, trong khi nó đang pha nước cho cái Thuận, pha xong mang cả nước va hạt ra cũng đc chứ sao. Linh thấy cái Thuận lên quán thường ko có tiền, ko uống gì nên ko mời nó.
Anh bát bảo lên, mang theo máy ảnh, có đứa nào bảo chị Linh có chụp ko, Linh chẳng ngại gì chạy ra mượn rồi chụp mấy đứa ngồi ở đấy. Chẳng ai ủng hộ cả. Tự nhiên thấy bùn bùn. Thấy nhớ Nam quá, Nam luôn giúp đỡ và làm theo mấy trò nghịch của Linh. Tự chụp nhưng ko có hứng nên xoá hết. Linh định chụp mấy cái lắc đầu với cái biển bb nhưng thôi.
Hôm trước mẹ nói đùa nhưng Linh ko thích kiểu đùa của mẹ, Linh biết mẹ nói thật chứ ko phải đùa nên đuổi khéo đi, em Hương thấy thế nói: chị y hệt anh Nam. Một gáo nước!!!
Trưa em Hương nói: những người giàu tình cảm ko nên sống với những người khô khan. Một gáo nước nữa! Em Hương là người khô khan, còn Nam thì...
Cũng trưa nay, em Hương nói: bố mẹ chồng luôn thích con dâu nịnh giỏi. Môt thùng nước!!! Em Hương ko thích nịnh ai, sống ngang tàng bướng bỉnh. Em Hương nói thẳng ra là ko hợp với bố mẹ Nam, 2 em của Nam.
Em Hương hay quạt Linh lắm, mỗi lần như vậy Linh ko khóc đc, chỉ thấy lòng nặng trĩu, Linh bị tổn thương ghê gớm. Chẳng biết làm thế nào cả, Linh hơi ngốc, khờ khạo, Linh chỉ giàu tình cảm mà thôi. Linh mà kể cho mẹ và Hương chuyện Linh nhắn tin ủng hộ miền trung 20k chắc sẽ bị mắng ngay.
May mà Hà bên FB. May mà em Thuỳ ko hay lang thang trên mạng và cũng ko biết nick của Linh. Anh Giang: nếu anh đọc cái đoạn con béo, cho em nói thẳng luôn, em ghét cái Thuỳ, anh đừng tán tỉnh nó. Nếu anh ko đọc đc thì ko sao.

silly



Linh mới mua em này, đây là em lừa Eeyore trong truyện gấu Pooh í. Truyện này Linh đọc hồi cấp 1, tiếng anh ko biết nên ko biết các nhân vật tên gì, gấu là gấu còn thỏ là thỏ thôi. Đến bây giờ đọc nhiều nhưng cũng chỉ luớt tên nhân vật hoặc bỏ qua tên nhân vật.

Chẳng biết do trí tưởng tượng của Linh phong phú hay do Linh xem phim này rồi nên rất thích, thấy các nhân vật sống động lắm. Trong truyện biết có nhiều con vật lắm nhưng chỉ nhớ gấu Pooh và lừa Eeyore thôi. Nhớ gấu Pooh thích mật ong trong tổ ong lắm, ko biết làm thế nào để lấy mật, bèn cầm mấy quả bóng bay để bay lên tổ ong, cầm ô nhảy xuống rồi làm đủ trò nữa, nhưng Linh ko nhớ có lấy đc mật ko. Nhớ có lần mưa to làm cả khu rừng ngập hết, gấu Pooh ăn hết mật trong hũ rồi ngồi vào trong, chèo “thuyền” đi cứu bạn, lật ngược cái ô lại để bạn ngồi vào. Còn chuyện lừa xám mới ngộ cơ, chú làm rơi cái... đuôi của mình, các bạn đi tìm khắp nhưng ko thấy, hoá ra bác cú hay ai đấy nhặt đc và làm dây kéo chuông cửa, haha, con lừa ngố nhỉ. Con lừa của Linh màu xanh cơ, hỏi em Hương nhìn mặt nó có ngu ko, em bảo nhìn ngố thôi. Ờ mà lừa của Linh đuôi ngắn tủn, ko thắt nơ đc đâu.

Chả hiểu thế nào mà Linh lại ko nhớ có nhân vật hổ, cũng ko nhớ các nhân vật khác, mà lạ là Linh nghĩ con lợn hồng mặc áo kẻ là con ong, tại con lợn đấy bé quá mà, ai đời lợn bé hơn cả thỏ.

Linh rất thích mấy con thú bông nhỏ nhỏ, giờ có cửa hàng 10k rùi tha hồ. Linh có 1 con chó nhìn bùn cười lắm, ngố cực kỳ, gần giống con trên này này.

Wednesday, October 27, 2010

tối vào nghĩa trang chơi

Thú vị đấy chứ nhỉ. Tuy nhiên đó chỉ là ý định thôi vì chẳng thằng nào dám cả.
Tối qua Linh và Nam định sang nhà Nguyên xem máy bay, mẹ hỏi đi đâu ko để mẹ sang nhà Nguyên chơi, mẹ và cô Tuyết mẹ Nguyên là bạn mà. Nam bảo đi xem đt, lúc sau thấy Nam bống và Cảnh cùn lên cùng, ai cũng mặc áo rét dầy, Linh cũng mặc áo rét bên ngoài áo cộc tay, đi giầy búp bê ko tất. ÔI xuống đội 7 chơi, rét kinh. Lúc đi đường thấy tại chức về nhiều lắm, đường đông đúc quá Nam trêu là đang có hội chợ hàng mã ở nghĩa trang, vào xem đi.
Đường tối om ko bóng người qua lại, ko nhà bên đường, đi thì chỉ lên dốc mà thôi. Cảnh hét toáng lên: anh Nam ơi nhìn đằg sau mà xem, tối om. Ko tối mới lạ. Thỉng thoảng 2 thằng lái còn tắt đèn nữa cơ. Nam bống trêu Nam thỉng thoảng phải quay lại xem Linh còn... đầu ko. Nam quay sang hốt hoảng hỏi Cảnh: đầu thằng Nam bống đâu rồi?
Có hôm ko có chỗ nào đi, mấy thằng này cũng xuống đội 7 chơi, vào vườn cà phê ngịch, thấy cây ớt nhảy vào vặt, vặt xong ngẩng lên thấy cây nữa lại vặt tiếp, vặt tiếp xong ngẩng lên lại thấy cây ớt nữa, lại vặt tiếp lần nữa, cứ thế cứ thế, hoá ra họ trồng xen kẽ ớt vào cà phê (cho cà phê cay cay còn ớt thì đắng đắng :D), lúc về mấy thằng vừa đi vừa vặt cuống, đánh dấu đường ;)). Tối qua đi qua vườn cà phê cũng rủ nhau vào hái ớt nhưng ko đứa nào dừng xe.
Nam là đứa sợ ma lắm thế nhưng Linh và Nam vào đội 7 chơi khớ nhìu lần rùi. Cảnh cùn kể là Hiếu lẩu ở xóm có lần tổ chức sinh nhật ở nghĩa trang, nó đèo con nào đằng sau, đi sợ vãi ra, thế cũng là đã từng vào nghĩa trang buổi tối rồi, ko sợ nữa. Mấy thằng bảo tổ chức sinh nhật trong nghĩa trang, chơi nhắm mắt trốn tìm với đuổi bắt chắc sẽ vơi đi 1 nửa, Linh thì nghĩ sẽ tăng lên gấp đôi.
Nam bống là đứa nhát nhất, nó còn sợ vào đội 7 buổi tối nữa cơ, lúc mới rẽ vào nó bảo Cảnh cùn dừng xe cho nó đi tè, Nam vểnh mặt lên: anh đóng bỉm rồi :)) =)).
Vào nghĩa trang sợ ma là chuyện đương nhiên, nhưng đấy ko phải lí do lớn, quan trọng là sợ nghiện, cướp, trấn lột.
Cả lũ chưa về mà vào Tây Bắc ăn ốc rồi lượn 1 vòng thành phố. Nam bống bảo chỉ có mấy anh em mình ko đc chuẩn nên mới ở ngoài đường giờ này thôi. Linh thấy rất vui mà, Linh cười rũ rượi í, nếu uống nhiều nước chắc cho ra đc. Hồi cấp 3 Linh phát hiện ra là có thể cười no bụng đc, cười ngoác mang tai lúc sau ko ngậm miệng đc, cười chảy nước mắt... lúc đó biết đc là mình có thể chết vì cười.

Monday, October 25, 2010

nên chụp ảnh cưới ở đâu????????

Tối qua đang chuẩn bị về thì chị Thuỷ hỏi Linh có cưới năm nay ko, chị hỏi tỉnh bơ như đúng rồi, cứ như Linh kiếm đc chú rể rồi í. Chị kéo Linh lại gần rồi kể cô giáo chị (chị học tại chức) tuần sau cưới, tuần trước đi chụp ảnh cưới trên đồi Thanh niên, đang tung tăng tạo dáng thì dẫm trúng ổ rắn xanh, có hẳn 3 con liền. Thấy nhiều rắn quá mà ai cũng sợ nên tất cả đều bỏ chạy, từ thợ chụp ảnh, thợ phụ đến chú rể, trừ... cô dâu, ko thể chạy đc vì bị cắn vào chân và tay, may mà ko bị cắn vào tim hoặc vào tay trái, cô dâu giờ vẫn đang ở viện. Chị Thuỷ kết luận là: ko nên chụp ảnh ngoài trời, nguy hiểm lắm, thôi chụp trong nhà xấu một chút nhưng an toàn. Linh bảo thế thì càng nên chụp, có chuyện gì thì thử thách chú rể luôn. Chị bảo ko nên đâu.

Linh về kể ngay cho em Hương nghe, em hỏi một câu rất chí lý: thế có cưới nữa ko??? Theo lẽ thường, theo người VN là có, Linh nghĩ theo phương tây thì ko.

Tối qua Linh cũng lên mở hàng như thường lệ, trong khi chờ trà đá thì Linh ngồi chiếu xếp cá ngựa ra chơi. Bộ cá ngựa bị mất mấy con xúc xắc nên Linh làm lại bằng giấy vỏ bao thuốc, nhét thêm... hột ngô cho kêu, lười nên chỉ làm 3 con. Có 2 thằng vào quán cũng vào chiếu ngồi, Linh tưởng bạn của Hương và Thuỳ nên rủ chơi cá ngựa, nói chuyện như đúng rồi, Linh bị thua nên phải trả tiền nước, 2 thằng đó bắt trả nhưng vẫn ga lăng... móc tiền ra trả :)). Hà hà thế là 2 thằng này mở hàng, quá ế luôn. 20-10 Thế Anh và Linh mở hàng đâu đến nỗi.

Mẹ đi họp nhóm nên Linh về trông nhà, mới về đc 1 lúc Nam đã lên rủ đi dán tờ rơi, quảng cáo vụ móc khoá, thế là tót đi luôn. Nam đi X game có đèn nhấp nháy, Linh ôm đống giấy và lọ keo đứng đằng sau, tí lại dừng lại dán. Quân hải trực tối, buồn quá nên gọi Nam ra chơi, thấy có em ở nhà nghỉ đến khai báo tạm trú, Nam nhìn Quân hải khúm núm ròi nói như đúng rồi: chú làm nhanh giúp anh nhé, nhận tiền rồi thì làm nhanh nhé =))
Đi xe đạp mệt làm Nam ướt hết áo, Nam dọa sẽ cởi áo ra để đi tiếp, Linh thì bẩn hết gấu quần và mỏi chân nữa. Thương Nam lắm, Nam ko đc vận động thế mà lại đạp xe, cái xe bé nên đạp cuồng chân lắm, Linh ko biết đèo đâu :(.
Lên trên quán thấy Nam bống và Cảnh cùn ở đấy, thế là lại tú sai tiếp. Linh và Cảnh 1 phe, phải mang cốc hoa tặng anh bát bảo, em yêu anh, gì nữa hả, em nhớ anh nhiều lắm, còn nữa ko, thế thôi anh ạ. Nam bống phải mang thùng rác nhà bán phở để lên nhà sửa xe, lúc sau Linh thua lại bê lại chỗ cũ, bẩn kinh.
Em Hương còn nghĩ ra trò kinh khủng khiếp hơn nhưng ko khả thi: ngồi lên thùng rác thả trôi.
Ôi chơi cái này cười rũ rượi ra, hồi hộp sợ hãi. Vận động nhiều quá nên nằm mãi ko ngủ đc.

Saturday, October 23, 2010

trăng

Nguyệt cũng là trăng nhưng nghe hay hơn moon. Đc cái nghe từ moon cảm giác sáng hơn, to tròn hơn; còn nguyệt cảm giác trăng non, trăng khuyết. Ko biết nước ngoài có người tên là Moon ko, họ sống ntn chứ những người tên Nguyệt thường đẹp nhưng hơi vất vả, Linh thấy thế.
Linh rất muốn có 1 con mèo đen xì xì, hoặc là sẽ đặt tên nó là Luna giống trong Thuỷ thủ mặt trăng, hoặc sẽ đặt tên nó là Mun = moon, sáng trăng thì sẽ ko còn đen tối nữa, thứ 6 ngày 13 sẽ cho chạy loạn lên. Hồi bé nhìn mắt mèo buổi tối, chẳng sợ gì cả, thích và tò mò.

Mọi người ngắm trăng thế nào? Ngửa cổ lên, tất nhiên.
Linh cũng thế, nhưng vài giây thôi. Ngắm ánh trăng dưới nền sân, trên mặt đường, trên mái nhà...
Ngày trước thích nhất lúc đóng cửa. Đóng cửa rồi ánh điện sẽ ko còn chói loà nữa, mặt trăng ngự trị mọi nơi, ánh trăng chiếu qua kẽ lá để lại những vết đủ hình dạng loang lổ trên đường. Giờ chặt hết cây rồi, điện cao áp có rồi, mà ko có điện cao áp thì có điện nhà khác, đóng cửa rồi đứng ngoài thấy mình như con điên lang thang ko nhà cửa, điên hay ko cũng "hấp" hết.

Lấy nhà Linh làm mốc nhé, mùa xuân trăng ở chéo bên trái, nằm trong phòng trăng cũng nhảy vào chơi; mùa hè trăng hơi chếch bên phải, gần như trước cửa nhà; mùa thu trăng bên phải còn mùa đông ở sau nhà. Bố mất vào mùa hè. Linh ngồi trên sân thượng nhìn bóng trăng dần dần nhưng rõ ràng, lấn át bóng tối, chiếm từng tí một, một gang rồi hai gang, một phần tư rồi một nửa sân. Hè sang thu. Sinh nhật bố rồi đến trung thu.
Chẳng còn ai thức, ko ai ngoài đường, ko cô đơn, ko buồn. Cửa sổ nhà Hoà An nhấp nháy điện, ánh sáng từ ti vi, chắc ngủ quên, chẳng nhẽ hôm nào cũng thức xem ti vi. Có thể còn học sinh đang học bài. Chắc chẳng ai hâm như Linh nữa đâu.
Linh thức tự nhiên, hoặc cố tình uống cà phê, hoặc cố kìm cơn buồn ngủ.
Thích nhìn xuống đường, nhìn sang sân thượng nhà người khác, nhìn mái tôn, bình chứa nước và thông gió sáng ngời dưới ánh trăng.
Nhớ lần vào nhà Quyền, trăng non nhưng sáng rõ. Đúng là ánh trăng bạc.
3h kém. Giờ này mạng cũng chập chờn, rõ chán.
Ko biết Nam ngủ chưa, Nam chuyên dựng Linh dậy nhường Linh thức tiếp.
Mong cho Nam và Hương thành đôi.
Mong cho Nam đừng mất ngủ, ko chỉ vì Linh đâu. Linh chưa bao giờ thấy e Hương mất ngủ, nó ko biết uống cà phê, chưa biết buồn và đau khổ. Nhìn mặt nó già và xấu lắm, mất ngủ và lo nghĩ chắc thành quả nho khô chứ ko phải táo tầu, để Linh nhận hộ cho.

Noel năm ngoái Linh tặng Nam và em Hương mỗi người 2 cái tất, 1 cái bé hình con cánh cam và 1 cái rằn ri oách lắm. Linh rất thích món quà này, hức hức, thích lắm lắm, nghĩ là nó rất sáng tạo và ý nghĩa, mỗi người đều là 1 nửa của nhau, ko có nhau thì ko thành đôi (tất). Thế mà bao lâu rồi Linh vẫn thấy 2 nửa đôi tất đấy. Ôi thế là cả 2 nghĩ là Linh muốn 2 người đi tất cọc cạch à? ÔI chả nhẽ lại bảo là phải đổi chiếc kia cho nhau chứ!!! Thôi kệ chắc họ nghĩ quà chỉ để ngắm thôi.

Friday, October 22, 2010

bát bảo SL

Đây là trà bát bảo SL.

















Linh vô tình vào facebook trà bát bảo SL do Ly Hương làm, nhưng ảnh chụp bb HN, Linh tìm 1 cái vỏ chai Dr Thanh lên quán lấy bb về chụp ảnh.

Cốc này cực đặc biệt.

Có 3 cô gái xinh đẹp (cứ cho là thế đi vì Linh ko nhìn mặt) đến quán, gọi 3 cốc bb nóng, uống, chơi bài, tán phét, thanh toán tiền, đi về... để lại 3 cái cốc còn 1 ít bã và nước. Linh ra đổ hết vào... chai mang về đổ ra cái cốc này. Còn cái đĩa hạt bên cạnh í, may quá tối qua mẹ mang về 1 ít, sáng Linh dậy muộn đã thấy mất hết... nhân rồi, nhưng mà may quá, vì nó đã đc tách làm 2 nên nó nhiều gấp 2, lên ảnh vẫn ngon nhỉ.

Chú ý: hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ, ko phải là sản phẩm để bán. Thế nên quý khách cứ yên tâm là mình ko phải uống thừa của ai đâu.

Dì Tâm vừa gọi, bảo là mẹ và Hương vừa ở nhà dì nhưng dì quên ko nói. Dì bảo cơ quan dì- sở y tế- đang làm thí nghiệm nên cần thu mua chuột sống. Hơ hơ chuột nhà Linh đi du lịch mất rồi. Linh vừa đăng tin thu mua trên sonlaol “hộ” dì rồi :)) =))

Thành bảo nghỉ ở nhà sẽ càn quét để kiếm chác. Hy vọng Linh cũng kiếm đc mấy con khà khà.

To: Mr tranhaiha

Anh nghĩ mọi tấm ảnh em cho lên blog đều là “lừa đảo” thì đừng tin mấy cái ảnh ở trên, mà cũng ko nên tin những gì em viết, nhỡ đâu em bịa thì sao???

hoa đồng tiền

Tối qua Linh lên mở hàng xong rủ Nam lên vặt hoa trên thư viện. Trên đấy luôn có hoa hồng, hồng nhung đỏ màu mận chín, nhỏ và thơm, rất nhiều gai, cành to tướng nhưng cánh hoa nhỏ. Chắc bị vặt hôm 20-10 rồi nên chỉ còn 1 bông khô cong và khóm hoa đồng tiền, tí vặt sau, đi khám phá đã. Thấy cái thang sắt hướng lên mái 2 đứa rón rén trèo lên, tưởng tượng ra sân thượng bằng phẳng rộng thênh thang, ai ngờ mái tôn kín hết chỉ chừa ra lối đi rất hẹp ngoài rìa, uh cứ đi thử xem nhỡ đâu đằng trước rộng hơn, hic hic đằng trước vẫn thế, đành leo xuống khám phá trường... mẫu giáo bên cạnh.

Trường nhìn hay cực, nhà cửa giống ngày xưa í, có cây long não thơm lắm. Nam bảo nếu ai hỏi thì mình bảo vào tìm quyển vở của cháu để quên, Linh nói mẫu giáo ko có vở đâu, chỉ quên dép thôi. Lúc sau Nam nhìn vào bờ rào mừng rỡ nói: a cái quần để quên đây rồi. Há há há nó đúng là cái quần nhưng hình như đã chuyển đổi mục đích thành... giẻ lau rồi.

Vì có chó nên cuộc thám hiểm dừng tại đấy, trên đường về 2 đứa hái hoa lá lung tung cho thành 1 bó, có cả hoa gì mà hạt dài dài dính vào áo, Linh mặc áo len nên bắt Nam cầm hoa, Nam ko chịu cầm vì sợ mọi người nhìn lại tưởng Linh tặng Nam, nhìn bó hoa như bó cỏ í, về cắm trong cái cốc mẻ ko dùng đến. Nam cắt hoa bông dài bông ngắn cắm thành chủ đề... mẹ bồng con nhưng nó cứ siêu vẹo ngả nghiêng nên chuyển thành chủ đề... sống chết mặc bay. Cũng ko đến nỗi nào.

Thấy có 2 thằng ngồi uống nước với nhau, Nam quen nên rủ Linh ra chơi bài với bọn nó, Linh chẳng ngại gì nhảy vào chơi luôn, chơi tú sai, nghĩa là oánh tiến lên, ai bét thì phải làm theo sự sai bảo của người nhất, đau tim lắm. Linh thắng nhiều lắm nhưng chẳng nghĩ ra trò gì nên chỉ bắt bọn nó dắt xe sang quán sửa xe rồi dắt về, mang ghế sau đít chạy quanh gốc cây mấy vòng, đội bàn sinh viên lên đầu đi dọc theo con lươn ở đường, tặng hoa rồi dắt xe cho mấy đứa con gái, trèo cây phượng (Nam gợi í phải gãi tai và kêu khẹc khẹc nữa)... Hic hic Linh cũng bị ôm gốc cây, hát quốc ca và chạy theo tặng hoa cho 1 em gái, cái vụ ôm ghế chạy quanh gốc cây cũng bị phản đòn.

Có mấy bông hoa cũng hay, mấy cô bé đc tặng hoa đều mang về nhà thế nên cốc hoa còn mỗi 1 bông thôi.

Wednesday, October 20, 2010

20-10

Linh cứ sợ hôm qua buồn nhưng hoá ra lại rất vui. Sáng 2 mẹ con về nhà ông bà chơi. Ông bảo xuống lấy ổi mà ăn, đứa cháu đầu tiên của ông lục khắp bếp mà chẳng thấy cái gì màu xanh hoặc tròn tròn hoặc có thể gọi là quả, bèn mở... nồi ra, ah ha có khoai luộc, ngon cực kỳ. Ông bà có 1 mảnh vườn, gia tài của bà đấy, nhưng nó lại hình tam giác, và nó ko ở cạnh nhà mà cách đấy mấy nhà cơ; nhà bà Tuy ở cạnh đấy san ủi để làm nhà có ý định với mảnh đất này, hoặc mua lại hoặc ủi hết đi và đổi cho ông bà mảnh khác; thế nhưng ý bà ấy là đổi lấy 1 mảnh trong khi ko ai muốn cả, đất nhà ông bà tuy nó có 3 cạnh nhưng nó men theo đường, 25m mặt tiền đó, tự nhiên đổi lấy 4, 5m mặt đường thì hơi thiệt, mẹ bảo đổi lấy 7m còn sâu bao nhiêu cũng đc. Tự nhiên cái mẩu đất đấy lại có giá, bình thường bà trồng rau, suốt ngày ra chăm bón rồi bảo con cháu về lấy rau ăn, thỉnh thoảng bà lại đem 1 ít đi bán, cũng đc khơ khớ đó. Cậu Hiếu bảo mai kia cho cậu mảnh đấy cậu làm nhà, cậu vào Nha Trang trông công trình cho bác Trịnh giờ nói cũng lơ lớ rồi, cậu hơn Linh 10 tuổi và quý các cháu lắm nên Linh rất quý cậu. Vì bạn bè lôi kéo nên cậu nghiện, nếu bố còn sống thì chắc chắn cậu đã thành đạt rồi, có một thời gian dài cậu ở nhà Linh để cai, một người bạn nói cậu sẽ nghiện lại làm Linh oà khóc, cháu thương cậu nhiều lắm.
Hội phụ nữ tổ cũng tổ chức 20-10 cho chị em, mỗi người góp 60k, còn lại trích quỹ hội. Mẹ ko tham gia mà bỏ 90k mua 1 con vịt, mẹ bảo thêm 30k mà cả nhà đc ăn. Dạo này mẹ có phi vụ gì ấy nên cũng có tiền; ngày trước nhà khó khăn lắm, mẹ vay của bà 5 chỉ, giờ chóng mặt vì vàng lên, mẹ đang mua trả dần cho bà. E Hương thích đồ trang sức lắm nên thấy mẹ ra chỗ mua vàng cũng đi theo, mua đc 1 cái lắc chân, Linh thì đc 1 cái lắc tay. Tuần trước Hương và Thuỳ chia nhau tiền ở quán, e Hương đã trang trải hết nợ nần với mẹ, còn cho c Linh đc 50k nữa. Hôm sau c Linh đi chợ với mẹ, mua cho mẹ đôi dép 20k, chiều đi hội chợ mẹ mua cho c Linh vòng mã não 40k, c Linh lãi ghê, nhưng tiền lãi đó ko đc tiêu lung tung, phải lên mở hàng lấy may cho e Hương, ko hiểu sau vía Linh lại hợp với 2 đứa nó thế, đến giờ mới biết tứ hành xung là cái gì, chắc Linh với 2 đứa nó xung nên hợp, chết chưa từ giờ đừng làm phật ý chị nhá chị ko lên mở hàng cho ế ẩm, mấy hôm chị tử tế lên dọn hàng rồi mở hàng cho thì cư xử rất tệ, đến khi chị ghét ko thèm lên nữa thì mới biết chị lợi hại thế nào hà hà hà. Hôm trước Linh mở hàng cho, cái Thuỳ tuyên bố 1 câu xanh rờn: hôm nay đảm bảo đông khách. Có khá hơn hôm trước nhưng chưa đc như mấy hôm đầu.
Chú bán vòng bảo nếu thuận tay phải thì nên đeo tay trái, Linh gần như thuận cả 2 tay, với lại từ bé ông ngoại và Linh đã quy ước là đồng hồ bên trái, vòng bên phải, thế nên Linh đeo vòng bên phải, lắc tay bên trái, ít nữa có đồng hồ vẫn đeo thêm đc vì lắc mềm mà. Mọi người thích gộp lại nhưng Linh thì thích tách ra, đó là đồng hồ, máy ảnh, điện thoại. Linh thích cả bút mực nữa. Tối qua ko ngờ nhận đc hoa và quà từ xổ số, quá bất ngờ luôn, trêu c Hương là e suýt ngất vì e đc nhận hoa quà và bắt tay chú Toán đầu tiên. C Hương bảo mọi năm ko có quà vì cô Thuý, cô làm mất đoàn kết mọi người.
May quá thế là có quà cho mẹ he he, năm nay Linh có nhiều lộc cực, tiền và tình, tình và tiền, nhưng mà dưa bở cũng nhìu, nhưng mà dưa bở do Linh trồng ha ha ha, chỉ chưa có việc làm chính thức và lâu dài thôi.
Bất ngờ vì anh Thế Anh nữa. Linh toàn gặp những người chỉ nói đc chứ ko làm đc. Linh trêu hoa ly nghĩa là chia ly đấy, anh mỉm cười bảo để anh bẻ hết đi nhé. Nhưng nó rất thơm mà, hoa ly vàng đẹp hơn màu hồng, nhìn quý phái nhưng giản dị.Hạnh phúc vì món quà của Nam: một cái cần câu. Nam bảo Linh hãy câu thật nhiều cá nhé. Nhưng Linh thì thích câu nhiều thứ cơ, ví dụ như túi rau cải chẳng hạn, hoặc 1 ai đó ha ha, hết hè điếu rồi thì chuyển sang thu điếu. Linh ôm cái cần câu nhảy tưng tưng làm mẹ phát hoảng: mày điên à. Con đang điên vì thích đây.
Nam tặng cho mẹ 1 cái khăn, mẹ chê là già nhưng Linh Hương thấy rất đẹp, Hương bảo khi nào cho con mượn he he. Mẹ có 1 sáng kiến rất tuyệt vời (đêm kiến mới đúng), đó là mua thêm 1 cái khăn y như thế nữa, rồi cắt may, thế là đc 1 cái áo... dài ha ha ha, khăn này khoảng 60x180cm, chắc chỉ có mẹ mới nghĩ ra thôi, lúc đầu mẹ còn nghĩ ra áo 3 lỗ cơ, sau mới phát minh ra áo dài tay ngắn, mẹ bảo sẽ mặc khi Nam lên ăn hỏi nữa hà hà hà, nếu mà thật thế chắc vui lắm. Linh bảo mẹ may áo dài rồi quàng khăn này cũng đc mà, Nam mua cho mẹ vải may áo dài nhưng mẹ ko thích lắm chắc còn lâu mới đi may. Quay lại cái chủ đề ăn hỏi nhá, để chèn cái ảnh này vào, cái mũ là do Nam tặng còn quạt là Linh mua ở QN, khăn là quà 20-11 của bác Hằng, đầu Linh bé quá đội ko vừa nên phải buộc thế cho vừa, và cho crazy nữa.
Mấy hôm ngày uống chè tươi, tối đen đá ko đường thế mà ngủ tít mít, có lẽ vui. Tự nhiên ngày bát bảo đầy cam thảo, tối sữa chua thạch rau câu cà phê lại khó ngủ, vẫn rất vui mà









Monday, October 18, 2010

Cuộc sống thật tuyệt vời với bao điều bất ngờ và thú vị. Linh thích bất ngờ, cho dù nó buồn hay vui, may mà hôm nay rất vui, ngạc nhiên thích thú, Linh há hốc mồm vì kinh ngạc, Linh chỉ kể chuyện vui thôi, chuyện chai nước khoáng í, thế mà người đó rút điện thoại ra “search” cho Linh rùi.

Linh thích phim lồng tiếng trực tiếp, vì nghe giọng nhân vật thật hơn, cảm xúc, đây là lần đầu tiên Linh nghe và nhìn thấy 1 người suýt khóc như thế.

Ôi chẳng biết nói gì cả, cảm giác lạ và quen.

Sunday, October 17, 2010

Nam bị đau chân

Nó sưng nó tấy

Đi phải chống gậy

Khập khiễng khập khà

Hà hà hà hà

Nam bị đau chân thật nhưng ko như bài thơ này đâu, vẫn đi lại bình thường chỉ ko đc vận động nhiều thôi, thế nên Nam xin nghỉ lên nằm ở bệnh xá mấy hôm.

Chủ nhật Nam và Trung cảnh đi uống rượu say bét nhè rồi lên đồi thanh niên ngồi, gọi Quân hải và Trung đen lên, thấy bảo còn bị chó đuổi, Nam kêu đau chân gọi e Hương lên đón nhưng e Hương đi nộp phạt rồi đi xin bằng lái cho Tuấn Anh, thế là Nam gọi cho Linh. 2h Linh mới ngủ, 3h Nam gọi Linh vẫn ngái ngủ lắm nhưng vẫn nhanh nhanh lên chỗ Nam, lên đấy thấy Trung cảnh ngủ ngon lành ở 2 cái ghế, Nam thì ở trong nhà nên Linh ko vào, lúc sau e Hương lên thì Linh về. Quá đáng.

Nam bảo tối lên bệnh xá đón Nam thế là Linh lên... chờ Nam ăn cơm, ăn xong leo lên sân phơi tán phét. Nam bảo cố tình gọi Linh đến để chỉ cho Linh chỗ đấy vì nghĩ là Linh sẽ thích. Nam có biết Linh thích chỗ nào ko? Chỗ nào ko có tường, ko có mái!

Lúc đầu Linh tử tế... ngồi lên dép, sau bỏ dép ra nghịch, Nam nói: Nam hỏi này, sao Linh hay ngồi bệt thế, lần trước đi câu thấy viên gạch Linh ngồi lên luôn ko thèm phủi. Cái cách Nam nói, cái từ “Nam hỏi này”, cái mặt Nam lúc đó... làm Linh thấy hơi bất ngờ, rất ngạc nhiên và thích thú, Nam có vẻ rất ngạc nhiên về Linh thì phải.

Hôm đi hội chợ thấy ghế của chú bán vòng rất lạ, ghế gấp có tựa làm bằng sắt hàn khâu dây xanh xanh như ở võng, Linh nói chú có cái ghế hay thế, mẹ bảo chú có bán ko nó mua. Hôm qua Nam- bạn Hương- làm ở bưu điện, đi phát giấy thông tin sđt sửa máy ở khu nhà Linh, nó lượn vào nhà chơi, Linh bóc vỏ khoai lang cho nó ăn nhưng nó bảo hồi bé nhà nghèo phải ăn nhiều rồi nên ko thích, nó kể chuyện bố nó làm bưu điện, phải lên vi ba ở, 4 tuổi nó tự leo lên trên đấy cùng bố, trên đấy ko có điện mà chỉ có ắc quy chạy máy thu phát tín hiệu, tối ngủ toàn thấy đèn máy xanh đỏ thôi. Lúc Linh bắt nó kể về vi ba, nó nói trên đấy chán lắm, mẹ bảo chị Linh thích ở trên đấy, chị ấy thích phiêu lưu mạo hiểm. Linh cũng thấy hơi ngạc nhiên, mẹ rất hiểu Linh đấy chứ.

Nam Dep Trai
11:52 PM 17/10 laj cha ngu dc l ah
11:52 PM 17/10 sao dao nay hay mat ngu the ko bjt
11:53 PM 17/10 tra da,ca fe ko dam uog ma ngu trua cug ko the ma toj van ko ngu dc
11:55 PM 17/10 hon 1tuan roj ko dj lam ko bjet con cho cua n no con nhan ra n nua ko
11:55 PM 17/10 uj ngaj dj lam wa
11:56 PM 17/10 ma nay lan truoc n bj dau chan co noj j lug tug ko nhj
11:56 PM 17/10 hom day ngaj the
11:57 PM 17/10 djh nt goj l day nhug ko dam
11:58 PM 17/10 may ma nho ra kjeu lam fjen nay
11:58 PM 17/10 doc lug cug nhj,chak ko hjeu dau qua

Cuối tuần vui vẻ




Linh (10/17/2010 4:00:04 PM): thế khi nào anh làm lẩu
•÷±‡± (MA) ±‡±÷ Hieu (10/17/2010 4:00:12 PM): chac may hom nua
Linh (10/17/2010 4:02:00 PM): bao nhiu 1 nồi ah a
•÷±‡± (MA) ±‡±÷ Hieu (10/17/2010 4:02:38 PM): anh cung chua dinh dc gia'
•÷±‡± (MA) ±‡±÷ Hieu (10/17/2010 4:02:50 PM): vi minh con phai xem do an tren nay the nao da!~

Linh (10/17/2010 4:03:34 PM): thế a bán cho e bao nhiu nào
•÷±‡± (MA) ±‡±÷ Hieu (10/17/2010 4:03:49 PM): em uh 200k
•÷±‡± (MA) ±‡±÷ Hieu (10/17/2010 4:03:52 PM): :D

Linh (10/17/2010 4:03:53 PM): eo
Linh (10/17/2010 4:04:50 PM): thế tối e ra đổ nước ở đấy cho a bán nha
•÷±‡± (MA) ±‡±÷ Hieu (10/17/2010 4:05:53 PM): kakak
Linh (10/17/2010 4:06:09 PM): nếu a ko thích
Linh (10/17/2010 4:06:23 PM): thì để e ra đổ mắm tôm ở đấy cũng đc
•÷±‡± (MA) ±‡±÷ Hieu (10/17/2010 4:06:28 PM): :-q

Linh ko thích ngày nghỉ đâu, thích đi làm cơ, nhàn cư vi bất thiện mà.

Cuối tuần này ko tệ tí nào. Hôm qua Linh online gặp Nguyên, Nguyên kêu đói, gần đến giờ cơm rồi nhưng vẫn đi ăn bánh mỳ batê với Nguyên. Nguyên lắp xong máy bay rồi, chờ điều khiển nữa thôi. Ôi nhìn nó thích lắm. Linh cũng muốn đc bay. Nguyên bảo cái điều khiển rẻ nhất dưới 500k, uh đc đó, may kia sẽ mua mỗi cái điều khiển về bay trên máy tính. Nguyên bảo khi nào bay thử sẽ cho Linh đi cùng, xuống sân bay Nà Sản í, thích thế. Linh nói trước hoặc viết trước đều bước ko qua, hy vọng lần này qua. Máy bay mới của Nguyên cánh bằng, gần giống cái trong hình thôi, Linh quên mất cái web nên ko kiếm đc ảnh hehe cho tạm vào khi nào đính chính sau nhá.

Ban đầu Nguyên có cái máy bay màu vàng í, chưa nhìn nó bay bao giờ, chỉ đc nhìn nó khởi động cánh quạt, nghe tiếng quạt ghê lắm. Có hôm Linh đi làm sớm, lượn lờ thì thấy 1 vật thể bay ko xác định, nó như 1 cái hộp biết bay vậy, ko thấy cánh quạt, cũng ko thấy di chuyển nhiều, nó bay cao và lâu lắm, hay lên đỉnh núi trên bản lầu í, Linh chờ nó hạ cánh nhưng có vẻ như nó bay qua núi, thế nên đi làm, hôm sau cũng rình giờ đấy chỗ đấy mà ko thấy nó.

Cái máy bay béo béo í, nhìn thế thôi nhưng bay đc đấy, ngộ nhỉ, lúc đầu tưởng mô hình thôi.

Linh kể là hôm qua có người lâu rồi ko liên lạc với Linh tự nhiên lại nhắn tin, Nguyên bảo có đứa học cùng lớp 9, giờ lấy chồng ở trong kia cũng tự nhiên gọi cho Nguyên.

Tối qua nướng khoai nướng chuối nhưng Linh về nhà xem Siêu mẫu VN nên chẳng đc ăn, hic hic, chẳng ai mang phần về cho nữa, Nam cực tệ, sách túi chuối về khoe với Linh là chuối nướng ngọt lắm, đáng nhẽ phải nướng về cho Linh 1 quả chứ!!! Chung kết Siêu mẫu cũng hay lắm, chọn 6cặp rồi thi ứng xử, như thi hoa hậu vậy, có 1 cặp trả lời rất khá, hỏi là: em muốn chọn nhà thiết kế hay nhà thiết kế chọn em. Cô gái thì trả lời là ban đầu mới vào nghề thì muốn nhà thiết kế chọn mình (chấp hêt), nhưng sau đó khi đã có chỗ đứng rồi thì muốn chọn NTK. Chàng trai thì thông minh hơn (trả lời sau mà): trên sàn diễn thì NTK chọn mình còn trong cs thì mình chọn NTK, yeah, I love u, hoà bình cho thế giới. Linh Hương ngồi xem cứ bình luận thêm vào như xem hoa hậu.

Sáng hôm qua làm đất, sáng nay mới trồng túi hạt cải nhặt đc hôm đi câu, trồng xong mới nhìn: bắp cải Wang. Hic hic, ko biết cải Wang với cải thường khác gì nhau ko chứ có 3 cái thùng xốp bé bé trồng bắp cải có mà chật kín, nó mà mọc hết chắc ăn như rau cải canh hoặc mang về cho bà trồng thôi, ko biết trồng bắp cải huýt sáo có mọc nhanh hơn ko nhỉ?

Chiều chat với anh Hiếu thấy vui thế. Nhiều khi làm quen với 1 ai đó, Linh nghĩ là cứ cho là mình yêu người này đi nhưng mà đem ra hỏi ý kiến anh Hiếu chắc anh loại ngay. Nam hỏi Linh muốn nửa kia ntn, Linh bảo ko mong chờ gì cả vì chẳng cái gì Linh mong ước mà nó đc như thế, nếu ước 10 thì cùng lắm là đc 5 thôi. Trong phim Gia đình đá quý, cô chị cả nói những cô gái bình thường sẽ yêu người làm mình cười, những cô gái thông minh yêu người cho mình sự tin cậy, Linh là cô gái bình thường; cô chị hai nói là người may mắn thì lấy đc người mình yêu, cô ấy là người ko may mắn nên sẽ lấy người yêu mình hoặc mặc cho số phận, Linh mặc cho số phận. Công việc thì có thể phấn đấu chứ con người thì ko thể. Linh tham lắm, muốn người yêu mình phải hoà hợp với gia đình và bạn bè, để đi chơi thì lôi theo đc. Uớc mơ chỉ là ước mơ, bạn bè thì làm Linh cười sặc sụa, “đối tượng” thì Linh nhếch mép hoặc cười đểu, còn sự tin cậy á, chẹp chẹp, sao nó sa sỉ thế. Có 1 người bạn mà Linh rất quý, rất tin tưởng, nhưng mà ko dám tấn công, nếu mà yêu người đó và giới thiệu với chị Thuỷ chắc chị sẽ bảo giống chị, cái này sẽ kể sau.

Thôi đi xem phim đã, mật mã Da vinci. An có quyển này nhưng chắc chưa đọc xong, Linh thì đọc phần trước nó, Thiên thần và ác quỷ, nhưng cũng chưa xong, ko hấp dẫn lắm.

Friday, October 15, 2010

Calling Out - Cinderella's Sister OST


nareul kkaeuneun oeroume jichyeobeorin jameseo kkaemyeon
yeojeonhi utneun geudaega saenggangnaseo nado mollae miso jitneunde
ireoke tto sarangeun gago areumdaun gyejeori omyeon
nega namgin seulpeume geuriume naneun tto i georil geotneunda

haru tto haru na saragadaga geudae ireume
tto nunmuri namyeon na chameul su eobseo
ireoke useul su eobseo tto geudae ireum bulleobonda

gaseume nameun sangcheodo ijen geudae ireum ijeuraneunde
nae ipsureul kkaemulgo chamabwado nae sarang neo hana ppunin geol
haru tto haru na saragadaga geudae ireume
tto nunmuri namyeon na chameul su eobseo
ireoke useul su eobseo tto geudae ireum bulleobonda


When I wake up from the loneliness that wakes me up
I think about their always smiling face which makes me smile without knowing
Like this another person leaves and when another beautiful season arrives
with the sadness and longing for you which you left behind
I walk down this street again
Day after day as I live my life I get teary after hearing his name
I can’t hold it in, I can’t laugh like this
I try calling his name again
With the scar he left on my heart I’m trying to forget his name
although I bite my lips trying to hold it in, my love is only you

Linh rất thích bài này.

Vì nó rất buồn.

Linh nghe thấy buồn lắm.

Xem phim này rồi nhưng thấy ko hay. Như dở hơi í. Hồi đó xem phim Personnal Taste rồi xem phim này, trên mạng ca ngợi phim này hơn phim kia nhưng Linh thấy ngược lại. Phim này đc mỗi cái nhạc hay hơn thôi, nhưng Linh lại nghe nhạc phim kia nhìu hơn. Mặc dù thích bài này lắm nhưng Linh ko nhớ nghĩa là gì nữa, mặc kệ, hay là đc. Trong phim còn 1 bài nữa, ko nhớ như thế nào, chỉ chép lời Việt lại thôi.

Hương vị của tình yêu là thế nào nhỉ?

Có phải đó là tâm trạng ngọt ngào!

Nụ hôn nơi ngõ tối như thế nào nhỉ?

Có phải bầu trời sẽ sáng lên!

Và bên tai em là tiếng chuông thánh thót câu nói yêu thương!!!

Có mỗi đoạn đấy là hay thôi, trước và sau nó cứ kiểu gì ấy. Xem tại vì lười suy nghĩ; nếu đọc truyện thì sẽ phải nghĩ xem vì sao tại sao, xem vì thích 2 diễn viên chính. Giờ thì cạch ko xem truyền hình Hàn nữa, chuối cả vườn, nhưng xem đỡ tức hơn Việt; xem phim điện ảnh Hàn thì hay hơn của Âu – Mỹ, nó phù hợp với người Việt hơn, và đậm đặc hơn nữa.


hoa hong ko gai


Hoa ngủ gật rồi nên trưa ngồi vặt trụi ra lại đc 1 bó khác hehehe.

Buộc bằng dây chun bé quá nên phải cài 1 bông khác vào để giữ, nhìn lại càng xinh.

Có 3 bông vẫn ngẩng cao đầu nên cắt ngắn đi cắm vào cái tách cà phê, còn 3 bông hoa màu nhạt nhạt nhìn như đống giấy vụn là hoa Linh vừa làm đó, càng nhìn càng giống đống giấy vụn. Tối mẹ đi HN, định làm tặng mẹ nhân ngày 20-10, có 2 bông 100% cánh hoa hình trái tim, bông thứ 3 thì cánh hình... tam giác ha ha ha, siêu sáng tạo. Nhìn hướng dẫn thì rất dễ nhưng làm thì khó quá. Sáng hôm qua định đi mua giấy nhưng có 1 cái nick đang sáng nên ngồi chơi thôi. May quá chiều đi làm chị Xuân mang cho 1 đống giấy, tha hồ làm.








Thursday, October 14, 2010

Thế giới của Sophie - Jostein Gaarder

Quyển này khó nhằn lắm mặc dù rất hay, nó nói về triết học nhưng rất hấp dẫn và hồi hộp. Cô bé Sophie tự nhiên nhận đc những bức thư của 1 người người lạ tên là Anbectô, những bức thư ban đầu xuất hiện rất bí ẩn, sau đó đc 1 con chó mang đến. Ban đầu là những câu hỏi và giải đáp bình thường, sau đó là những hiện tượng bí ẩn, những cuộc gặp gỡ trao đổi về triết học. Sau đó 2 thầy trò phát hiện ra họ ko phải là họ, họ là những nhân vật trong 1 câu chuyện của 2 cha con Hilde, và 2 ng đã tìm cách thoát khỏi câu chuyện đó. Triết học thì còn dễ hiểu chứ cái loằng ngoằng về nhân vật thì khó hiểu lắm. Sống gần 16 năm rồi, phát hiện ra có 1 cô bé sinh cùng ngày cùng tháng với mình, và mình chỉ là nhân vật tưởng tượng trong câu chuyện làm quà sinh nhật 16 của cô bé kia. Vậy mọi thứ quanh mình thì sao, khi thoát khỏi câu chuyện rồi thì sống tiếp thế nào. Đây là suy nghĩ, cảm nhận của Linh, còn câu chuyện có phải thế ko thì ko bít, nó cứ kiểu gì í, sau khi mọi suy nghĩ và hành động của Sophie diễn ra thì cô bé nhận đc 1 kịch viết lại những gì sảy ra, cứ như có ng theo dõi vậy. Nói chung là rất thú vị, ước gì mình có 1 ông thầy như vậy, có 1 cuộc phiêu lưu như vậy.

Khi bác sĩ bảo bà ốm nặng, bà đã nói “Đến bây giờ tôi mới nhận ra cuộc sống đẹp đến thế nào”.

Linh thấy cuộc sống rất đẹp, ngay cả khi đau khổ nhất hay thất vọng nhất. Cũng hơi buồn vì sau khi bố mất thì Linh cũng làm bạn bè xa lánh, nhưng giờ đây ai là bạn thì vẫn là bạn, mà tình bạn giống như xương rồng, ko cần tưới vẫn lớn lên, mọc rất nhiều gai để che trở cho phần thân mong manh của nó.

Epicurus đã tổng kết xu hướng triết học giải thoát của mình bằng cái mà ông gọi là bốn vị dược liệu: Không phải sợ thần linh. Chẳng đáng lo cái chết. Điều thiện dễ đạt đc. Nỗi sợ dễ chịu đựng.

Linh ơi nhớ 4 vị thuốc này nhé, tuy nhiên phải sửa cái vị đầu tiên là: tôn trọng thần LINH. he he he

Descartes nói: Cognito, ergo sum. Tôi tư duy, vậy tôi tồn tại.

Linh tưởng câu này của Đác-uyn chứ: tôi tư duy nghĩa là tôi tồn tại. Có 1 thời gian Linh ko có gì để tư duy cả, buồn chán và thấy mình còn thụ động hơn cả thực vật, thế là suốt ngày ngồi giải ô số sudoku để suy nghĩ, Linh sợ nhất là khi ko có gì để nghĩ, sợ các tế bào thần kinh sẽ mất đi, sợ bệnh Alzheimer.

Hai điều tràn ngập tâm tư tôi với sự ngưỡng mộ và kính sợ luôn luôn mới mẻ và gia tăng mỗi khi nghĩ tới: bầu trời đầy sao trên đầu tôi và quy tắc đạo đức ở trong tôi. Kant

Có lẽ Linh cũng thế. Linh luôn ước sân thượng ko có mái. Linh luôn tự hỏi mình nên như thế nào, nên làm gì, lý trí hay trái tim. Hồi bé có 1 lần vào chùa chơi, 1 bà bán hương hoa ở cổng nói với Linh: con bé này mai kia đanh đá lắm. Hồi đó em Hương cực kỳ đanh đá, Linh thì hiền, nhát và rụt rè lắm, lúc nghe bà ấy phán vậy thì thấy rất buồn cười, nửa nghĩ là bà nói bậy bạ, nhưng nửa lại cầu mong như vậy. Nếu chọn giữa Tấm và Cám thì Linh muốn làm Cám. Nếu chọn giữa phù thuỷ và công chúa thì Linh thích phù thuỷ. Linh thấy người xấu luôn thông minh hơn, cố gắng nỗ lực nhiều hơn; còn người tốt thì “may hơn khôn”. Linh lơ lửng giữa cáo già và cừu non, giữa ngoan hiền và tàn ác, Linh muốn mình là cáo đột lốt cừu, muốn là người “khẩu xà tâm phật”, thích ngồi cười khẩy khi người khác ngồi khoe mẽ và huênh hoang, để rồi Linh sẽ làm người đó bẽ mặt cho chừa. Linh rất tình cảm và nồng nhiệt, nếu đc đào tạo từ bé thì có thể trở thành sát thủ máu lạnh tàn ác đấy.

Đa số mọi người đều nghĩ rằng tinh thần là những thứ “không khí” hơn cả hơi nước. Nhưng thật ra đó là một sự nhầm lẫn. Tinh thần còn “đặc” hơn cả nước đá.

Linh cũng nghĩ vậy. Có rất nhiều câu chuyện nói về tính tích cực trong suy nghĩ. Nhớ có 1 chuyện về 1 vận động viên điền kinh bị trấn thương ở chân mà bác sĩ nói là ko thể chạy tiếp đc, phải bỏ Olimpic, ban đầu ko thể đi lại đc nhưng người này đã rất cố gắng để tập đi, khi nằm nghỉ anh cũng tưởng tượng mình đi, rồi tiến đến chạy, tập luyện kết hợp với tưởng tượng đã giúp anh làm nên điều kỳ diệu, anh đc tham gia Olimpic, tuy ko có giải nhưng đó là mơ ước của anh. Quá khâm phục.

Khi tôi mười sáu – Susie Morgenstern

Chẳng biết truyện này của nước nào nữa, nó đc dịch từ bản tiếng Pháp nhưng nó có giọng hài hước và nhanh nhạy của Mỹ. Câu chuyện về một cô gái 16 tuổi, ko biết tên, chỉ biết họ là Hock, nghĩa là cao. Cô nàng này cao, béo, học rất giỏi, nhưng xấu xí và rất tự ti về ngoại hình của mình.

“Khi cười, trông con xinh lắm”. Tôi hiểu mẹ nói vậy là muốn kết thúc cuộc tranh luận. “Và con đẹp trong nội tâm nữa”, mẹ kết luận. Hẳn là tôi có túi mật đẹp nhất rồi, hai lá phổi tuyệt vời, buồng gan như tiên và hai buồng trứng vĩ đại, dù chưa hoạt động.

Vẻ đẹp nội tâm đc nàng chế ra hay đấy chứ. 16 tuổi nhưng nàng chưa có kinh, thế nên nàng nói là 16 năm vô sinh, hài hước và thông minh.

Hiểu chưa? Nếu ko thì hiểu đi! Đây là câu nói quen thuộc của một cô giáo, bó tay thật, may mà nền giáo dục của VN ko có cô nào thế này nhỉ, vì cô ko cần nói học sinh cũng tự hiểu là phải hiểu he he.

Vì cớ gì Chúa Trời lại ban cho con người tận hai tai mà chỉ có mỗi một cái miệng? Đấy là để con người phải lắng nghe nhiều hơn và nói ít hơn đấy. Câu này đúng nhỉ, Linh thấy là mọi người rất thích đc nói, thích có người chăm chú lắng nghe, và nhất là nhớ những gì mình nói.

Hôm nay là thứ Sáu, và cả 4 mẹ con sẽ nằm trên giường của chị Sandra để nói chuyện, suy nghĩ và mơ ước. Mẹ là một thành viên thường trực của những buổi họp này, gán sự phẫn nộ lờ mờ của mẹ cho những chủ định quá khích của chúng tôi.

Mẹ luôn nhìn chúng tôi như thể mẹ phát hiện ra châu Mỹ, và thốt lên: “Ôi, ba thế giới của mẹ!”.

Mẹ tôi là một chiến sỹ đấu tranh cho cuộc sống, và phương châm của mẹ là: “Trong cuộc sống, mọi thứ tuỳ thuộc vào thái độ mà người ta dành cho nó”. Mẹ tin chắc rằng nếu mỗi buổi sáng, người ta thức dậy và nói: “Sống thú vị thật”, thì cuộc sống sẽ vâng lời ngay.

Mẹ nói: “Chỉ cần sống mỗi ngày cho tốt, và hạnh phúc”.

Mỗi lần đỡ tôi dậy, mẹ lại nói: “Tốt lắm! Ngay cả khi ngã, con ngã cũng rất tuyệt. Cố lên! Tiếp tục nào!”. Một người mẹ như một tấm mạng che, mẹ chùm lên khuyết điểm của những đứa con để che chúng đi.

Một người mẹ tuyệt vời nhỉ, Linh rất thích bà mẹ này, uớc gì mai kia Linh như vậy, yêu thương và động viên con. Mẹ Linh cũng luôn che khuyết điểm của Linh, nhưng mẹ làm cho Linh hoàn hảo và đẹp đẽ hơn qua lời nói với người ngoài, như mọi người mẹ khác luôn khen ngợi con cái mình, mẹ ko dạy bảo các con nhiều, cũng ko động viên con cái nhiều. Nếu định làm một cái gì đó thì tốt nhất là tự suy nghĩ rồi tự làm, thất bại thì nín lặng còn thành công thì nói ra để mẹ tự hào, chứ nói ra ngay từ đầu thì mẹ và em Hương sẽ luôn luôn phản đối, sẽ đưa ra các rủi ro có thể sảy ra, sẽ nói Linh viển vông, sẽ làm nhụt chí...

Khi tôi 16, tôi vẫn tưởng rằng cái chết giống như một thứ quả bị thối, tự rời bỏ cái cây, và với sự đồng ý của cả hai bên. Tôi từng nghĩ rằng điều đó chỉ xảy ra với những người đã già, và thực sự chẳng còn gì hơn là chán sống.

Bánh mỳ và cái chết: mọi thứ đều xoay quanh hai điều này.

Ông ngoại chắc sẽ cười mà bảo rằng: “Chết chẳng mất gì, nhưng nó vẫn đáng giá một cuộc đời”.

Cái chết của cậu là một nhát dao găm đã để lại trong trái tim tôi một hố sâu. Cả nhà đã phải tự lập ra cả một triết lý để chấp nhận cái chết này, song công trình ko trụ vững nổi với tôi. Tôi phát hiện ra rằng với cái chết của một người mình yêu quý, thì chính mình cũng chết ở trong lòng một chút. Tôi chưa chết, nên ko thể biết cái chết nó thế nào, song mỗi một xẻng đất đổ xuống linh cữu của cậu đã che đi phần nào cuộc đời tôi.

Nếu Xuân Diệu đọc đc những dòng thì ông ấy nói gì nhỉ, yêu là chết trong lòng một ít, cái chết cũng làm chết trong lòng một ít. Linh nghĩ rằng yêu sẽ làm cho lòng mình rộng lớn hơn chứ ko phải chết đi, giống như một câu chuyện nói rằng yêu tức là lấy một phần trái tim mình cho người khác để nhận lại một phần trái tim của người khác, giống như vá quần áo vậy, chỉ có điều là miếng vá chắc chắn ko thể bằng lỗ hổng, như vậy trái tim mình có thể to lên, hoặc nhỏ đi, nhưng sẽ đa dạng và giàu tình cảm hơn.

Khi tôi 16, tôi tin chắc rằng cuộc đời còn nợ tôi vô số những trận cười, những trò giải trí và những phút giây tươi đẹp... nó nợ một khoản rất lớn, song lại ko trả nhanh cho lắm.

Linh cũng nghĩ như vậy, thế nên Linh quyết sống thật lâu, để đòi cuộc đời tất cả những gì nó nợ Linh, hoặc những gì Linh xứng đáng đc nhận.

Tình bạn ko phải là một khoản đầu tư mang lại lợi nhuận.

Hoặc ko cần đầu tư mà cũng siêu lợi nhuận. Có rất nhiều người bạn làm Linh “lỗ vốn”, nhưng Linh có nhiều hơn những người làm Linh giàu có. Linh rất tự hào về bạn bè mà mình có, Linh luôn ước mình thật giàu có, để báo hiếu cho mẹ, và để “đầu tư” cho bạn bè.

Ở nhà chúng tôi, Chúa Trời là một từ thường dùng và đã nhàm. Ông sống trong từng ngõ ngách như một con chuột nhắt hay một con chuột to bự... Chúng tôi rất yêu quý ông. Ở nhà chúng tôi, ông như ở nhà mình, nhưng ông ko làm chúng tôi quá sợ, vì đó ko phải là một Chúa Trời hung bạo. Ông rất thân thiện với chúng tôi. Chúng tôi cầu khấn ông, chúng tôi hoan nghêng ông, chúng tôi ít nhiều nghe lời ông, nhưng chúng tôi chỉ tin vào ông có ba phần tư.

Gia đình cô nàng này là người Do Thái, ko biết niềm tin vào Chúa của họ như thế nào, đoạn này chỉ để so sánh Chúa giữa ngày xưa và bây giờ, giữa thế hệ trẻ và thế hệ già, giữa 2 quốc qua với nhau mà thôi, trong truyện này và truyện “Thời thơ ấu”.

Nếu việc này ko quan trọng thì việc gì quan trọng? Thậm chí một cái cây cũng cần phải có một chức năng và tìm một nhiệm vụ để hoàn thành.

Đoạn này là mọi người an ủi cô bé khi ko làm đc điều mình muốn. Sống phải có mục tiêu chứ nhỉ, và cả đam mê nữa.

con chuồn chuồn

Tối nay rất vui, có nhiều điều thú vị và bất ngờ.

Vậy mà ko hiểu sao về nhà lại thấy buồn.

Buồn kinh khủng.

Trước kia Linh hay khóc cho đến khi ko thở nổi và đau rát cổ họng. Giờ ko có hứng, ko rặn đc giọt nào mặc dù lòng nặng trĩu. Lạ thật, Linh có nhìn thấy cái gì đâu, thế sao lại khóc ngon lành thế. Tự nhiên ko muốn ngủ.

Nếu mất đi 1 cái gì đó thì nên chấp nhận và quên đi rồi tìm cái khác gần giống. Nhưng mà khó lắm. Làm gì có 2 giọt nước giống nhau. Làm sao mà quên đc. Chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Wednesday, October 13, 2010

fun

Điều Linh thích nhất ở blogger này là nó có 1 nút cực lợi hại: Blog tiếp theo. Cứ ngồi ấn cái đấy là ra đc khối cái hay: ảnh này, nhạc này... nhưng chủ yếu là tiếng anh, mỗi hôm qua là tiếng TBN, và hôm nay ra đc 1 bác VN. Bác Goldmund, ko biết nghĩa là gì nữa, từ điển ko có, bác í viết hay lắm, đọc thử nha: “Kỹ thuật ướp xác ưu việt nhất có thể không thuộc về người Ai Cập cổ đại mà thuộc về bảy chú lùn. Họ đã ướp những gì trong cỗ quan tài thủy tinh kia, mà sau bao thời gian nằm trong đó, nàng Bạch Tuyết vẫn xinh tươi tuyệt trần khiến chàng bạch mã hoàng tử si mê nàng từ cái nhìn đầu tiên. Tạm không bàn về thứ tình yêu nhuốm màu phân tâm học - tình yêu với xác ướp - của chàng hoàng tử. Hãy biết rằng chỉ cần một cái rễ cây nằm không đúng chỗ trên mặt đất cộng thêm cú vấp chân của một trong bảy chú lùn khiến miếng táo trong miệng văng ra là nàng Bạch Tuyết đã có thể ngồi dậy, nói cười như thể chưa bao giờ nàng từng là xác ướp. Tuyệt hơn, nàng cũng có khả năng yêu ngay lập tức. Sự trở lại của Bạch Tuyết xứng đáng là một kịch bản ly kỳ cho phần tiếp theo của bộ phim ăn khách Holywood: Xác ướp trở lại phần 4.
Tuy nhiên, cũng có thể tôi nhầm: kỹ thuật ướp xác không thuộc về bảy chú lùn, mà bí quyết kỳ diệu thuộc về bà hoàng hậu phù thủy. Bà đã tẩm những gì trong trái táo đó? Phoóc-môn chăng?
Câu hỏi thích hợp hơn là: Bà mua quả táo đó ở đâu?”

Giọng văn hay nhỉ! Tuy nhiên bác này ko phải là người đầu tiên thắc mắc về câu chuyện này đâu, người đầu tiên mà Linh biết là thằng cháu Bốp mới 4 tuổi. Trong quyển sách tiếng anh mẫu giáo có hình nàng Bạch Tuyết và quả táo, tất nhiên quả táo thì ai cũng biết, nhưng nàng công chúa xinh đẹp kia thì Bốp chưa biết, thế là Linh kể cho Bốp nghe, nghe xong cháu phán: Bạch Tuyết ăn táo ko gọt vỏ nên bị ngộ độc!!! Quá chính xác! Cô Linh cứ ôm cháu cười rũ rượi, ko hiểu mẹ cháu uống sữa gì mà cháu thông minh thế.
Bác này còn có rất nhiều ý tưởng hay cho các tỉnh khác để chào mừng 1000 năm Thăng Long
http://lamvuthao.blogspot.com/2010/09/mot-nghin-nam.html, mấy cái này thiết thực này.
+ Sài Gòn đào một nghìn cái lô cốt;
+ Đà Lạt đốn một nghìn cây thông;
+ Kiên Giang phát một nghìn tờ rơi tuyên truyền giáo dục bảng hiệu giao thông;
+ Xăng bán giá một nghìn đồng/lít và giá này ổn định trong vòng một nghìn ngày;
+ EVN không cắt điện một nghìn giờ liên tục;
+ Doremon và Nobita đi ngược thời gian một nghìn năm để chụp hình cung điện, nhà cửa, trang phục thời Lý;
+ U16 Việt Nam quyết tâm thắng Trung Quốc 1000-0;
+ Một nghìn con rùa bị giẫm lên lưng;
+ Một nghìn con bọ xít [hút máu] bơi qua sông;


Ôi tìm đc bác này thấy thích thế. Linh ko đi xe máy nhiều nhưng nếu xăng ko tăng giá trong 3 năm thì quá hay rồi.

Wednesday, October 6, 2010

lang thang

Lau lam roi moi vao dc day, hu hu nho lam day

Chiều qua Linh, Nam và chú Hải đi câu cá ở dưới cầu trắng, giun và cần đều của nhà chú Hải; mỗi chú ấy là chăm chỉ câu thôi, Linh và Nam ngồi xa chú, cứ hét lên để nói chuyện vì tiếng nước to quá. Nam bảo chú ấy có 1 cái lọ nhỏ xíu đựng giun, buộc ở cổ nhưng qua ko đeo đi. Chú Hải là hàng xóm cũ của Linh, nghỉ hưu rồi chú mở quán bán hàng ở nhà, bán giống nhà Linh í. Chú rất thích đi câu nhưng vì bán quán nên ko đi đc, phải thuê thằng Bống 30k về trông nhà để đi, câu về thì lại nấu cho Bống ăn, Nam bảo nhà chú vẫn còn 1 ít cá, chú muốn câu thêm cho đủ bữa. Chú í chưa có kinh nghiệm thui, giữa buổi sáng và chiều ko có khách mua hàng đâu, nếu muốn đi chơi thì cứ đi, đi sau về trước mọi người ở nhà là đc. Ko để í ko biết chú có câu đc cá ko, chỉ thấy kéo lên đc 1 con trạch. Nam bảo lần sau 2 đứa đi câu chỉ cần 1 con giun thôi, mãi mà chẳng có cá rỉa. Linh chán nên ngồi khều rác lên bờ, khều đc 1 túi hạt giống rau cải, he he he, thế là cũng lãi rùi. Linh thử móc con giun khác, câu chỗ khác mà ko ăn thua, lại về chỗ cũ, lúc sau con giun đấy kéo đc 1 con ... sán, hic hic nó dài lắm, hơn 1 gang tay của Linh, nó bé và cứng đơ nhìn như thanh sắt í.

Linh đi câu rồi đi làm, rồi lên chỗ em Hương, ko mang áo nên rét run, chẳng mượn áo của ai đc, đáng ghét.

Vừa có nhân viên đến mời mua sữa Vinamilk; theo khảo sát rác ở suối hôm qua thì sữa tươi Mộc Châu đc ưa chuộng hơn cả, 6 vỏ Mộc Châu mới có 1 Vinamilk, 1 Cô gái Hà Lan, 1 Izzi.

Đứng dưới bụi chuối bị 1 bông hoa chuối rơi vào đầu, cái bông bé bé thôi, cũng đau phết, ko phải cả cái hoa to tướng đâu, rơi cả cái đấy vào đầu ở độ cao đấy chắc trợn mắt lè lưỡi như cái ảnh hôm trước rồi. Ngồi dưới cây trứng cá thì bị bao nhiêu quả rơi xuống, về nhà em Hương cứ hỏi mùi trứng cá ở đâu thế.

Linh vừa đi thư viện, có cái mới đấy, sách bấm mã như siêu thị í. Sắp hết năm rồi mới đc nhận thẻ, buồn cười.

2-9 lên nhà Tuyết ăn thịt trâu, mẹ Tuyết cho 1 túi to ngô bung phơi khô, để về rang, nhà Linh rang ko ròn lên ko rang, để quên trong tủ, giờ bị kiến làm tổ rồi. Nhớ Cường cận, hồi lớp 7 hay 8 Linh ngồi cạnh nó, giữa 1 quyển sách của nó có 1 tổ kiến, kiến vàng nhỏ nhỏ và đầy trứng trắng trắng. Linh thích vô cùng, xin nó 1 ít nhưng nó ko cho, ko nhớ về sau tổ kiến đấy ntn. Năm ngoái Linh dọn tủ bên An Thành, trong 1 quyển sổ cũng có 1 tổ kiến, Linh tiện tay đổ từ ban công tầng 2 xuống tầng 1, nghĩ lại thấy tiếc thế, sao mình ko giữ lại nuôi nhỉ?