Thú vị đấy chứ nhỉ. Tuy nhiên đó chỉ là ý định thôi vì chẳng thằng nào dám cả.
Tối qua Linh và Nam định sang nhà Nguyên xem máy bay, mẹ hỏi đi đâu ko để mẹ sang nhà Nguyên chơi, mẹ và cô Tuyết mẹ Nguyên là bạn mà. Nam bảo đi xem đt, lúc sau thấy Nam bống và Cảnh cùn lên cùng, ai cũng mặc áo rét dầy, Linh cũng mặc áo rét bên ngoài áo cộc tay, đi giầy búp bê ko tất. ÔI xuống đội 7 chơi, rét kinh. Lúc đi đường thấy tại chức về nhiều lắm, đường đông đúc quá Nam trêu là đang có hội chợ hàng mã ở nghĩa trang, vào xem đi.
Đường tối om ko bóng người qua lại, ko nhà bên đường, đi thì chỉ lên dốc mà thôi. Cảnh hét toáng lên: anh Nam ơi nhìn đằg sau mà xem, tối om. Ko tối mới lạ. Thỉng thoảng 2 thằng lái còn tắt đèn nữa cơ. Nam bống trêu Nam thỉng thoảng phải quay lại xem Linh còn... đầu ko. Nam quay sang hốt hoảng hỏi Cảnh: đầu thằng Nam bống đâu rồi?
Có hôm ko có chỗ nào đi, mấy thằng này cũng xuống đội 7 chơi, vào vườn cà phê ngịch, thấy cây ớt nhảy vào vặt, vặt xong ngẩng lên thấy cây nữa lại vặt tiếp, vặt tiếp xong ngẩng lên lại thấy cây ớt nữa, lại vặt tiếp lần nữa, cứ thế cứ thế, hoá ra họ trồng xen kẽ ớt vào cà phê (cho cà phê cay cay còn ớt thì đắng đắng :D), lúc về mấy thằng vừa đi vừa vặt cuống, đánh dấu đường ;)). Tối qua đi qua vườn cà phê cũng rủ nhau vào hái ớt nhưng ko đứa nào dừng xe.
Nam là đứa sợ ma lắm thế nhưng Linh và Nam vào đội 7 chơi khớ nhìu lần rùi. Cảnh cùn kể là Hiếu lẩu ở xóm có lần tổ chức sinh nhật ở nghĩa trang, nó đèo con nào đằng sau, đi sợ vãi ra, thế cũng là đã từng vào nghĩa trang buổi tối rồi, ko sợ nữa. Mấy thằng bảo tổ chức sinh nhật trong nghĩa trang, chơi nhắm mắt trốn tìm với đuổi bắt chắc sẽ vơi đi 1 nửa, Linh thì nghĩ sẽ tăng lên gấp đôi.
Nam bống là đứa nhát nhất, nó còn sợ vào đội 7 buổi tối nữa cơ, lúc mới rẽ vào nó bảo Cảnh cùn dừng xe cho nó đi tè, Nam vểnh mặt lên: anh đóng bỉm rồi :)) =)).
Vào nghĩa trang sợ ma là chuyện đương nhiên, nhưng đấy ko phải lí do lớn, quan trọng là sợ nghiện, cướp, trấn lột.
Cả lũ chưa về mà vào Tây Bắc ăn ốc rồi lượn 1 vòng thành phố. Nam bống bảo chỉ có mấy anh em mình ko đc chuẩn nên mới ở ngoài đường giờ này thôi. Linh thấy rất vui mà, Linh cười rũ rượi í, nếu uống nhiều nước chắc cho ra đc. Hồi cấp 3 Linh phát hiện ra là có thể cười no bụng đc, cười ngoác mang tai lúc sau ko ngậm miệng đc, cười chảy nước mắt... lúc đó biết đc là mình có thể chết vì cười.
No comments:
Post a Comment