Wednesday, December 28, 2011

Nắng

Tối qua Linh lên chỗ Nam lấy tiền, ngồi chơi một lúc rồi về định gội đầu nhưng Nam đốm gọi thế là tót đi chơi luôn, đốm bảo hôm nay liên hoan câu lạc bộ cầu lông, cho Linh đi cùng để giới thiệu là người yêu, mẹ bảo đốm phi lên nhà người sặc mùi rượu, thế mà Linh chẳng biết, chỉ sợ lúc cái ôtô rẽ vào làm đốm phanh gấp chứng tỏ vẫn chuẩn mà. Đến thì thấy em Xuân ở đấy rồi, đốm bảo các anh nói có bạn cứ rủ đi cho đông vui, hic hic vào toàn các chú các bác thôi, có cô chủ quán Hoa ban đỏ - thành viên nữ duy nhất của CLB, đốm giới thiệu Xuân là người yêu còn Linh là em gái, chắc nhìn Linh nhỏ nhỏ hiền hiền nên cô ngồi nói chuyện, cô bảo đốm ngoan lắm, nhìn tướng dữ nhưng thực ra rất hiền.
Bất ngờ vì đốm gọi Linh đi cùng, nhưng bất ngờ hơn nữa khi Hoà trố ngồi nói chuyện với Linh, trách Linh sao ko nói chuyện gia đình để bạn bè giúp đỡ, ko giúp vật chất thì về tinh thần, ko đến đc thì sẽ thông báo lại, Hoà nói đang say nên mới nói với Linh, mà cũng chỉ nói với Linh chuyện này thôi.
Thêm 1 người nữa làm Linh khóc, nhưng khóc vì vui, xúc động vô cùng, ko ngờ bạn lại quý mến Linh như vậy, vẫn biết chơi với nhau lâu rồi ai cũng quý Linh nhưng tình cảm như anh em gia đình thì Linh chưa nghĩ đến.
Linh vui nên kể với mẹ và Hương, ko nói là Hoà đang say, em Hương bảo anh ấy say nên nói thế thôi, Linh tin là say hay ko thì Hoà nói thật. Linh cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn vì gặp đc những người bạn tốt, nhóm chơi cùng mấy đứa con gái nhưng Linh đc cưng chiều nhất, cảm thấy mình như em út vậy. Linh nghĩ Lâm sẽ già nhất rồi mới đến Hoà trố, nhưng Hoà bảo nó là đứa chín chắn nhất, cái này hỏi chồng.
Cả ngày nay bận quá Linh ko nghĩ đc gì cả, chiều đốm gọi hỏi tối qua ai đưa em về, em ko biết ai nhưng họ biết cả bố mẹ em hơ hơ hơ, Linh hỏi anh đang nhồm nhoàm cái gì đấy, đốm bảo say quá giờ mới dậy, hic hic. Trưa chồng gọi hỏi có về nhà ăn cơm ko, vợ đc ăn cơm mời rồi, ăn xong còn vác 1 chai ruợu về nữa, say nhưng may mấy hôm nay nẻ nên má đỏ.

Linh bị mất mũ heo poo rồi, tiếc lắm í mặc dù nó bị nứt ở vành rồi, nó có lỗ để búi tóc rất tiện lợi, nhỏ và nhẹ, rẻ và đẹp, tiếc lắm.

Wednesday, December 21, 2011

Tiền 22-12

Tức là trước ngày 22 hehe, tức là có tiền, đc 115k, trừ thuế còn 100k, đổ 1 nửa cho xe, một nửa Linh Nguyên lên Ai ya ngồi chơi cá ngựa. Huhu Linh là đứa đen cả tình lẫn tiền lẫn bạc, chơi 2 ván thì Linh thua cả 2, Nguyên về nhà hết rồi mà Linh vẫn còn 1 chú chưa xuất chuồng, tại Nguyên đi đc 2 con rồi mà Linh vẫn ngồi xúc, doạ là Nguyên mà cho 1 con về nhà mà Linh chưa xuất đc con nào thì sẽ ko chơi nữa, thế là xúc đc luôn, lúc sau Nguyên còn dám đá Linh nữa chứ, Linh bảo đá thì Linh ko chơi nữa, Nguyên lôi vẻ mặt tội nghiệp ra: nhưng Nguyên đá mất rồi. Nguyên còn dám chụp lại cái ván sau, nhìn cái mặt Linh ngố ko tả nổi.
Lâm bảo Nguyên mua xe mà ko ý kiến gì, Linh bảo ý kiến hôm khác vì tối Linh có hẹn với Nguyên rồi, chiều về Nam lại rủ lên chỗ Nam chơi. Công nhận Linh tham thật.
Quyền và Ánh và 1 em nữa thầu lại quán Lavender, sửa sang đổi tên thành Ai ya, thứ 6 mở hàng, Quyền và Linh hợp tuổi nên xông quán, tối thứ 7 khai trương chính thức, trưa hôm đấy Linh lục lọi danh bạ gạ gẫm mãi mới đc đồng chí Quân đi cùng, cặm cụi đi mua nguyên liệu về nhờ Mai, Ánh và Thương làm cho lọ hoa voan. May mà có mỗi Quân đi cùng, quán đông khách quá 2 đứa chết bẹp ở 1 góc, lúc sau giải toả ra ngoài thì Linh lại buôn dưa lê với Minh nên thằng kia ngồi 1 mình haha. Lúc về mới để ý, mọi người đến chúc mừng toàn hoa ngắn hạn, tức hoa tươi, mỗi mình Linh hoa dài hạn. Tối nay đến vẫn còn, thấy xấu quá Linh ngồi cắm lại, Nguyên bảo nhìn thưa quá, kệ đi, Linh thấy đẹp hơn lọ cũ. Quyền bảo quán chỉ quảng cáo trên FB thôi, thế thì chỉ bạn bè mới biết, ai cũng bảo có cà phê ngon nhưng Linh chẳng ngửi thấy mùi gì cả, Nguyên bảo nhạt lắm, ngon tại thắng Linh cả 2 ván thôi, có sandwich ngon phết, bánh mỳ pate thịt hộp.
Trên quán có 1 bọn chơi đàn và hát when u say nothing at all, thích bài này lắm nhưng ghét vì bài này dễ nên hát nhiều.
The touch of your hands say u catch me when ever I fall.
Dự báo thời tiết mai lạnh hơn. Sao có mỗi Linh thấy buổi tối lạnh hơn buổi sáng nhỉ, sáng đi bình thường nhưng chiều nào đi về Linh cũng bị lạnh cóng, đau buốt đầu, rùng mình cho bớt lạnh rồi hắt hơi cho toát mồ hôi, mắt díp lại vì buồn ngủ và mệt nhưng tối vẫn ngồi onl đọc truyện cười hehe.
Nguyên nói Nguyên và Linh giống nhau vì dễ bị tổn thương. Có lẽ vậy nên Linh hay bênh Nguyên, thương Nguyên nhiều hơn hội kia, đi chơi với Nguyên vui hơn. Sáng gặp Hồng, nhớ ra vụ tin nhắn thấy tức thế, Linh phát khóc vì vụ đó, giận lây sang Nguyên.

Tuesday, December 20, 2011

Có chiếc lá bay ngược chiều gió thổi

Mềm như em và xao xác như em
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời...
Vô tình đọc đc 2 câu thơ đầu nhưng tìm mãi mới ra mấy câu sau, thấy hay hay thích thích, xao xác như em là như thế nào nhỉ.
Tối nay gọi cho Minh gâu, thấy vui, thấy thương bạn, ngày trước có lần bạn nhắn tin bảo Linh cào cho cái thẻ, Linh thấy ghét và sợ sợ nhưng hôm trước Khánh khước bị bắt vì tội sử dụng ma tuý, Linh gọi Minh nói chuyện, bạn bảo anh Nam cũng nói rồi, tự nhiên lại thương bạn. Bạn bảo chờ mãi chưa đc đi làm, giờ chẳng muốn yêu ai cả, nhìn con gái thấy mẫn cảm…
Nam kể mấy hôm trước quay phim đến phỏng vấn thằng Ốc xem là sau khi cai xong nó hoà nhập cộng đồng thế nào, mọi người đùa là nó kể sáng 9h dậy ăn sáng làm nửa chai đến trưa ăn cơm làm nửa chai, 3h dậy ngồi chơi, ai đến thì bơm vá rửa xe cùng Thiện tua vít rồi tối ăn cơm làm nửa chai nữa. Hôm Linh đi qua thấy mấy thằng đổ hướng dương vào mũ bảo hiểm ngồi gặm, uống coca và bò húc, chứng kiến thằng Thiện còn lấy cái nẹp ống xả để vót nan làm lồng chim nữa, sáng kiến sáng kiến. Mọi hôm bọn nó ngồi gẩy gitar thích cực, Linh bận đi lượn lờ nên ko ngồi hóng hớt cùng.
Thích thật, có ông giáo viên trúng xổ số 2 tỉ, anh Nhân kể là hôm đấy anh và ông Thanh ngồi bán vé, ông kia hỏi mua 1 bộ nhưng bộ đấy lại 15 vé, ông này chỉ có 100 nên anh và ông Thanh gạ lấy bộ 10 vé để đủ tiền, ông này cầm lên còn nói là sao 10 vé giống nhau thế, 2 chú cháu cười đùa bảo giống mới trúng đc nhiều, ko ngờ tối trúng thật. Thích câu của anh Nhân: tối hôm đấy anh ko ngủ đc vì mừng cho thằng đấy. Chị Hương bảo chị mà là ông ấy chắc chị ko đi xe về nhà đc, Linh bảo nếu thế chị đi taxi về rồi để lại xe cho em :D.
Thông báo luôn là nhà Linh có máy giặt rồi nhé, cũng mấy tháng rồi, nhân dịp mẹ trúng lô, hehe, rẻ thật đấy, có 10k thui.

Wednesday, December 14, 2011

Mẹ về

Điều đó có nghĩa là sáng ko phải dậy sớm tưới cây, ko phải nấu ăn sáng, nhưng mẹ nấu cho Linh nhiều lắm, no quá lại nhanh đói, khát nước nữa.
Trưa hí hửng về nhà, ko đói nhưng nghĩ đến mâm cơm nóng hổi, ăn xong ra ngoài đường ngắm nắng vàng trời xanh một lúc rồi chui vào cái giường ấm áp. Tự nhiên thấy buồn vì mẹ ko chờ Linh về.
Chiều đi lượn lờ một lúc nhưng ko hiệu quả, vào một nhà bị 2 con chó bao vây rồi cắn trộm. Sợ quá về cty, thấy thằng Đức lại vui, định bế vào chỗ Lâm chơi thì nó tè dầm, bế về thay quần thì ko thấy nó ra nên lủi thủi đi 1 mình. Kể chuyện chó cắn, Lâm bảo phải nói với mẹ rồi đi tiêm kẻo có chuyện sảy ra, nghe rơm rớm rồi. So scare! Tối về cãi nhau với Lâm chứ, Linh chẳng nhớ tại sao nữa, trí nhớ ngắn hạn, chỉ nhớ câu cuối cùng là “lại xị mặt ra chứ gì” rồi im lặng... Linh ghét Nguyên và Lâm, tức giận vô cớ với Linh, coi Linh như quả bóng đẩy qua đẩy lại, “em hợp với thằng Nguyên đấy”, “thằng Lâm có tình cảm với Linh thật đấy”.
Ông Dân Mabư tưởng Lâm yêu Linh nên hỏi khi nào 2 đứa tổ chức, Thành chuột cười hí hí hỏi Linh: khi nào chị tổ chức sinh nhật? Tối qua Linh ngồi với Nam đốm, ko thấy ông ấy hỏi gì cả.
Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận, Linh có 2 tai hóng hớt giờ biết hội Nguyên với Nam đốm này rắc rối quá, ta về với khoảng trời riêng của ta thôi.
À tối qua có mưa sao băng đấy, Linh mơ thấy sao bay vèo vèo đầy trời như pháo hoa. Tiếc thât, thấy bọn sinh viên thét gào cứ ngồi chửi bọn nó điên, thấy bọn nó ngửa cổ lên trời mình lại còn bảo hôm nay trăng xấu ngắm làm gì. Tất cả là tại Nam đốm, 10h mới nói là có sao băng từ lúc… 8h.
Hôm trc thấy Nam ở đầu ngõ, vẫy Linh lại đưa túi rau cải, hnay Nam bảo tưởng hôm đó sinh nhật Linh nên mang tặng , mọi năm Nam tưởng 24, 25 mới là sn Linh cơ.
Có số máy lạ nhắn chúc mừng sinh nhật Linh, gọi chị, ko biết thằng nào, ko phải Quyền, ko phải Thoan, năm nay quên sn Quyền và Hồng.
Tối nay Linh mời mấy người bạn đến ăn cơm.

Saturday, December 10, 2011

Lĩnh lương

Mẹ đi vắng, Hương đi trực, ko có cơm nên tự thưởng cho mình 1 cái ba tê trứng, ko biết do mệt hay do bác Thọ làm ko ngon nên giờ ăn bánh của bác ko thấy thích như trước kia nữa. Có 1 thằng mua mang về bảo sao bác làm bánh nhanh thế, bác bảo bác đi thi đc giải làm bánh mỳ ba tê nhanh nhất thế giới mà về mở MyTV mà xem lại, thấy vui vui, lại có hứng về nhà. Đi mua bánh gối để sáng ăn, về sờ túi thấy sao nhiều tiền thế, thôi rồi quên ko mua vé cho cô Hương rồi, ngại quá.

Xăng tăng giá mấy hôm rồi nhưng đi cố cho hết sạch mới mua đầy bình, 94K, lâu lắm rồi ko đc đầy, trc chỉ gần 70K thui.

Nguyên rủ Linh đi cà phê, lạnh quá nên đi bộ, đc 1 đoạn Nguyên khoe vừa lĩnh lương nên mời Linh, sờ túi ko thấy ví đâu vội kéo Linh về, Linh ko cho kéo, bảo ko cần về đâu Linh trả cho, Nguyên cười híp mắt vào cố kéo Linh lại, lần đầu tiên thấy Nguyên cười to như thế. Lúc về lạnh quá Nguyên bảo Linh để xe ở nhà Nguyên đi bộ về cho ấm, Linh kéo Nguyên bắt Nguyên đưa về, Nguyên cũng cười híp mắt vào. Phát hiện ra Nguyên có điệu cười hít vào giống Nam, hự hự hự, nghe buồn cười lắm, trước kia Linh ko để ý.

Thursday, December 8, 2011

Rét ngọt

Tức là nắng vàng nhưng vẫn lạnh buốt. Rét kiểu này Linh hay bị nẻ lắm vì hay ra sưởi nắng, thế mới biết mèo thích thế nào, cả buổi cuộn tròn nằm dưới nắng mà chả sao, con mèo nhà ông bà ngoại toàn nằm gần bếp thôi, có khi còn nằm vào đống tro ấm hoặc nằm trên cái bắc bếp.
Bị nẻ khó chịu lắm nhưng nhìn người bị nẻ yêu cực. Hồi cấp 3 Linh thích nhìn mặt Trương Hiền lắm, 2 má đỏ hồng như em bé í, Bốp cũng đỏ má đội thêm cái mũ vào nhìn mặt ngắn tũn má tròn xoe. Thằng Bình bông thì mặt trắng mịn môi căng đỏ. Huyền gấu thì nẻ cả má và môi nhưng má ko đỏ mà nứt đen đen nhìn thương lắm. Linh thì ngoại lệ, nhìn như thị nở í, môi sưng lên, nằm nghiêng bên nào thì má đỏ bên đó.
Hôm trc bị ốm, mệt nên về nhà ông bà ngủ, ko ăn gì cả, lúc dậy ông cho cái bánh trứng nhưng ăn ko thấy ngon. Trưa nay lại về ông nhưng ông bà buộc cửa bên trong nên ko gọi đành về nhà, Hương mua xôi ăn rồi, chẳng biết ăn cái gì nên gọt củ đậu ngồi gặm, ngủ 1 giấc dậy thấy khỏe hẳn ra, đi ko thấy lạnh nữa.
Chán thật, buổi trưa ko muốn về nhà nhưng mà lạnh và buồn ngủ lắm, ước gì mình là con mèo trèo lên mái nhà ngủ.

Monday, December 5, 2011

Người tình Hà Nội - Người tình Sài Gòn

Chiều qua nghe FM thấy câu chuyện này hay hay nên đăng lại cho mọi người đọc. Linh thích cái đoạn ăn mỳ gõ và đoạn tặng sách í, cả đoạn nói về mùi hương. Thích người tình Sài Gòn, tự nhiên và giản dị.

Chỉ là chút ký ức nhạt nhòa của cá nhân, vội vã nhớ trong những đêm trăng nhạt nhòa rơi trên mái. Chưa bao giờ và không bao giờ có ý so sánh thậm chí chỉ là hai cá nhân với nhau, vậy nên càng không thể nghĩ là so sánh về hai vùng miền. Đơn giản chỉ là kỷ niệm.
Tôi yêu người tình Hà Nội. Tôi yêu người tình Sài Gòn... như chính bạn đã yêu.
Sẽ không cần phải đi qua một ngày chỉ với niềm tin vào mớ ký ức nhập nhòe một đời người...
Người tình Hà Nội mắt ướt, giấu hết nỗi buồn vào mắt.
Người tình Sài Gòn mắt một mí, giận dỗi mà mắt vẫn biết cười.
Người tình Hà Nội hẹn hò một tháng, nửa đêm gọi điện vào máy cầm tay, im lặng mở cho tôi nghe Dear life, “Sometime in life, you run across a love unknow, without the reason…I became somebody, through loving you”. Da diết.
Người tình Sài Gòn sau lần hẹn hò đầu tiên một ngày, buổi sáng ngái ngủ nằm trên giường nhắn tin cho tôi, vẻn vẹn: ”Tui yêu kưng!”.
Người tình Hà Nội mỗi lần gặp, hẹn tôi dưới bóng si già góc phố vắng, văng vẳng tiếng mèo kêu khan mùa động dục. Không quên nhắn tin: Em nhớ mang theo xe mình đi hai chiếc, a ngại người quen nhìn thấy mình chở nhau trên phố.
Người tình Sài Gòn chở tôi qua nhiều phố, phố đông như sông, vẫn muốn tôi ngồi sát lại ôm chặt vòng tay, bằng cách nhắc khéo: Yên xe rộng quá, kưng ơi…
Mãi sau này tôi mới hay, người tình Hà Nội không phải vì sợ người nhà nhìn thấy chở tôi, chỉ là anh sợ người con gái ấy nghi ngờ anh. Là cô gái anh vờ yêu để dối đời.Sau này tôi cũng mới biết, yên xe người tình Sài Gòn hẹp lắm, nếu tôi không ngồi sát lại bên anh, hẳn sẽ nhiều lần tôi rơi dọc đường và anh rồi lạc mất tôi…
Người tình Hà Nội yêu nhau một năm, đưa tôi về nhà lần đầu.Nhà im vắng, gia đình anh về quê. Chỉ khi không có ai, anh mới dám đưa tôi về nhà.
Người tình Sài Gòn nói yêu tôi đầu tuần, cuối tuần chở tôi về nhà. Khoát tay gọn lỏn: Bồ con!
Mỗi khi nhớ lại cái lần ra mắt đầu tiên ở nhà người tình Sài Gòn ấy, tôi vẫn ước giá như ngay lúc ấy mình có thể tan biến trước những người thân trong gia đình anh. Mọi người đều biết anh là ai, tôi cũng biết anh là ai, chỉ có điều chưa bao giờ và không bao giờ tôi muốn để ai biết sự thật về con người mình. Dù tôi hiểu, đấy không phải là điều xấu xa.
Người tình Hà Nội mỗi lần hẹn hò, đều kín đáo xức một chút perfume for men lên ve áo. Nhẹ nhàng thôi, chỉ khi tôi ôm anh thật chặt mới cảm nhận được hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ đấy.
Người tình Sài Gòn giữa những lần hẹn hò vội vã trong những trưa đầy nắng, ào vào tôi như cơn đói, giữa những tiếng rên xiết tôi cảm nhận được mùi mồ hôi mặn chát, nồng nồng tỏa ra từ anh. Nguyên khiết!
Sau này, đã quên nhanh chóng hương vị ngọt ngào eau de toilette phảng phất từ người tình Hà Nội, nó đã chìm lỉm giữa muôn vàn hương thơm công nghiệp khác quanh tôi. Chỉ có cái mùi nồng nàn, mặn chát mồ hôi tỏa ra từ người tình Sài Gòn, trong những trưa vội vã ấy là vẫn len vào tận giấc mơ tôi, đến bây giờ.
Có lần người tình Sài Gòn nói : Người ta mê nhau bởi cái mùi của nhau! Tôi buồn cười, hỏi lại anh mùi của tôi như thế nào? Anh không trả lời, quấn chặt lấy tôi, vục đầu vào ngực hít hà đến bất tận. Người ta mê nhau bởi cái mùi của nhau. Có lẽ vậy, nếu không thì Hoàng đế Napoleon trước khi thắng trận trở về đã chẳng viết thư cho vợ mình, Hoàng hậu Josephine, vẻn vẹn :”Josephine, mai anh về, em đừng có tắm nhé!” Nếu không mê nhau bởi mùi của nhau, sao đến giờ này, sau chừng đấy ngày không anh, bao ký ức về người tình Sài Gòn trong tôi đã phai nhạt, chỉ có mùi hương nồng nồng, ngai ngái vị mặn mồ hôi của anh là còn mãi trong tôi.
Người tình Hà Nội mê sách hơn cả mê tôi. Những cuốn sách len dày trong căn phòng bé tẹo của anh. Tất cả đều là sách văn học, từ tác phẩm kinh điển đến những cuốn tản văn nhẹ nhàng đều được anh ngấu nghiến như thể ngày mai sẽ không còn được đọc chúng.
Người tình Sài Gòn dường như chưa bao giờ đọc sách, hay ít ra tôi chưa bao giờ thấy anh cầm một cuốn sách trên tay.Người tình Sài Gòn thích lang thang giữa lòng Sài Gòn, cuốn tôi đi giữa bao la biển người, giữa bộn bề chiều tối.
Nhưng rồi chia tay, người tình Hà Nội làm tổn thương tôi hơn bao giờ hết, sao anh có thể nhắn cho tôi những tin-nhắn-không-tâm-trạng, những tin nhắn hằn học đã làm anh vỡ òa trong tôi. Tôi không đọc nhiều sách như anh, cả đời chỉ dăm ba cuốn, đủ để nuôi dưỡng tâm hồn. Nhưng tôi biết người ta không nên làm tổn thương nhau bằng lời nói, tôi đâm nghi ngờ những gì người ta viết cho người tình Hà Nội đọc.
Có lần người tình Sài Gòn mua tặng tôi một cuốn sách, gói cẩn thận trong chiếc hộp hoa văn cầu kỳ. Người tình Sài Gòn tặng tôi cuốn “Ca dao Việt nam”, anh thì thầm vào tai tôi “Anh thấy em toàn đọc những thứ hay ho nhưng xa xôi quá, nó không có thật trong đời, không gần gũi chút nào cả. Trong khi dân tộc mình có cả một kho tàng ông cha tích lũy từ hang ngàn năm, hay không kém”, đây này, anh nhẩn nha đọc :Cầm vàng mà lội qua sông, Vàng rơi không tiếc tiếc công cầm vàng. Tôi sửng sốt, nhìn người tình Sài Gòn như một lạ thường trong tầm thường. Để rồi đến tận hôm nay, tôi cứ tiếc hoài sợi dây gầu anh nối như trong câu ca dao ngày nào anh đọc…
Người tình Hà Nội thường đưa tôi ra quán ven đô, gió sông Hồng dào dạt quyến rũ tre thả lá làm mưa thành thảm dưới chân hai đứa.
Người tình Sài Gòn đưa tôi vào quán cà phê nằm trên tầng 40 của tòa nhà, ngồi nhìn mây bay qua ô cửa kính , đôi khi thấy đời nhẹ như không.
Người tình Hà Nội lần gặp đầu tiên đã chạy trốn ánh mắt tôi
Người tình Sài Gòn mới hẹn hò đã đoán tôi mặc underwear của CK hay Tommy...
Nhưng rồi người tình Hà Nội đã không chỉ chạy trốn ánh mắt tôi lần đầu, còn nhiều lần nữa anh đã chạy trốn ánh mắt tôi khi tôi hỏi về người con gái anh (vờ) yêu.
Người tình Sài Gòn cũng đã sai ngay trong lần đầu tiên ấy, hôm ấy tôi đã không mặc underwear khi đến nơi hẹn cùng anh (lolzzz)...
Người tình Hà Nội là giảng viên ĐH, lương ba cọc ba đồng nên chẳng bao giờ anh nói với tôi về tương lai.
Người tình Sài Gòn tốt nghiệp cấp ba, thi trượt ĐH ở nhà quản lý xưởng thuốc của gia đình. Bây giờ đã là ông chủ của hai nhà máy.
Người tình Hà Nội lĩnh lương đưa tôi đi ăn nhà hàng khách sạn 5 sao, dành trả tiền.
Người tình Sài Gòn quẳng tôi cùng anh vào xe hủ tiếu gõ vỉa hè, xì xụp chan húp, xoa tay đứng dậy bảo tôi đưa anh 20K trả tiền mì...
Và rồi... một ngày... one day...!!!
Người tình Hà Nội vừa nhắn tin: Em đang rêu rao đời mình?
Người tình Sài Gòn gọi điện: Mấy năm rồi, em còn nhớ đến chuyện hai đứa mình ngày xưa?

Saturday, December 3, 2011

Lạnh!
Đi lạnh Linh hay bị chảy nước mũi và tí tí lại rùng mình. Lúc đó thích nhu môi lên chạm vào cái mũi lạnh lạnh và cảm nhận cái lạnh chạy từ trên xuống dưới thành da gà nổi ở chân mỗi khi rùng mình.
Linh hay hôn vào mũi bọn trẻ con, tất nhiên là khi nó ko bị sổ mũi rồi, lạnh lạnh. Mong là mai kia người đó thỉnh thoảng hôn vào mũi Linh, cũng như nếm những giọt nước mắt của Linh vậy.
Sáng nay mẹ đi HN. Tối qua đi chơi về muộn nên ko lấy bánh sâu cho mẹ đc, sáng dậy sớm mò đi thấy đường Chu Văn Thịnh dải nhựa xong rồi, thảo nào chiều hôm trc mấy cái ổ gà và rãnh đc đổ thêm ít nhựa đường, chắc thừa lại.
Lâu rồi mới nghe FM tối, vừa tự thưởng cho mình 1 cốc milo nóng nên nghe nhạc remix nonstop mà mắt vẫn díp vào, ghét thế họ mix bài Comming home với bài khỉ gì í, ghét mấy bài mix này, nghe cứ như nhạc ở mấy cái xe đẩy í, bài gì cũng nhảy đc. À đc nghe U and i của Lady Gaga và Sugas bass thích bài này.
Tối qua sinh nhật Mai đi hát vui thế. Linh đèo thằng em hàng xóm nhà Mai, mải nói chuyện nên 2 chị em ko thấy mọi người rẽ vào, Mai gọi quay lại quán cà phê gần nhà nghỉ nên cứ thấy cái nhà nghỉ nào là 2 chị em mừng lắm, mừng hụt bao nhiêu lần; đến thì thấy 1 thằng quen ơi là quen nhưng ko nhớ nó là ai, nó cười với Linh nên Linh cười lại, nó giới thiệu tên rồi mấy phút sau Linh mới nhớ ra nó là ai, ko lưu số đâu nhá. Hâm thật, tự nhiên đi kể chuyện này cho Lâm, bị nói cho, đang ngủ ngon bị gọi dậy mãi mới ngủ tiếp đc, tức lắm.
Hôm trc chú đến sửa cửa cứ huýt sáo bài Và tôi cũng yêu em làm Linh ko ngồi im đc, tối qua chọn bài đấy nhưng muộn quá nên ko hát đc, tiếc thế, mấy lần chọn bài này mà chả ai hát, Linh yếu ko hát đc đâu.
Thui đi ngủ thui kệ em Hương, có Nam hộ tống rồi mà, Linh lạnh lắm rồi nổi da gà ở cẳng tay rồi này. Chán thế Nguyên xuống chỗ Lâm còn thằng Thiện đi trực, chả có ai tán phét cả, em Xuân chả thấy đâu.

Sunday, November 27, 2011

Lặng yên vầng trăng

Hôm nay ngày bao nhiêu rồi nhỉ, trăng lưỡi liềm sáng lắm, đi kèm 1 ngôi sao to tướng nữa.
Nhắn tin cho Nguyên và Lâm là: trang dep nhi. Mr Tinh tế bảo ko thấy gì, còn Nguyên thì: Linh nhắn nhầm à, Trang là đứa nào???!!!^^ Haha, còn nữa: a lô, mở cửa cho em thuê phòng đi. Linh đang xem thời sự nên ko chú ý cứ hả hử, gì cơ nhầm máy hả, ừ thế nhá. Lúc sau mới ngồi cười cho bõ tức hôm qua, chuyện hôm qua thế này: Lâm liên và Thành chuột chuyển quán xuống Tây Bắc, cụ thể là sân phòng thể hình í, Linh lôi danh bạ ra tìm khách cho quán, đầu tiên Linh gọi cho Lâm lộc thì nó ko nghe máy, chiều nay nó bảo nó đã nhắn bận rồi mà, lúc sau nó đính chính lại là chưa nói với Linh, hức hức. Tiếp theo là gọi cho nhỏ, máy bận, thui vậy ta chuyển sang Ly thì Ly ốm, gọi cho đốm thì 2 số ko liên lạc đc, gọi cho Nguyên thì ko nghe máy, điên lắm rồi đấy, Linh trắng thế này cơ mà sao làm cái gì cũng đen đủi. Cố gọi cho Xuân thì nàng ta đang ăn mỳ tôm ở Mai Sơn, huhu. Anh Cương gọi hỏi em đang ở đâu, hẹn 8h mà 9h kém rồi, chờ chút em cố kêu gọi xem có đc ai ko đã. Huhu Nguyên thì cứ nhắn tin, sốt ruột lắm nên gọi, 3 phát đều bị từ chối, đành nhắn là Linh xuống nhà Nguyên nhé thì Nguyên bảo thôi. Thôi thì thôi đành đi 1 mình lạnh ơi là lạnh.
May mà anh Cương gọi cho Linh nhiều nên đỡ bực, Thành bật điện cho Linh tham quan phòng erobic, hướng dẫn từng cái máy một nhìn hay lắm, hic hic có cái máy rung rung đứng vài phút mà Linh quay cuồng chóng mặt như say xe í, sợ. Thích đôi Thành Hạnh thế, tốt tính, hehe 2 đứa nó rất quý Linh nữa.


Ko có khách nên quán dọn sớm, ko ngờ lại có thêm khách nên về muộn, huhu 11h30 mới về nhà, Lâm bảo mặc áo anh cho đỡ lạnh nhưng có thể vì sốt ruột về nhà nên ko thấy lạnh, cũng có thể Linh mặc nhiều áo. Buồn hơn con chuồn chuồn, về muộn là nghe nhạc cổ truyền, em Hương nói cả tối, mẹ nói cả sáng, chán nên đi làm. Mọi khi mẹ ko có nhà em Hương đi chơi còn về muộn hơn mà, chẳng qua em Hương có vệ sĩ đưa đi nên ko sao thui, tất cả là tại Nguyên đấy, nếu đi cùng Linh thì 2 đứa ko ở lại dọn nữa, thế sẽ ko bị về muộn. Lần trc ở lại dọn quán, dọn xong đốm bảo: em về trc đi có cùng đường đâu, thế là con bé lủi thủi đi về, may mà đến nhà có thằng dở hơi đi ngược chiều nên khi em Hương ra mở cửa thấy đít xe nó, tưởng Linh có người đưa về. Đã thế Lâm còn bảo sao ko chờ anh đưa về, tức thật.

Friday, November 11, 2011

Váy

Và đáng tiếc là 1 chiếc cúc bị hỏng rồi, huhu 40k/1 bộ cúc 12 cái nhưng xé lẻ thì 5k/cái, cũng hơi chán.

Tối qua đi hát nhà Khánh cụt, Linh mặc áo nỉ màu đậm + váy len màu sáng + áo khoác. Váy len dài qua gối và ko bó, mềm và nhẹ. Mẹ và Hương nói quá xấu nhưng Linh rất thích, vì nó rộng, và nó co giãn tuyệt vời hợp với đôi chân ngắn ngắn và cái xe cao cao của Linh hehe, mẹ cứ chê lên chê xuống còn Hương thì cố cười to để sỉ nhục cái váy đó, công nhận là nhìn Linh quá thấp nhưng chả sao cả.
Trưa nay Ly vào mượn bộ váy cóm, Linh có 2 bộ nên cho Ly cầm cả về, tại 1 bộ váy hơi cộc, áo đẹp nhưng chật. Mẹ và Hương mắng là ko dc cho mượn, mình bỏ tiền ra mua thì mình giữ gìn mình xót chứ người ta có xót đâu. Nghe chán quá nên Linh quyết tâm đi nghe Ly hát, ở nhà văn hóa Giảng Lắc í, lên đấy ko thấy Ly đâu cả, thấy cái Hường bên Công thương thôi, 100% là nó mặc bộ đỏ của Linh, tự nhiên thấy vui vui, nếu mà kể cho nó nghe chắc nó cũng thích đấy. Lần đầu tiên Linh gặp nó bên Vietin là ngày gì í mà ai cũng mặc áo dài, có nó với ai nữa mặc váy cóm, Linh khen nịnh + khen thật bộ áo của nó để làm quen, nó bảo bộ này đi thuê ở đoàn ca mua nhạc, thích hoa văn ở cổ áo nó.
Hôm sau phải mặc áo dài hoặc váy cóm, Ly trả bộ quần áo đựng trong cái túi của viettin, vậy là chính xác, nhưng tò mò ko hiểu Ly có mặc bộ kia ko, hay là mượn hộ thôi. Và đáng tiếc là 1 chiếc cúc bị hỏng rồi, huhu 40k/1 bộ cúc 12 cái nhưng xé lẻ thì 5k/cái, cũng hơi chán.

Thursday, November 10, 2011

guitar

Tối qua Linh Khánh Nguyên đi cà phê, lâu lắm rồi bộ 3 Mỵ Nương, Sơn Tinh, Thủy Tinh mới ngồi cùng nhau. Cực kỳ vui.
Ngồi quán Guitar trên đường sân đen, cái đường song song với đường Xuân Thủy í, trước đây là quán Doll. Họ chơi guitar và hát, chủ yếu những bài ngày xưa. Quán mới mở lại nhỏ nên có mỗi bàn Linh là lạ thôi. Chờ mọi ng về bớt bớt, Khánh cụt về với vợ nó thì Linh mới run rẩy nhảy lên hát, hic hic, run lẩy bẩy ko nghe đc mình hát gì, ko nhớ đc đoạn tiếp theo là gì nữa. Hát Khúc hát chim trời - Trần Thanh Sơn và Ob la di Ob la da - The Beatle, ko định hát tiếng anh đâu vì bài này ko thuộc lắm nhưng chả nhẽ hát Love me do, tại trong quán có 2 cái ảnh to tướng của tứ quái mà, huhu buồn cười lắm vì cả 2 bài chả ai biết cả để đệm nhạc cho, Linh cũng run nên ko hát đc, dù sao vẫn rất vui. Nguyên khen Linh hát hay, khen bạo dạn (hơn Khánh cụt), hihi thích lắm, Nguyên thích bài Chia tay hoàng hôn, bao nhiêu lần định học lời để hát nhưng chẳng ngấm đc, nếu Mỹ Tâm hát chắc chắn Linh thuộc đc hehe, thích cách chị hát lắm (nói thật là Linh ko thích bài này, tại ngày xưa VTV3 suốt ngày bắt nghe với cái clip cực ghét, đại loại là đi ngoại tình nên chia tay trong hoàng hôn, vớ va vớ vẩn, như Linh này chia tay trong đêm!!!!!
Linh sẽ cố học để hát Đôi bờ - Lê Cát Trọng Lý cho Lâm liên nghe cho bõ ghét, bài này dài và loằng ngoằng lắm nên khó học, qui saura càng khó hơn, anh kêu tên em em mừng chẳng nói nên lời. Có 1 thằng ở quán ko biết Ob la di nhưng nó bảo nghe cũng đc, hihi hehe nó lẩm nhẩm lá là la theo Linh nhưng Linh ko giữ bình tĩnh đc nên về chỗ. Về khoe với mẹ và Hương, chẳng ai thấy điều này hay cả. Chả sao cả, Linh thấy rất vui, dám nghĩ dám làm, hát hay ko bằng hay hát, nhỉ.
À tối nay cả lũ định ô kê nhà Khánh cụt, Linh thích quá khoe với mẹ và Hương, đúng là mồm mình thúi thật, 7h kém Khánh cụt bảo chuyển sang mai, lại hành hạ cái điện thoại hết pin, gọi cho mấy đứa bảo lùi ngày, hichic, tại Khánh cụt cả đấy, tại nó hoãn bao nhiêu lần rồi nên lần này ko dám gọi đứa nào. Huhu mai lại đi tập trung ở nhà văn hóa rồi, chả biết có đc về sớm ko nữa, nói trc cho mai hoãn vụ đấy haha.Cái ảnh này đẹp ko, tự do như cơn gió, Linh lấy của bác Lu răng hay bác nào trên blogger í, quá thích luôn, bác í bảo bác í có xe đạp và cái đờn rùi, huhu hơn cháu cái đờn, mà có đờn cháu cũng ko biết oánh đâu, cố gắng từ bé đến to nhé. Nếu có đàn chắc Linh sẽ chơi 1 dây thui, cho dễ học, có biết nốt nhạc nào đâu, chỉ nghe và thích thôi. Mẹ ghét nghe Linh huýt sáo lắm, chả nữ tính gì cả, ko hát đc thì thổi cho vui nhà vui cửa chứ nhỉ. Ngày trước bảo học đàn, anh Sơn nhìn tay Linh bảo bé thế sao bấm phím đc, nói thẳng ra là anh mới học thui chả biết dạy em đâu cho nhanh.

Thursday, November 3, 2011

Tự kỷ

Hồi bé Linh sợ cái từ này lắm, trẻ con ko có nghĩa là chỉ đọc báo thiếu niên nhi đồng, truyện cổ tích, xem phim hoạt hình... Linh đọc báo chính trị xã hội văn hóa và rất thích khoa học, các chương trình hoa học tự nhiên trên tivi và các bài báo. Trí tưởng tượng của Linh đc phát huy từ bé, nhút nhát và ko có bạn bè nên Linh tưởng tượng ra bạn bè cho mình, chơi 1 mình. Lên lớp 3 dì Tâm đẻ thằng Thành và ở nhà ông bà, tình mẫu tử làm Linh nhớ bố mẹ và biết khóc vì nhớ, cuối tuần mới gặp bố mẹ nên Linh tưởng tượng luôn cả bố mẹ của mình. Khi đó đọc báo thấy đó là biểu hiện bệnh tự kỷ, Linh sợ nhưng chẳng biết làm thế nào vì thế giới riêng làm Linh ko cô đơn, đôi khi nhớ lại hồi đó Linh cũng ko biết cái nào là thật cái nào là mơ.
Lên cấp 2 Linh ở với bố mẹ, mọi cái đều lạ lẫm: ngôi nhà, bố, mẹ, em Hương, trường mới, chỗ ở mới, bạn bè mới... cái gì cũng làm Linh sợ và chui vào mai rùa của mình. Tri thức trẻ nói là giới trẻ phương Tây hay lấy dao lam khứa vào cánh tay để giảm stress vì khi máu chảy ra não sẽ tiết ra 1 chất làm giảm đau, ức chế thần kinh... Linh ko sợ máu nhưng là đứa sợ đau nên tự hứa là ko bao giờ làm thế, chỉ khóc và khi cảm thấy ko chịu đc thì đập đầu vào... tường. Ghét khi báo chí nói là rạch tay là mốt, ko nhiều người điên theo cái mốt đấy đâu.
Nơi Linh thích nhất là sân thượng, hồi mới làm nhà xong còn 1 đống cát to ở trên, Linh ko thích nó nhưng khi nó mọc cỏ thì thích vô cùng, chiều nào cũng lên tưới cỏ, có cả lúa và nhiều cây lạ nữa mọc lên. Đây là không gian thoáng đãng tách biệt với mọi thứ, là khoảng trời riêng của Linh, tĩnh lặng và yên bình. Linh thích cái bể nước và hay ngồi hoặc nằm lên, nó mát lạnh hoặc ấm áp trái ngược với nhiệt độ không khí. (1 trong những lí do tại sao Linh ko hay mặc quần bò và quần bò hay bị bạc túi sau, thậm chí thủng túi sau, mài quần trên đấy mà) Vì Linh rất yêu nơi này nên quý lắm mới chia sẻ cho ai đó, tiếc là chưa ai yêu nó nhiều cả. Kể với Nguyên thì Nguyên nói là Linh hay tự kỷ, nghe nhiều rồi nên ko sợ từ này nữa, chỉ thấy buồn thôi, sao mình sống nặng tình thế.

Tuesday, October 25, 2011

Tinh tế - nguy hiểm - perhaps

1. Tinh tế:
Linh rất thích khi Nguyên nhận xét: thằng này tinhte.vn vì quá đúng ấy chứ, ngạc nhiên vô cùng khi nhận ra đây lại là một nhân vật "xa tít chân trời mà gần ngay trước mặt, gần ngay trước mặt nhưng xa tít chân trời". Tuy nhiên niềm vui cũng đi liền với nỗi buồn, Linh nhận ra Nam là người biết về Linh rất nhiều nhưng lại ko hiểu Linh, luôn luôn lắng nghe lâu lâu mới hiểu, rất buồn, điều này ko thích tẹo nào vì Linh ko muốn nhận ra, giận Nam nhiều lắm.
Nguyên thì thế nào nhỉ, luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu, Linh cảm thấy Nguyên giống Linh nhưng hoàn hảo hơn rất nhiều, chín chắn và có tầm nhìn, chính vì có tầm nhìn nên Nguyên chỉ đường cho Linh, mỗi tội Linh mải chơi thích khám phá và trải nghiệm nên chẳng bao giờ đi đúng hướng, những câu chuyện cứ dây mơ rễ má lên tận cung trăng rất thú vị và vui vẻ. Nam và Nam đốm giống nhau ở điểm là ở bên Linh cảm giác như mình đang học mẫu giáo, Nguyên thì như học cấp 1 rồi còn nhân vật tinh tế thì như học đại học vậy, hiểu Linh có thể như anh hiểu những người khác nhưng cái chính là anh giúp Linh hiểu bản thân mình và định hướng cho Linh suy nghĩ, Linh là đứa lười suy nghĩ nhưng Linh lại muốn nghĩ và thích nghĩ (chắc là sợ ko nghĩ thì não teo đi haha), thích khi anh Trung khen Linh "có tư duy", rất thích cách anh nói: "em thử nghĩ mà xem", có thể Linh nghĩ hoặc ko, nghĩ ra hoặc ko ra nhưng thích vô cùng.

Nhân vật tinh tế đấy ngồi đây nè, Linh nhớ có cái ảnh cười toác miệng cơ nhưng ko tìm thấy nên lấy cái ảnh này để mọi người đọc cho... bí ẩn.

Giờ nhìn lại cái ảnh này mới thấy bùn cười.

Cái này chưa thấy bao giờ nè, củ chuối nhỉ, chả hiểu 2 thằng đang làm gì nữa mà vui thế.
2. Nguy hiểm:
Nhân vật này có trí nhớ tốt, khả năng quan sát rộng và rất nhanh nhạy, đó là ưu điểm nhưng với một đứa nhiều khuyết điểm như Linh thì lại là nguy hiểm. Này nhá, Linh là đứa có trí nhớ ngắn hạn kém, khả năng tóm tắt kém nên hay lan man, nhiều khi câu chuyện chả đâu vào đâu, anh hay phải nắn cho: em đang lạc đề rồi đấy. Linh nói nhiều nên nhiều khi cũng ko nhớ mình đã nói những gì, và anh tường thuật cặn kẽ lại cho Linh biết, hic hic Lê Quý Đôn cực, thế nên nói chuyện rất hay bị soi, nhiều khi ko có gì để nói thì sẽ bị nghĩ là đang nghĩ xem nói gì cho bớt nguy hiểm. Linh kém cái gì thì lại rất thích cái đấy, có lẽ IQ của Linh dưới 100 nên bị hút bới những người thông minh. Lại lan man rồi, quay lại với chủ đề nguy hiểm nhé, Linh là người cố tình khai thác thông tin từ anh nhưng lại chả thu thập đc cái gì, còn bị phản đòn mà ko biết í, đó là cái rất khó chịu. Linh định viết bài này từ lâu rồi nhưng lười, nếu viết trước thì phần Nguy hiểm sẽ dài hơn nhưng ko có phần sau vì phần này mới khám phá ra.
3. Perhaps:
Linh rất thích bài này và tự nhiên lại thấy bài này hợp với anh. Cái bài dịch dưới này là của Linh nhá, hợp với anh, cái kiểu né tránh của anh há há há. Anh có nói nếu là người yêu anh sẽ khác, Linh ko tò mò xem khác thế nào nhưng khi cả anh và Nguyên cố nói ra tình cảm của anh nhưng mãi mà Linh ko hiểu, đến mức Nguyên phải nói thẳng ra thì Linh thấy rất buồn cười, chả có nhẽ. Nguyên bảo Linh cứ tự nhiên như bình thường, cười chán rồi mới thấy buồn, Linh sợ ko như trc đc nhưng rồi đâu lại vào đấy, mất vài ngày nặng nề thôi. Nếu chấm điểm tình yêu thì Linh cho điểm 3, sau khi nghĩ lại thì cộng thêm 2 điểm, còn sau khi nghe câu hỏi: "Linh và Nguyên" thì trừ đi 1 điểm, ha ha ha đáng đời.

Perhaps, perhaps, perhaps.

Anh ko thừa nhận rằng anh yêu em
Thì làm sao em biết được
Anh chỉ nói rằng:
"Chả có nhẽ"

Em hỏi anh cả triệu lần
Giờ em hỏi lại lần nữa
Anh chỉ nói
"Chả có nhẽ"

Nếu anh không quyết định được
Thì sẽ ko có bắt đầu
Mà em ko muốn kết thúc
Ko muốn phải xa nhau hay đau khổ

Vậy nên nếu anh thực sự yêu em
Thì hãy nói là "Có" đi
Nếu không thì anh cứ nói thẳng ra
Trời ạ, đừng nói là "Chả có nhẽ" nữa

Friday, October 21, 2011

I wear those shoes and I wear that dress

Nguyên bảo đi bộ thôi nhưng đến chiều lại đổi í, Linh bảo nếu thay đổi thì báo trước vì đi bộ thì giầy thấp còn cà phê thì giày cao. Nguyên nhắn lại: vậy vợ đi giày cao nha. Đọc xong Linh thấy rất buồn cười nhưng háo hức vô cùng, ước gì mai kia chồng Linh cũng nhắn như thế khi 2 đứa trốn đi chơi. Biết là Nguyên ko mặc vest đâu nhưng Linh muốn tạo sự bất ngờ và đặc biệt nên mặc áo len với chân váy, chỉ thấy bình thường và giản dị thui nhưng Nguyên khen đẹp nên ko thèm về nhà luôn mà cố luợn lờ khắp thành phố (tất nhiên chừa một con đường), nhỏ và Luân cũng hơi ngạc nhiên vụ này, Nguyên mà mặc đẹp nữa chắc sẽ có rất nhiều nghi vấn đấy. Chưa bao giờ Linh có một buổi cà phê thú vị như vậy, thứ nhất là vì đây là dự định mà Linh rất thich, thứ 2 là vì Mr Tinh tế (đón đọc bài viết về nhân vật này ở... lần sau), thứ 3 là vì nội dung câu chuyện.
Nguyên: Nguyên có quyết định công chức Linh có thích gì ko?
Linh: Nguyên có mua gì cho mẹ ko?
Nguyên: Mẹ phải mua cho Nguyên chứ!!!
Linh: Thế sao Nguyên lại mua cho Linh?
Nguyên: Vì Linh ko phải mẹ Nguyên!!! ^^!
Linh rất vô duyên vì cười rất to và hay nhắm mắt lại, may mà nhạc to nên ko nghe thấy tiếng.
Có rất nhiều điều để viết nhưng Linh ko biết viết thế nào nữa, thích mỗi mẩu đối thoại trên và nghĩ chuyện về Lâm cô đơn. Trước kia Linh thấy mình chỉ hơi ngốc thôi, giờ thấy mình ngốc tệ, từ bao lâu rồi 2 người này cố cho Linh biết 1 điều mà Linh mãi ko hiểu ra, tưởng đùa thôi, tự nhiên thấy lặng xuống, ko biết mình đang nghĩ gì nữa. Thui quay sang bài hát này nhé, hồi cấp 2 hay đc nghe và rất thích, mở đầu bằng kiss me như dấu mở ngoặc, By my side cũng mở đầu bằng kiss me, nhưng kít xong good bye luôn như dấu đóng ngoặc.

Tuesday, October 18, 2011

Yêu cô

Đây là câu của cháu Hải Anh sau vài buổi lên xem Linh và mọi người tập... múa. Thích câu này nên cho lên đầu.
16-10 Hội thi tổ bản văn hoá, gồm 3 phần: chào hỏi, câu hỏi kiến thức về gia đình văn hoá và văn nghệ. Văn nghệ gồm 1 tiết mục oóc, hát tập thể bài Sơn La thành phố trẻ và múa Tình ca Tây Bắc. Bài múa gồm 1 đôi nam nữ chính và 8 múa phụ hoạ, có 1 chị đang tập thì biết đang có em bé và có nguy cơ sẩy nên phải đi HN, Linh nhảy vào thay thế. Huhu chị Nguyệt trưởng nhóm ko thích Linh đâu, vào phá đội hình mà, chiều cao của múa thường dưới 1m65 nhưng đội của Linh 1 nửa trên và 1 nửa xấp xỉ, mình Linh ngắn tũn ở mốc 1m5 và Linh sẽ múa cùng 1 chị 1m7, thích chưa. Năm ngoái chị Nguyệt cũng ko thích Linh đâu, may mà tuần cuối lại tìm đc 1 em xinh tuơi thay thế, năm nay em í có em bé nên ko tham gia đc. Chả sao cả, Linh tham gia phong trào vì Linh thích và vì người ta ko thích.
Đi múa mà cứ như đi lao động í, sáng dậy chỗ nào cũng đau, hôm đầu Linh ngạc nhiên lắm, có chơi bài đâu sao tím hết 2 đầu gối, có đi giày cao đâu sao đau bàn chân, có bị đâu mà đau ngực... hoá ra đau vì phải chạy bằng mũi bàn chân và khi múa phải quỳ nhiều. Tập là 1 chuyện còn thi lại khác, Linh chạy bằng cả bàn chân cho chắc chắn :)) cũng ko dám quỳ hẳn vì hôm thi mới mặc váy nên ko quen sợ đứng lên giẫm vào váy.
Mọi người ko thích chỗ đông người nhưng Linh lại rất thích, mọi người ko thích tập thể có nhiều nữ nhưng Linh lại thích, ở đó sự ghen ghét đố kỵ nhỏ mọn rất nhiều, và Linh là người ngoài cuộc trong các cuộc đấu đá đó. Các chị rất vui tính và có nhiều cái rất vui nhưng Linh ko thích và vì đến sau nên Linh chơi với bọn trẻ con thôi, bọn này cũng đau đầu lắm nhưng nó ko thù dai hê hê.
Thường xuyên có 2 bé đến cùng mẹ, độ xinh và dễ thương thì khỏi nói rồi, đến mức vào cả giấc mơ của Linh mà. Còn Hải Anh thì chỉ đến vài buổi thôi nhưng sau vài buổi thì Hải Anh nói với bà là con thích cô ở gần nhà văn hoá lắm vì cô ấy hay nói chuyện với con và cô ấy kể chuyện rất hay. Hí hí hí nghe sướng lắm, thích hơn nữa là cô bé cứ bám theo Linh và khi nào Linh múa gần là lại vỗ tay cho Linh. Cô bé đi cùng bà xem các cô múa từ lâu rồi nhưng Linh ko để í, mãi về sau vào cái hôm các cụ đi xem rõ đông thì cô bé ko có chỗ ngồi nên phải ngồi trước mặt Linh và trong khi Linh ra sức cười tưoi và ko phạm lỗi thì bé con cứ bĩu môi suốt. Lúc giải lao Linh ra hỏi là mọi người múa có đẹp ko, bé nói đẹp, Linh bảo sao bé bĩu môi, bé ko nói, Linh bảo lần sau khi nào cô múa con phải vỗ tay hoan hô và khen đẹp nhé, thế là bé nhớ mặt Linh.
Linh thường xuyên cầm phải cái quạt te tua hơn những cái khác, có hôm mọi người cũng góp í là phải dán lại nhưng sau khi mọi người nói thế thì Linh ko tìm thấy cái quạt đấy nữa, mãi đến hôm Hải Anh đi xem, lúc giải lao bé ra chỗ Linh và chỉ cái cô mặc áo màu xám kia cầm quạt của cô kìa, hô hô nhớ dai chưa.
Thi chào hỏi và câu hỏi vào buổi sáng còn múa hát buổi chiều nên sáng đội múa ko phải đi, mẹ và Hương đi Thuận Châu, Linh đi mua giấy uớt về tẩy trang rẽ qua xem thi thế nào, gặp Hải Anh chân cầu thang, bé con ra ôm chầm lấy Linh nói là chờ Linh mãi, thực sự xúc động đấy. Bạn đã bao giờ chờ đợi ai đó chưa, bạn đã bao giờ để người khác đợi mình chưa, nếu người đó có vị trí quan trọng trong trái tim bạn thì cảm giác sau khi gặp thật hạnh phúc. Trước đây Linh phải chờ đợi, giờ làm người dc chờ đón, hạnh phúc ngập tràn, cảm xúc trào dâng. Yêu!
Khi đi liên hoan, Diệu Linh và Cẩm Linh ăn xong ra ngoài ngồi trốn ruợu, bé Hà cũng ra theo, lúc sau Nam phèo ra trêu Hà làm bé con nép chặt và người Linh, rồi lại trêu Cẩm Linh làm Hà cứ cười khúc khích, thích thật, Hà còi tí như khỉ con í, ôm thích cực. Chị Thành thấy Linh chơi với bọn trẻ con nói là mai kia Linh có con chắc yêu con lắm, chưa biết đc nhưng Linh thích trẻ con, chỉ tự hỏi nếu là con trai thì Linh sẽ thế nào, cảm giác ôm người con gái của mình thật chặt, che chở và yêu thương.
Linh thích những điều nhẹ nhàng giản dị, có lẽ ngành mần non thích hợp với Linh hơn là kinh tế. Lâm doạ là Linh chỉ đẻ đc 2 đứa thôi vì mổ đẻ chỉ đc thế, Linh thích nhiều hơn và muốn đẻ tự nhiên cơ, ôi sợ, mà thôi kệ đi cứ đi khắc có đường.

Saturday, October 15, 2011

câu cá (tập 4)

11h hơn Nguyên gọi thông báo 7h30 sáng mai đi câu, ko cần đào giun trước. Biết là hội này rất cao su nên 7h15 Linh dậy rồi nằm ngủ tiếp hehe ko ngờ mấy phút sau Lâm liên đã gọi đi rồi, Nam đốm lên đón ra nhà Hoà trố, chờ Hoà đi gửi thằng Bảo thì Linh và Mừng mang xe đi sửa, hic hic đốm hâm chụp cái ảnh rõ xấu, nhìn ngu vãi, thà xấu nhưng thông minh còn hơn, Linh sợ Nga tàu và Trần Phương lắm, nhìn càng ngày càng xinh nhưng độ thông minh thì nhìn giảm đi.
À lúc đi cùng Mừng, 2 con đang lên dốc định rẽ trái thì có cái xe định vượt, 2 đứa đi ra giữa đường rồi mà lên dốc gốc phượng nên khó bẻ thẳng ra nhường cái xe kia đc, xe kia lại còn cố lao lên vượt nữa chứ may mà họ cũng rẽ theo nên chưa đâm, sợ hú vía, lâu rồi mới đau tim như thế.
8h kém bắt đầu móc giun rồi, eo ôi chưa bao giờ nhìn thấy lũ giun kinh tởm như thế, nhiều và lúc nhúc, nó ko có đất mà chỉ có nước thôi, đã thế lại còn nhớt nhớt và đầy bọt nữa, con nào cũng to kinh dị, giun bình thường cũng sợ rồi nhìn mấy con này nổi hết gai ốc luôn, đã thế Lâm liên lại ra 1 góc, Nam lùn 1 góc, Nguyên thì củ rủ cù rù vừa ngủ dậy bỏ lại Linh với cái xô nước đựng cá và ống giun, thôi đành tự sướng vậy, cạnh ao có 1 cái cần nên Linh tận dụng luôn, vừa thả xuống đã đc 1 con khá to rồi, Nam lùn cứ giật lia lịa, giật xong nó quăng con cá sang cho Linh thả vào xô, bắt Linh móc giun cho nó. Đi câu thư giãn mà bận tối mặt luôn, hết gỡ cá móc giun cho 2 cái cần chỗ Linh thì lại quay sang thằng lùn, thằng này sướng nhất đấy, có chỉ móc mẩu giun đầu tiên rồi mở phone nghe nhạc, ko phải bẩn tay, ko phải làm gì hết, ngay cả lúc nấu ăn nó có phải mó vào cái gì đâu.
Lúc vào ao gặp 1 bà già người Thái, bà bảo: “con gái mà đi câu á”, úi Linh và Mừng giật đc nhiều lắm đó.

Lâm liên và Nam đốm là đc nhiều con to nhất, ngồi chỗ ao sâu hơn mà, còn Nguyên là thương nhất, nhìn như ông cụ nhưng ko phải ngư ông, về nhà nằm sốt rét ở võng khổ thân lắm, đã thế Lâm liên cứ nói nhiều làm Linh thấy buổi câu chả thư giãn tẹo nào, ghét ghét thêm thôi

Khổ nhất là Linh và Hoà trố, thằng Hoà ngồi giữa Mừng và Thành chuột – 2 sát thủ, tí tí 2 sát thủ lại giật chiến lợi phẩm lên đập vào mặt nó. Câu đc khoảng 5 cân cá rô nhưng chỉ lấy 2 cân về rán, lấy con cá 4 cân họ quăng đc, nhìn to quá sợ ăn ko hết nhưng vẫn hết. Chưa bao giờ đc ăn cơm toàn là cá như thế, cá rán này, canh cá này, cá hấp này, ngon nhất cá rán ròn, tiếc là chưa đc vui vẻ ấm cúng bạn bè như mọi khi.

Linh thích nhất là bông súng ở lối vào ao, chỗ đấy đẹp lắm nhưng máy hết pin nên ko chụp đc, cái cầu là cột điện, xung quanh đầy hoa của cây nhuộm xôi, nhỏ nhỏ xinh xinh, nước nông toẹt mọc đầy bon, bảo với Nguyên là Linh thích bông súng đấy ko ngờ lúc sau Nguyên vặt cho Linh, thích lắm cơ. Cũng thương lắm khi Linh để bông hoa ở xe đốm rồi chạy ra cân, nó thản nhiên cầm lên nhìn rồi phi ra bờ rào, nhìn cái mặt nó rất ngây thơ nên ko giận nó, tội nghiệp bông hoa, Linh thả vào chậu nước nhà Mừng, đi chợ về thấy ai vớt lên để ở bậc thềm, vòi nước bên cạnh ko có nước, ko nhớ Linh lấy nc ở đâu cho vào chậu nhưng về vội nên quên mất, hu hu thương lắm cơ.
Nó đây, dep nhi.

Monday, October 10, 2011

câu cá (tập 3)

Cũng như lần trc, Linh ngủ trưa rồi dậy sớm đi đào giun. Lần này vô cùng thương tiếc và tàn bạo, xúc toàn thấy nửa con giun thôi, nếu thấy cả con thì nó uốn éo mãi ko cho vào lọ dc, kinh lắm.
Vì ko có nhiều cần nên Linh xuống nhà chú Hải Vân mượn, may quá chú đang định đi đâu đó, chú mang hộp cá ra khoe là chú vừa đi câu suối về, chú buộc cước và lưỡi câu tử tế rồi mới đưa cho trong khi Linh hỏi mượn cái cần đểu nhất. Chú bảo chú thích con giun nhỏ thôi, nhà Linh đầy nhưng nhỏ quá nên ko lấy, móc giun lần nào cũng ghê, lần trc có con đầy máu đỏ choét, lần này con nào cũng đầy đất ngoe nguẩy mãi ko móc dc, con càng bé càng khó móc, hoặc nó dài mãi ra hoặc nó giãy giụa đùn ra bao nhiêu đất.
Linh và Lâm còi ngồi 1 lúc đc 1 con to tướng, thích quá hét ầm lên làm họ cấm câu cái ao nhà, phải quay sang câu ao thuê. Mọi người lúc đầu câu dc cá bống ko thèm lấy, sau chỉ có bống nên lấy hết, tưởng dc nhiều nhưng hóa ra ko nhiều lắm.
Hết tiết mục câu cá rồi, vui nhưng Linh ko có hứng viết, giờ đến cái ko liên quan nhá: Nguyên và Linh định có 1 hôm nào đó sẽ mặc đồ thật đẹp đi uống cà phê, tại ko đạo diễn dc bộ phim đi ăn tiệm như phim, Nguyên sẽ mặc vest, ko phải tuxedo đâu hô hô, như kiểu bài Kiss me của Sixpence none richer í nhỉ, you wear those shoes and i will wear that dress, bạn đi đôi giày đó và tớ sẽ mặc bộ váy này. Vì quá thích thú với ý định này nên Linh mơ là Linh mặc rất đẹp ngồi trong một nhà hàng sang trọng, đối diện Linh là một người chàng trai mặc vest đen, ko phải Nguyên, hic hic Linh ko viết kịch bản mà, à mà cạnh Linh là bé Hà nhà chị Thành, bé có đôi mắt buồn lắm, ko những thế mà mũi buồn môi buồn nữa, khuôn mặt là một tổng thể buồn, mong manh và đáng yêu, chắc vì thế nên Linh ôm cả bé vào giấc mơ với cái má có một vết bẩn, Linh cứ lấy khăn giấy thấm nước rồi lau má cho bé, ngẩng lên thấy người kia cứ cười thôi.



Friday, October 7, 2011

đón đưa

Công nhận có người yêu thích thật, càng thích hơn khi có nhiều người yêu. Hôm trc ngồi quán Thành Hạnh, Cường cận sang chúc rượu, Linh san sẻ cho Nguyên, Lâm và Nam đốm, hô hô Linh yêu cả 3 mà. Hôm nay Nguyên đưa Linh đi làm rồi đón về, thích thật. Lần bị chó cắn Linh mới được mẹ và Hương đưa đi làm. Nam thì đưa Linh đi 2 lần nhưng ko đón về, lần đầu là đi câu cá về muộn, ngồi ở suối nghịch nên quần áo ướt và hôi, lần sau về nhà ông bà bổ mít nên toàn mùi mít.
Thui vào chiến đấu tiếp đây, hu hu mùa hè mặc quần ngắn đi chơi nhiều nên chân đen thui, mấy hôm va vào đâu nên tím tím mấy chỗ, giờ quỳ nhiều tím đầu gối.

Monday, October 3, 2011

câu cá (tập 2)


Đầu tiên là phải có giun: le te mang cái bay sang bãi đất bỏ hoang sau nhà đào đào xới xới một lúc chả thấy cái gì ngọ nguậy cả (có mấy cái rễ cây nhìn y hệt như giun thôi). Suýt giật mình vì cô Ngọc xuất hiện, vì đất bỏ đấy nên cô trồng ít rau, cô bảo ko có giun đâu. 2 cô cháu đứng ngoài đường nói chuyện một lúc tự nhiên mắt cô sáng lên: giun kìa. Ô hô 1 chú bò ra đường chơi liền bị tóm sống luôn. Sang bãi đất khác đào tiếp, cô Đức bảo vào hẳn trong mà đào, rồi cô cầm cái bay gạt mạnh lớp cỏ lộ ra 2 mấy con giun rõ to, Linh xới ra đc 1 con nhưng nó chuồn nhanh quá, xới lúc nữa mới đc 1 con, thôi 4 con thôi, đi câu chỉ là cái cớ để ngồi thôi mà. Thế Anh bảo thích giật cá rồi gỡ thả ra, lúc đó Linh chỉ thích gỡ cá mang về thôi, giờ mới thích ngồi tĩnh lặng nhìn phao.


Đi một mình chán rồi nên đi rủ thêm đồng minh, hic hic, nửa tiếng sau rút cần ra chọc nhãn trên trường văn hóa, hô hô nhãn cuối mùa to vật vã, bọn học sinh thì quét dọn để mai quay phim, Linh thì chọc nhãn vứt đầy vỏ và lá ra sân.


5h hơn mới lên hồ bản cá. Lạnh và đông. Hăm hở rút cần câu ra thấy mấy ông nhìn mình khinh bỉ, các ông dùng cần tự động, câu lưỡi chùm và cám, quăng xa tít mù. Đã thế vừa mới thả con giun xuống đã thấy phao giật giật, ông bên cạnh liếc sang chỉ đạo: kéo nhanh. Ố ố la la, nhanh hay chậm thì cá cũng ko thể bé hơn đâu, nói bằng bao diêm thì cũng hơi quá, và vì nó màu trắng và dẹt nên bị nghi là cá chim trắng, khác hẳn mấy con cũng bị kéo lên.



Lần móc giun thứ 2, Linh mỏi chân nên ngồi lên cục gạch, 2 thằng bé đi cùng mỗi đứa ngồi 1 chân nhìn cái phao di chuyển cổ vũ "cố lên" cho lũ cá đang rỉa con giun bên dưới, hết giun mà phao vẫn lao như điên. Cái ông "kéo nhanh" thấy 3 cô cháu có vẻ sát cá nên khuyến khích móc thêm giun mà câu gần, dạ cháu chỉ có 2 tay giữ cần và ôm 2 đứa thui, mà tay vừa móc giun nên cũng phải ôm cẩn thận kẻo bẩn áo bọn nhóc, mấy ông kia mang đồ để cá và khăn gỡ cá còn Linh mang giấy đi ngồi và nước để rửa tay nhưng bọn trẻ con đứng cạnh bờ nên vội chạy ra.



6h kém về, lạnh nhưng vui, thằng Zu mông định ôm cả cốc giun của Linh nhưng Linh ko cho, còn 3 con đấy, thế là nó đành ngậm ngùi ôm con cá chim kia và dõng dạc nói với bố nó: về cho cá ăn nước thôi, Lâm thì ôm chặt cái cần của Linh như chiến lợi phẩm.

Thursday, September 8, 2011

Lá rơi vàng chưa nhỉ?

Lâm bảo ko biết bây giờ là cái mùa quái gì mà có mưa vẫn nóng thế. Sắp đến trung thu rồi, mùa thu là mùa mưa bão, nắng rám cành bưởi rồi lại se lạnh. Phòng Linh cũng hầm hập nhưng mưa nên ko mở cửa sổ đc. Mùa nóng, phòng nóng nực cảm giác không khí đặc quánh lại, cứ đi làm về lên phòng thay quần áo là phải mở toang cửa sổ xả bớt khí nóng ra ngoài; thích nhất lúc đi chơi về, ngoài đường trời mát lạnh, căn phòng đã dịu hơn lại trở nên ấm áp yên bình.

Tối qua trời mưa như thể có bão vậy, từ tối đã thấy chớp chớp liên tục, mưa ập xuống đánh thức mùi hương thiên nhiên: mùi đất, mùi nước, mùi lạnh, mùi gỗ...

Linh ko thích cửa bằng gỗ đâu, khi xây nhà xong cửa đóng bình thường nhưng sau mùa đông rồi mùa hè thì chỗ nở ra chỗ co lại, muốn đóng thì phải dùng nhiều sức đạp uỳnh một phát, mấy năm đầu Linh ko thể mở đc cửa trên sân thượng. Nhà Linh cửa sổ bằng gỗ, tất nhiên bao quanh cửa là khung cũng bằng gỗ rồi, chả hiểu sao có một thời gian ở giữa khung và hàng tường gạch lại có một khe hở khá rộng, nhìn qua khe đấy mọi thứ thật lạ; lũ kiến chẳng thấy lạ gì cả nên ngang nhiên xây nhà ở đấy bít cái khe lại, thỉnh thoảng đất từ tổ theo gió rơi đầy xuống giường Linh; sau chẳng thấy kiến nữa, cái khe cũng ko còn. Khi trời mưa to, nước len lỏi qua chỗ vênh thấm ướt rèm, có khi còn ngấm sang cả chăn đệm, ko thích tẹo nào, tuy nhiên mùi gỗ thì thật tuyệt.

(Nếu mua nước hoa, rất muốn loại mùi gỗ, làm gì có for women nên for men cũng đc hờ hờ hờ)

Đầu tháng 6 đã có hoa sữa rồi, lúc chờ Nam đốm, Lâm dừng xe dưới gốc cây hoa sữa, nhận ra mùi hương quen quen, Linh hít lấy hít để, ngửa mỏi cổ mà ko thấy chùm hoa đâ, Lâm bảo biết Linh thích nên cố tình dừng ở đấy, phét thật, vậy mà bảo anh thô lắm, có lần cả hội đi dạo còn rủ leo đồi Thanh Niên xem các đôi mi nhau nữa, cười híp mắt.

Hoa sữa đẹp chứ nhỉ, cây đẹp, hoa nở rộ thành chùm, màu hoa dịu dàng, mùi ngào ngạt mát lạnh sánh như sữa chua, quả dính từng đôi một và khi già bung ra những hạt bay bay trong gió.

Hôm qua là ngày gì mà Linh có 4 lời mời và cái sau lại quan trọng hơn cái trước. Cà phê, hoa sữa và mưa, tại sao chỉ có bài hát yêu thích, câu nói yêu thích, nước hoa yêu thích... mà ko có mùi hương yêu thích nhỉ?

Monday, September 5, 2011

Mộc Châu – nay

Em Hương trực ngày, đang định tận hưởng buổi trưa “ở nhà một mình” bằng một bộ phim hài nào đó thì Nguyên rủ đi Mộc Châu, thích quá đi chứ, Nam đốm còn gọi trêu nữa, thế là quyết định đi ngủ trưa lấy sức tối chơi. Linh đi làm về thì đi luôn, vội quá ko kịp lo lắng hay háo hức gì cả, chỉ thấy vui thôi. Chuyến đi thuận lợi ngay từ khởi đầu, Ly cũng đc đi, mà lí do xin mẹ đi thì lại ngược lại với Nam, đi kẻo sang năm lấy chồng chửa to ko đi chơi đc, bố Ly thì lại tưởng đi nhà bác ở Thuận Châu cơ, thôi có Châu là đc rùi hô hô. Hơn 7h30 mới xuất phát, Nguyên mua bao thuốc nhờ Linh cầm hộ nhưng túi quần Linh đầy thứ linh tinh rùi nên nhét túi sau, nhìn đàn chị giống ảnh Ly hút thuốc.

Trăng lưỡi liềm mảnh mai đẹp lạ, ko biết sao nó lại to và đỏ thế. Năm nay lạ cực, rằm tháng nào trăng cũng to và sáng hơn những năm trước, thích nhất tối đi về trăng mới lên màu vàng cam, chỉ muốn leo lên chỗ nào đó thật cao để ngắm thôi.

Lâm dặn Linh bảo Nguyên đi chậm thôi, mắt Nguyên kém hơn rồi mà Nguyên lại chủ quan vì nghĩ phanh xe chuẩn, nhưng ko cần nhắc nhở Nguyên cũng đi cẩn thận, Linh ngồi sau an toàn nên ngửa cổ ngắm trăng sao, chuyện trò ríu rít, đốm bảo 2 đứa này đang rót mật vào tai nhau nên đi nhanh dẫn đầu đoàn.

Đội hình là Nguyên Linh đi trước, Nam đốm và Can đi giữa, Lâm Ly lặng lẽ theo sau, theo bình loạn của Linh Nguyên thì là quá chuẩn vì đèn pha đốm lợi hại lắm, sáng rộng nhưng chổng ngược lên ngọn cây, soi hai bên đường để ngắm cảnh, nhiều lần Nguyên Linh giật mình vì tưởng đốm vượt, hóa ra xe ô tô. Đến Yên Châu, chẳng hiểu sao Lâm vượt, 4 đứa cười đùa suy diễn là Ly làm gì đó nên Lâm tức, phải nhớ nhìn xem bên đường có chân Ly thò ra ko.

Linh biết là đội con trai ko muốn đi nhưng thấy lạ vì rủ hội con gái đi, đố Nguyên câu hỏi trong ủn ỉn đại khái là có 3 chú lùn vào hầm mỏ, chú thứ 2 cầm cuốc, chú thứ 3 cầm xẻng, hỏi chú đi đầu cầm gì? Đáp án là cầm... đầu, Linh sợ mình cầm đầu vụ này, tại cảm giác Linh hứng thú nhất nhưng hóa ra là Minh hợi. Minh rất thông minh khi dụ bọn con trai, gọi cho Nguyên nói là xuống MC đi thằng Nam đồng í rồi, sau đó gọi cho Nam nói là Nguyên bảo xuống. Sự nhiệt tình còn ở số cuộc gọi nhỡ của cả lũ nữa, tí tí lại gọi hỏi đến đâu rồi, mà cho dù biết là mỗi Linh nghe máy thì vẫn gọi vào số mấy đứa kia, còn đứng ở đầu MC đón nữa, thiếu mỗi hoa vẫy và băng rôn chào mừng thôi. Sau 7 tháng mà Minh phát tướng nhìn lạ lẫm vô cùng, chiếc răng mới xuất hiện hôm tết đã là một thay đổi lớn rồi, giờ cân nặng thay đổi nhìn bệ vệ nhưng hiền lành hơn, suy đoán là Minh đã bỏ đc, quá vui mừng nhỉ.

Gần đến Mộc Châu, thấy từng đoàn xe đi ngược chiều, chắc họ ở Yên Châu đi xem ca nhạc rồi về, khi đến thị trấn có đèn đường mới thấy hay, đoàn người về xe nào cũng giống xe nào: đàn ông ngồi trước quần sẫm màu áo sơ mi chỉnh tề, phụ nữ ngồi sau trang phục dân tộc nhưng ko phải dân tộc Mông. Vào gần đến trung tâm thì những chiếc váy mèo mới nhiều, mở màn là 1 chị đông tây kết hợp: áo phông + quần bò + váy mèo.

Mọi phương tiện 4 bánh đều bị chặn lại và mùi tắc đường đã thoang thoảng. Sau khi gửi xe, cả bọn đi ăn bánh bao, ngon cực, vỏ bánh dầy và nhân trứng thịt. Vào hội chợ một lúc thì đi xem pháo hoa, gặp Long bích và người yêu, Minh hợi hét rõ to: Long bích toàn yêu những con xấu (trừ nhỏ ra nhá), Ly cũng phải ngạc nhiên trước sự lão hóa của em này cơ mà, sau đó là tiếc hùi hụi vì quên ko đòi nợ Long bích.

12h pháo hoa đùng đoàng, ngắm bù cho tết nhiều sương mù pháo hoa xấu hoắc. Thấy mọi người quay nên Linh cũng lôi máy ra chứ thích nhìn tận mắt hơn, ngắm mọi người trong khoảnh khắc này nữa, thật hạnh phúc. Linh gọi cho em Hương nhưng lại tắt đi vì nghĩ em ngủ rồi, gọi cho Nam thì ko nghe máy. Ly quay từ đầu đến cuối còn Nguyên thì quay thành từng đoạn nhỏ, có 1 đoạn nhìn Linh Can như trẻ con, vẫy tay rối rít hét Happy... new year, nghe lại thì toàn thấy tiếng gào thét của Linh thôi.

Hết pháo hoa ai ai cũng về nhà nên tắc đường, Minh gâu bảo 1000 năm Thăng Long ko tắc ko đông như thế này đâu, Hương phàn về quê chuyến 9h tối mà 9h sáng vẫn tắc ở HN. Con chú Long ở HN về nhưng bị chặn nên chú Long đi đón từ Mai Sơn, cứ khi nào vượt Linh là lại bấm còi, thế mà tưởng chú đi chơi. Ngồi ở vỉa hè chờ cho bớt xe mà mấy thằng cũng suýt bị tông vào.

Ôi ngắm váy mèo thật là thích, ko ngờ trang phục dân tộc này cũng nhiều... mốt như thế, hỏi một chỗ thì biết là áo con trai 100k còn váy con gái thì 300k, chị Lan Anh và Hương C mua 500k cơ ko biết có đẹp ko để còn mượn, Linh thích mê đi í, chỉ nhìn các nàng mèo kinh (tức là kinh giả mèo) cũng thấy thích rồi mặc dù vẻ đẹp hiện đại: da trắng, tóc vàng, mắt đen mi đen môi đỏ, giày cao ngất ngưởng, váy mèo dập dìu, dây buộc thắt nơ sau eo; nhất là khi nhìn họ ngồi dịu dàng sau xe. Nghe lỏm một nàng mặc bộ mèo nói với bạn là thích váy mèo vì khi đi chân váy lắc lắc theo mông, hô hô hô.

Linh là con gái mà nhìn còn thấy lòng xao xuyến thì ko biết con trai thế nào nhỉ? À biết rồi, sẽ bắt về làm vợ ha ha ha.

Nhìn con trai mặc bộ mèo cũng đẹp lắm, có 1 thằng da trắng, mặt gầy và mọi nét trên mặt đều nhỏ và mảnh, tóc nó vàng xoăn xoăn xù xù rất tây, nó mặc bộ mèo làm Linh giật mình thích thú: tây cũng thích như mình. Nhưng rùi nó nói tiếng Việt, ÔI, nó và lũ bạn mặc bộ mèo nhưng sáng tạo thêm vỏ chai Dr Thanh giắt ở lưng quần đi đứng nghiêng ngả, nếu là bầu rượu thì sẽ đẹp hơn nhưng cái chai này cũng rất hay rồi, à mà đi đất thì hay nứa. Có một thằng cao to khuôn mặt của dân tộc Thái cũng mặc mèo, cổ đeo kiềng bạc và cả thẻ ban tổ chức, đèo gái mèo bằng xe ga, nhìn đẹp lạ. Linh Ly bảo sẽ mặc đồ mèo để chụp ảnh mà quên mất, tiếc thế, thích cái áo nam lắm.

Toàn là mèo kinh thôi, ít mèo xịn lắm, và xịn nhất là một bé trai bé loắt choắt đi dép trái, tóc vàng lơ thơ và khuôn mặt đặc trưng của mèo, và của 1h sáng, tức là buồn ngủ. Nguyên chụp Linh Can lúc 1h hơn, và để kỷ niệm cái giờ phút ấy thì Linh giơ 1 ngón tay lên, ngón trỏ í, thế có nghĩa là gì nhỉ mà Nguyên cười nham hỉm thế.

Thoát khỏi tắc đường thì bình xăng của Nguyên vơi đi đáng kể, cả bọn loay hoay ăn khuya (hoặc là ăn sớm) rồi mới về nhà Minh, nhẹ nhàng leo lên phòng nó, 3h30 cả lũ yên vị trên giường, Linh là đứa khó ngủ nên mặc dù mệt vẫn ko thể ngủ luôn đc. 3 đứa con gái ngủ chung, khóa phòng kín lại nên ko bị lạnh, mấy thằng vừa mệt vừa lạnh co ro thương lắm.

6h hơn đã dậy nhưng ko mệt vì thời tiết rất dễ chịu và háo hức đi chơi tiếp, rửa mặt và súc miệng xong Linh ra ngoài ban công ngắm cảnh, bắt gặp một hình rất đẹp: một người đang điều khiển máy cày ở nông trường. Hồi bé Linh rất thích một quyển truyện kể về 1 cô bé ở nông thôn về nghỉ hè ở nông trường với bố. Tiếc là ko chụp đc cảnh đấy.

Đi đồi thông và thác Dải Yếm, chụp ảnh loạn xạ nhưng vẫn cảm thấy ko chất lượng lắm. Cái ảnh mà Linh thích thì cháy vàng, ảnh cầm giày í, nhưng cũng đẹp nhỉ. Đường đi vào thác có 1 cây đa gốc rất to và cái lỗ ở gốc cũng to lắm, Minh gâu bảo chui vào mà chụp ảnh nhưng mà cái mương hay rãnh hơi rộng nên ko nhảy qua đc, mà mấy đứa cũng sợ chụp 1 xem ảnh thấy 2 người.

Lúc chia tay Minh thấy bùn thế, thấy thương thương nó, đang đông vui tự nhiên còn mỗi mình, thấy Linh tệ với nó quá, nó quan tâm hết cỡ cứ hỏi xem thích ăn gì ko, đòi đi đâu nó đưa đi đấy, nó ko đói nhưng kêu đói để bắt mấy đứa ăn, hình như tại nó béo lên nhìn khác đi nên hơi xa cách nó, hôm tết Linh với nó đi chơi gần hết ngày mà.

Đường về cảm giác hơi xa xa, về Yên Châu cũng hơi mệt nên Linh dựa hẳn vào Nguyên, buồn ngủ nhưng ko ngủ, lặng im ko nói gì làm Nguyên tưởng Linh ngủ nên đi chậm lại. Đi đường ko sao nhưng khi dừng lại mới thấy mệt. 4h hơn về đến nhà, hic hic mưa lạnh nắng gió làm Linh bị cảm, vừa sốt vừa ra nhiều mồ hôi, cố tắm qua rồi tống 2 viên thuốc vào leo lên giường ngủ thiếp đi, tối vẫn đi chơi đc: hội nghị tổng kết chuyến đi.

Mấy cái ảnh cuối cùng cũng khá, cái dòng thác nhỏ dọc đường về, Nguyên bảo dải yếm 2 nhưng Linh bảo nó là thác Cà Vạt :)), lúc sau thấy 1 ông đứng "tường đè" Nguyên trêu Linh: thác nữa kìa. Mọi người bảo Linh đội mũ bảo hiểm nhìn buồn cười, Linh bảo mũ siu nhưn xanh đấy, quên ko chụp cái tạo dáng su pờ men nên về nhà cố chụp 1 cái nhìn hâm thế.

Mộc Châu – xưa

Mẹ bảo đi Mộc Châu, Linh cũng muốn đi lắm nhưng mẹ đi cùng bạn mẹ mà cũng ko thích đi cùng mẹ nên khi ông ngoại rủ đi Linh thích lắm, ông bảo đi 1 tuần cơ, ôi tuyệt vời. Hè lớp 4 hay 5 gì đấy, Linh và ông đi Mộc Châu, ở nhà ông Lân khoảng 1 tuần, rồi ông về, Linh ở với dì Đức khoảng 1 tháng. Ông ngoại chơi thân và kết nghĩa anh em với ông Lân và mấy ông nữa nên Linh gọi con các ông là cậu và dì hết. Ký ức về nhà ông Lân là buổi tối và sáng trời rất lạnh, bếp lửa thơm và ấm, Linh thích võng nên hay ra đấy ngồi, buổi trưa ông hay mua kem cho Linh ăn, mua nhiều lắm toàn cho vào cái phích hay cái cặp lồng sắt í, kem chảy ra dẻo dẻo (chắc vì kem làm bằng cơm nguội), kem màu cam thì hơi đắng đắng chắc do đường hóa học, nhà ông có 1 chú chiều nào cũng vác vợt đi bắt bướm về để ép, chú có 1 bộ sưu tập đẹp lắm, về nhà Linh cũng bắt trước nhưng ko rút ruột nó ra nên be bét kinh khủng cực, mà chú ấy chọn con to và đẹp chứ Linh thì con gì cánh to to bay bay là bắt rồi cho vào quyển vở gấp lại. Trí nhớ của trẻ con mờ nhạt, rời rạc và ko xác định đc thời gian dài hay ngắn, Linh là đứa nhút nhát nên ko nghịch nhiều, ko đi chơi nhiều, nhớ ở đâu đó có rất nhiều hoa bóng nước, nhiều màu lắm, chạm vào quả là nó nổ bắn hạt ra, thích quá vặt rất nhiều quả về trồng nhà ông bà ngoại. Hồi đó Linh có 1 mẩu vườn nhỏ nhỏ, 1 cái cuốc to to cuốc cả tuần mới xong để trồng hoa bóng nước, và cảm giác như nhà nào trồng hoa này đều là xin từ Linh í vì hoa này hồi đó rất lạ. Ký ức khi ở với dì Đức thì nhiều hơn, Linh có 1 lũ bạn nhưng chả nhớ đứa nào và chơi cái gì, chỉ nhớ dì Đức làm thịt kho tàu ngon tuyệt vời, ngon đến mức một lần Linh đi khoe với bọn nó và cả lũ lấy ra ăn vã hết, về bị mắng, ko nhớ có bị oánh ko nữa. Nhớ là dì ở tập thể ngay mặt đường, bên kia đường là đồi chè. Ở cuối dãy có 1 chú sáng nào cũng đi bắt sâu, hái lá sâu về nghiên cứu. Hồi bé Linh chỉ đam mê cỏ cây hoa lá bé bé thôi, khi biết 2 chú sâu bướm này thì mới thích sâu bọ và con vật. Hồi bé nhổ răng dưới thì ném lên mái nhà, nhổ răng trên thì ném vào gầm giường, lúc ở đó Linh nhổ răng dưới xong ném vào vườn hoa trước cửa, mãi chẳng thấy mọc gì cả nên cũng hơi lo, cũng định đi tìm để ném lại. Hình như mấy tháng sau khi về nhà răng mới mọc lại. Linh hay khóc nhè lắm nhưng chỉ khóc thầm thôi, ở mãi với dì cũng chán nhưng ko đòi về, tối nhớ ông cứ nằm khóc, lúc đó ko có điện thoại nên cũng chẳng biết ở nhà thế nào, chỉ biết khóc nhớ ông, sợ ông bị làm sao, lúc đó đã biết sợ mất ông rồi. Ko nhớ là ai đón Linh về, mà ko nhớ lúc đó có mừng vui ko vì ký ức ngày cuối cùng ở Mộc Châu là chơi ở 1 vườn đầy hoa bóng nước và chuồn chuồn, nghịch cho quả bắn tung hết ra thì đi bắt chuồn chuồn rồi lấy dây buộc hết lại. Và còn một kỷ niệm về Mộc Châu nữa: Linh bị ghẻ đầy tay, ghẻ nước, ngứa lắm, trẻ con nên ko biết đau xót gì, ko khó chịu gì, lại còn thích vì chiều nào cũng sang nhà cô Toán vặt gai bưởi để cô khều ghẻ cho. Hồi bé Linh ngố lắm, ko biết là đc đi chơi đâu, mà đi thì xin phép người lớn, có lần xin cậu Hiếu thì cậu bảo khi nào cậu đếm đến 10 thì phải về, chạy ra đến cổng thì cậu đếm đến 10 luôn, thế là ở nhà, ngu nhỉ, mà hồi bé Linh ko đòi hỏi hay hờn dỗi ăn vạ đâu, ở nhà lủi thủi chơi 1 mình ngoài vườn thôi, thế nên đợt bị ghẻ chiều nào cũng đc đi chơi, thích lắm, cô Toán có 1 đứa con gái nhưng nó hay đi chơi, ko học giỏi nên cô rất thích Linh, cô hay đánh con cô, có lần còn cởi quần áo nó ra rồi đuổi đi cơ. Hồi đó cứ mỗi lần Linh sang nhà là cô lại gọi là Nguyễn Văn Linh, chưa biết đấy là ai, mà cũng chưa biết sự tích cái tên của mình nhưng cũng thích cách gọi của cô.

Mẹ bảo đi với ông lâu quá nên ko cho đi, ông bảo thôi đi 4 ngày thôi, thứ 2 đi, mẹ cũng ko cho đi, ở nhà trông nhà nấu cơm cho em Hương, chuẩn bị buồn rồi. Ngày khai mạc lễ hội nên đông, ông hoãn ko đi nữa Linh cũng đc an ủi phần nào nhưng vẫn tiếc, chưa bao giờ đc đi chơi 2-9 hay lễ tết cả, năm nào mẹ cũng bảo ngày này nhiều tai nạn lắm ở nhà thôi, thế là về ông ăn uống thôi. Năm ngoái em Hương và Nam đi rồi, chẳng rủ Linh gì cả, buồn phát khóc. Kể với Nam thì Nam bảo nhà Trung Cảnh rủ Nam đi chơi hôm khai mạc nhưng Nam ko đi, bọn xóm rủ đi 2-9 nhưng Nam ko muốn đi. Đúng là người ăn ko hết kẻ lần ko ra, Linh quá thích đi chơi nên Nam đành ”lần” cho Linh đi cùng bọn ở xóm, nhưng ko hứng thú lắm nên Linh càng chán, Linh có thể tự liên hệ với bọn Nam phèo nhưng tại Nam nên Linh ko cần nữa, nói trước bước ko qua nên Linh kể với cái Trang để vụ ở xóm thất bại luôn, chuẩn bị khóc rồi. Mãi đến tận trưa mồng 1 Nam mới gọi bảo đi, lại còn hỏi Linh một câu ngớ ngẩn là có cần xin mẹ ko, trời ơi đến cái giờ phút này còn hỏi câu đấy nữa á, nếu phải xin mẹ thì phải chuẩn bị trước mấy hôm, Linh là đứa con hư của mẹ từ lâu rồi, Linh tách khỏi mẹ từ lâu rồi. Nam lại còn thông báo là lúc đi thì đi xe máy với hội Nam phèo nhưng lúc về thì đi ô tô với nhà Phong gà, gửi gắm thế nữa á. Con bé tội nghiệp, thôi ở nhà cắm mặt vào máy tính vậy, Nam lại còn thêm dầu bằng câu: đi đi kẻo sang năm lấy chồng thì ko đi đc. Linh đã khoe với Nam là Linh đc lùi thời hạn lấy chồng 2 năm nữa rồi, thế mà cứ trêu chọc lung tung nữa. Càng ngày Linh càng thất vọng vì Nam, Linh tưởng Nam hiểu Linh hơn ai hết vì Nam biết cuộc sống của Linh nhiều, nhưng Nam chẳng hiểu cái gì cả. Nuốt cục tức vào.

Đúng là trời ko phụ lòng người, hội Nguyên đi, Linh mừng ko hét lên đc. 4h Nam phèo gọi, Linh vênh mặt lên: tớ ko đi đâu. Ha ha ha ta xả đc cục tức rồi. Linh kể cho Nguyên và khi chuyến đi kết thúc tốt đẹp, cả 2 đứa đều rất hả lòng vụ này. Thật tuyệt vời. Nếu ko đc đi MC thì cũng sẽ có bài này, viết để mọi người tưởng Linh đc đi hehe.

Friday, September 2, 2011

vui kinh

và thú vị, tất nhiên là mệt nữa rồi. Ôi chưa bao giờ đc đi chơi 2-9 như vậy.
Ông trời thương con đừng để con ốm lâu nha, con ăn no rồi tống 2 viên thuốc rồi, người lâng lâng như vẫn đang ngồi trên xe.
Thôi chuẩn bị đi hội nghị đây ôi cuộc đời thật tuyệt vời và Linh có những người bạn thật tuyệt vời.

Sunday, August 28, 2011

Having a Heineken falling asleep

Đính chính là 2 chai kia ko phải Heineken đâu nhé.
24 là sinh nhật Khánh nhưng tối qua mới tổ chức. Khánh ở gần nhà Thành mốc và Nhàn, Linh gặp hôm đi cưới Nhàn, nó tưởng Linh ít tuổi định tán tỉnh cơ, nó làm ở Hoàng Hà cạnh QPC nên cũng hay nói chuyện. Thích nó, vì nó luôn gọi Linh là người đẹp, ko phải thích từ đẹp, mà thích vì nó đặc biệt, khi ai đó gọi mình bằng tên riêng hoặc nick name nào đó, thì đó chỉ có mình mình thôi, ko phải ai khác.
Nó đây, cái ảnh này hơi méo 1 tí.
Bàn tiếp về cái tiêu đề của bài này nhé, Phương dịu dàng chụp ảnh với cốc sinh tố, còn Linh thì 2 chai kia, cảm hứng từ hôm sinh nhật Ly, Nguyên chụp Linh và Linh chọn bia để pose, nhìn như quảng cáo bia í nhưng ko đẹp tí nào nên lần này chụp lại.

Cái ca đỏ đỏ bự bự này là rượu đấy, chẳng thấy cái ảnh Linh bịt mũi uống đâu cả. Lần trc sinh nhật ai đó Linh cầm ly rượu nâng lên rồi giả vờ bịt mũi uống, ly sau thì giả vờ đổ rượu và mũi làm cái Can cứ cười rúc rích, lần này nó chụp đc cái ảnh này, ko phê nhỉ.
Chẳng hiểu tại sao Nguyên có cảm hứng với chân thế, thấy chụp chân khá nhiều, còn đi quay cảnh rung đùi rung chân nữa chứ, cái này Linh cũng muốn quay nhưng ko phải như thế, Nguyên cũng quay làm Linh nhảy nhảy chắc buồn cười lắm.

Sunday, August 14, 2011

Cơn bão nghiêng đêm...

...cây gãy cành lay lá.
Hy vọng mai sẽ tạnh. Nắng chói chang cũng đc.
Hôm nay là rằm tháng 7, là ngày xá tội vong nhân, là lễ Vu lan, là ngày mưa ngâu Ngưu Lang gặp Chức Nữ... Thế mà mưa tí tách, rả rích, ầm ĩ loạn xì ngầu.
Cơn bão nghiêng đêm, anh quên em thật sao?
Ko thích câu đấy tẹo nào, câu mà Linh hay hát là "ôi chưa bao giờ anh quên đc em".
Mai sinh nhật mẹ, lại đc ăn bánh ga tô rồi, có nên làm nội gián cho Nam ko nhỉ? Mai cũng là sinh nhật Thúy, chúc mừng sinh nhật bạn.

Saturday, August 13, 2011

Thị ơi thị rụng bị bà...

Sáng dậy thấy mùi lạ lạ hóa ra trong nhà có mấy quả thị. (Nhưng mà mùi bánh cuốn nữa nên ko phân biệt đc. Linh rất thích bánh cuốn, bánh cuốn nhân hoặc bánh ko nhân, miễn là nước chấm ngon. Nhớ bánh cuốn HN, rẻ hơn SL và nước chấm cực tệ, nhưng vẫn thích. Bánh cuốn ở quê càng tệ nữa nhưng vẫn muốn ăn để nhớ lại cảm giác quê hồi bé.)
Mùi thị lại nhớ Hải Phòng. Lúc đó Linh Hương còn bé tí, nghỉ hè ở HN, Quảng Ninh rồi Hải Phòng cả tháng trời và HP là vui nhất vì bác Hưng Chắt tình cảm mà lại có anh Tín vui tính nữa. Hôm bác Chắt mua thị về, 3 anh em hăm hở ra chỗ bán thị xin.. lá thị về, đã nghe lời đồn về công dụng của lá thị nên muốn kiểm nghiệm, nhưng mà lại ko có đối tượng nào để làm thí nghiệm nên đành phải xát lá vào chỗ... con mèo ngồi, thỉnh thoảng ra nghe ngóng :)) (nghe thấy chết liền)
Hôm nay nhà ông bà làm rằm, Linh mang thị về cho ông thắp hương. Hương nhà ông rất thơm, xôi bà nấu rất ngon thơm, và mải chơi nữa nên ko ngửi đc mùi cô Tấm.
Linh bảo truyện cổ tích VN ác, cô Tấm chẳng hạn, làm mắm Cám cho dì ghẻ ăn, chung thân hay thuốc độc nhỉ. Trả lời heo tiến sĩ bao nhiêu mà giờ mới biết Tấm ghen tuông hơn cả Hoạn Thư. Lại còn Sọ dừa nữa chứ, mỗi cái sọ thì sống thế nào đc. Chẹp chẹp tối qua sinh nhật Phương nhỏ uống vodka dừa thấy ngon thế, thơm dịu dàng, ko sộc lên mùi cồn khô như rượu trắng công nghiệp, cũng ko nồng mùi men như rượu nấu. Lần đầu tiên cảm thấy rượu ngon, mùi và vị, kể cả rượu hoa quả hay rượu ngon nổi tiếng Linh cũng chưa cảm thấy ngon, chắc tại sau khi uống mùi rượu thoát ra qua hơi thở rất nóng và mệt. Linh hơi nhạy với cái gì có cồn hoặc lên men vì thở ra mùi rượu, nước mơ hoặc nước dâu đôi khi cũng mùi bia rượu. Linh ko thích bia tẹo nào nhưng hôm ở quê uống bia ong nhạt toẹt lại thấy ngon ngon, vì ko mùi, hôm Nam và em Hương mua bia ở quán bia Phượng về uống cũng ngon, ko thở ra mùi mà thoát ra đường khác haha.
Lan man nhỉ. Một người khuyên: "hãy nói cái người khác muốn nghe", Linh thích nói cái Linh nghĩ, cái Linh muốn chia sẻ. Lan man tiếp nhé, chủ đề là con số 3, mang về ông 3 quả thị, bà có 3 cái nón đc 3 đứa đội để hóa vàng, có 3 mẹ con thì 3 cái áo chống nắng Linh gối đầu 1 đắp dưới chân 1 còn 1 thì đắp người. Tối về 66. Chả liên quan.
Hôm nay đọc châm ngôn trong tờ lịch nhà cô Mai là: "Cách duy nhất để có bạn bè là chính bản thân mình phải là một người bạn - Emerson". Linh là bạn của mình, blog này là Linh mà cũng ko phải là Linh. Một góc khác, vừa riêng tư vừa chia sẻ, suy nghĩ khác, cách nhìn khác, bình lặng và trong trẻo, trẻ con và chững chạc.

Friday, July 29, 2011

tôi yêu ly cà phê buổi sáng, con đường ngập nắng vàng, và tôi cũng yêu em...

Lại ra 007 ngồi. Chị Ngân hỏi lại nâu lắc à rồi mang ra đĩa hạt bí, chị bảo hết hướng dương từ hôm qua, ko biết ai lấy đâu ra hạt bí. Ăn như tết, chỉ tết mới gặm hạt bí uống nước chè mà, à hôm nay lịch sự có thêm 1 cốc nước vàng vàng nổi lên 1 cục đá to tướng, mùi thuốc bắc nhưng ko ngọt, ko phải bát bảo, hỏi ra mới biết nc vối, hic chẳng giống tẹo nào.

Ngân kute nhà ta kìa, giống con trai chưa. Nam bảo hôm ra đấy thấy con trai nhưng lại giọng con gái, ko nhận ra mà, lần trc cắt tóc nữ tính thế này cơ mà.
Linh bảo mùa này cắt tóc ngắn nóng lắm mà tóc lại nhanh dài nữa, Ngân ta bảo dài thì cắt, cùng lắm là 3 phân chứ gì. Giờ thì nóng quá Ngân cứ tỉa dần dần, chuyển từ quán cắt tóc nữ sang cắt tóc nam. Ngân đi học võ, kể nhiều chuyện võ vẽ hay lắm, học trên nhà thi đấu ở chỗ rạp Suối Reo thì chỉ đai vàng thôi, chả thi lên đai gì cả nhưng khi thi đấu trong sân 3-2 thì đai đen.
Lúc về gặp chị Thủy, chị đi chợ mua nhiều dứa lắm, cho Linh 1 quả bảo để ở phòng cho thơm nhưng lúc đưa cho Linh bị rơi, chị bảo dập rồi, cho quả khác để ngửi, quả này để ăn, lãi chưa.

Wednesday, July 27, 2011

Mẹ về - ốm

Thứ 7 em Hương phải đi trực, chủ nhật đc nghỉ nên ngủ thoải mái. Linh ko ngủ nhiều nhưng có em Hương bên cạnh là tít mít theo ngay. Mở mắt ra nhìn điện thoại mà giật mình, hả 9h rồi á, thôi nắng to rồi ko tưới cây nữa, em Hương bảo muốn ăn bánh rán mà trưa Nam lên ăn cơm nên phải đi chợ.
Chiều mẹ về mắng cho vì ko tưới cây, mẹ bảo mẹ mà đi thêm 1 ngày nữa cây chanh leo chết luôn rồi, mẹ nghĩ Linh ko tưới cây hôm nào. Nếu mẹ mà đi thêm 1 ngày thì chiều Linh sẽ tưới cây, sáng nào cũng tưới mà, ướt đẫm cây rồi ướt cả người luôn, vì Linh ra nhiều mồ hôi, mà phong lan trên cao nên nước chia cho cây 1 nửa, Linh ở dưới hứng 1 nửa. Linh là người ngắm cây chanh leo nhiều hơn ai hết, từ khi có nụ đến khi ra hoa, rồi vạch lá đếm xem có bao nhiêu quả nữa.
3 năm trước mẹ xúc đất ở bãi đất trống gần nhà cho vào hộp xốp để trồng rau, ai ngờ mọc lên 2 cây dây leo, 1 là chanh leo, 2 là nho. Cây nho đẹp lắm nhưng còi cọc chẳng thấy hoa nụ gì, còn chanh leo thì năm kia cho ra quả đầu tiên, và cũng là quả duy nhất trong năm đấy. Linh mừng quá đi khoe với cty, hôm sau nó rụng luôn (có khi nó rụng từ lúc khoe mà ko biết). Năm ngoái đc mấy quả nhưng chưa kịp chín đã héo rồi.
Đấy mẹ lại chửi cái tội ko tưới cây đấy.......
(Viết xong mới biết là mất mạng, mất luôn đoạn cuối, Linh ko nhớ chính xác đoạn cuối viết gì nữa mà cũng ko muốn viết lại nên để thế này thôi)

Friday, July 22, 2011

canh bon 3 phường

Tức là canh bon ông ngoại nấu, chia cho nhà Linh - Q Thắng, dì Tâm - Chiềng Sinh, với nhà ông - Q Tâm nữa, chẳng là 3 phường à. Hehe khi nào nhờ Tuyết nấu cho rồi chia ra sẽ thành 4 phường, nhà Tuyết là Chiềng An mà.
Dậy tưới cây, cho heo ăn rồi về nhặt bon cùng ông bà, vui ơi là vui, ông kể chuyện ở quê nấu chè củ ráy, ăn ngứa như muốn cho thìa vào cổ mà gãi. Ông mua thịt bò từ hôm trc rồi hầm sẵn rồi để sáng chỉ nấu với bon thôi. Mỗi lần ông nấu lại khác đi một chút nhưng vẫn ngon lắm, mẹ Linh thì lâu rồi ko nấu còn Tuyết nấu thì như súp í Linh thích có cái để nhai cơ, mà hình như canh bon bắt đầu từ nhà Linh rồi mới lan ra nhà ông và dì Tâm. Ngày trc mẹ nấu canh bon, canh chuối ốc, canh khoai sọ nhiều lắm rồi đem về cho ông, lúc đầu ông ko thích nhưng giờ ông hay nấu bon rồi bảo mọi người về lấy, ông cũng trồng mấy cây cà bát để nấu cà nữa, ngon cực.
Ông nấu đc 1 nồi to tướng, múc ra đầy 2 cặp lồng, 1 âu bé và 2 bát tô nữa.
Bà bảo mang ra cho cậu Kiểm 1 âu bé nhưng mang ra thì nhà cậu ăn cơm xong rồi, cậu chê ông nấu ko ngon, cậu nấu ko cần thịt bò còn ngon hơn, cậu còn bảo là hôm qua bà bảo sẽ nấu rồi nhưng cậu ko thích còn mang ra làm gì. Nghe bực mình, Linh chào rồi về luôn, ko mang cho nhà dì Mai nữa, nhà dì Mai cũng kén ăn lắm, Linh ko thích cách ăn uống của Nam và Tủn, con nhà lính tính nhà quan, ăn tham bỏ xừ. Chú Mạnh khó tính thế mà còn thích nữa là, chú đi công tác nhiều nơi, ăn nhiều món ngon mà thích canh bon của ông thì chứng tỏ cực ngon rồi. Lúc ông gọi điện bảo chú Mạnh về lấy canh, thấy thích vô cùng, cảm giác gia đình, những việc nhỏ bé thôi nhưng liên kết các gia đình nhỏ với nhau thành đại gia đình lớn.
À còn gọi điện cho Nam nữa chứ, Nam bảo mới ăn sáng mà nhà chỉ có bố và em Hồng nên ko lấy canh bon đâu. Cái âu này thật đen đủi.
Linh về nhà thì đã 11h rồi, em Hương đi trực nên về sớm, chẳng thấy chị ở nhà cơm nước nên hơi dỗi, ra phường luôn. Linh múc canh ở âu ra bát để ở bàn cho nguội, chị gội đầu gần nhà sang chơi, thấy thơm nên ăn thử, ngon quá ăn hết cả bát luôn, Linh ăn hết ở âu cũng no rồi ko thèm ăn cơm nữa.
Xòe tay đầy nhựa bon ra khoe với chị Xuân, kể cả vụ cho mà có người ko lấy, chị bảo chị ko biết nấu, khi nào ông nấu thì cho chị với.
7h tối em Hương mới về, gọi hỏi Linh ăn cơm ko để phần canh bon, Linh bảo ko nên em mang cho nhà Nam, lúc sau bảo tiếc là cho nhiều quá, canh quá ngon.
Thế đấy, kẻ ăn ko hết người lần chẳng ra.

Tuesday, July 19, 2011

Hoa vẫn hồng trước sân nhà em...

... nhưng chỉ là hôm qua thôi, còn hôm nay thì bị nhổ trộm mất rồi hức hức. Theo thói quen cứ đứng ở cửa là nhìn bụi hoa này, hôm qua nó nở gần hết rồi ra quả nhìn cũng đẹp lắm, sáng nay mở cửa ra ngỡ ngàng thấy bụi hoa biến mất, rơi lại 1 cái lá, ngẩn ngơ quên ko mở cánh cửa còn lại. Em Hương bảo chẳng nhẽ lại làm hàng rào thép gai hihi, Nam bảo hay bò ăn mất, haha cỏ bên cạnh sao bò ko ăn, mà ăn kiểu gì cả rễ thế kia, cây này lá đắng lắm, Nam bảo lá đắng chắc họ lấy để cho vào pịa. Tiếc lắm vì Linh trồng mà, hè năm 2006 Linh xuống nhà cậu Soát ở Nà Sản, tối vào sân bay chơi rồi nhổ mấy bụi tóc tiên về trồng xen kẽ vào bụi hành, năm sau thì nhổ gần hết trồng chỗ bố, về sau mẹ đem trồng vào cái chậu trồng phong lan có lỗ lỗ í, cây này đẻ ra nhiều củ nhỏ thành ra chậu chật ních, mấy củ nhỏ mọc chòi ra ở mấy cái lỗ nữa, sau khi ra hoa thì lá héo vàng nhìn tội lắm. Năm ngoái chờ một ngày rảnh rỗi, Linh phải cạy từng tí đất một để moi hết củ ra, hic hic củ bao nhiêu mà đất thì tí tẹo, chỉ trồng một ít vào chậu, còn lại trồng ngoài vỉa hè, ặc ặc ở đấy có đầy pịa chó khô (mà chưa bao giờ thấy loại ko khô cả =))) vẫn còn thừa nên phải trồng nhà hàng xóm, hic hic chậu nhà họ ko sỏi đá mà chỉ toàn rễ cây nên đào khó lắm. Bận nên ko để í hàng cây của mình, thấy tội nó quá vì mọi người đổ rác và đá vào mất một nửa rồi, nhà hàng xóm thì cỏ mọc tốt tươi hơn Linh chưa bới ra xem có còn ko. Em Hương có vẻ tiếc chắc vì cái ảnh, nó rất hợp với câu trên kia, Nam chụp đấy, hoa hồng áo hồng, móng chân cũng hồng đấy. Linh định viết bài này lâu lắm rồi nhưng mà mải chơi, hát nhà Khánh cụt "giọt nắng bên thềm" ko tệ lắm, đủ để Khánh cụt mắng Nam đốm sao lại next khi mới hát lời 1. Hôm trc chụp đc cái ảnh này, xem trong điện thoại thì đẹp lắm định đặt cái tên kia nhưng khi xem lại trong máy tính thì lại tệ quá, tiếc lắm, chả thấy hoa đâu cả, mà giàn hoa giấy đấy thật ra màu tím chứ ko phải hồng, đúng quá mà có phải sân nhà em đâu chứ.

Sunday, July 17, 2011

mẹ đi vắng...

... em Hương đi Bắc Yên ăn cưới bạn học cùng, thế là Linh ở nhà 1 mình, home alone, rủ Nam vào nhà Tuyết câu cá rồi ăn cơm, bảo Tuyết nấu canh bon nhưng chẳng thấy Nam ý kiến gì cả, thứ 7 ở nhà bán hàng thấy đc nhiều tiền nên ko đi đâu hết.
Nhà còn cơm nguội nên Linh rang thử xem có giống mẹ ko, mẹ Linh rang cơm ngon cực kỳ, ko công nghiệp như ở quán đâu, ít gia vị cảm giác giản dị nhẹ nhàng, mẹ cho xì dầu nên thơm nhẹ và ngọt rồi đập 1 quả trứng lên trên, ko chọc ngoáy mà để nguyên lòng đỏ, thích nhất lúc ăn lòng đỏ, ngọt bùi! Mùa này là mùa ngô nên lòng đỏ trứng rất đỏ, mùa này cũng nhiều thức ăn nên trứng ngon cực, văn chương vẫn tả mặt trời đỏ như lòng đỏ trứng đấy thôi, chắc họ cũng thích trứng mùa này. Linh nhớ mấy năm trước mùa này trứng đỏ lắm và quả rất to, đập ra còn có 2 lòng đỏ cơ, người thì thích người thì sợ, thích chứ nhỉ trứng lòng đào ngon tuyệt vời!
Lại lan man rồi, kể tiếp truyện cơm rang nha :)), thường thì Linh đập trứng luôn vào chảo nhưng may lại đập vào bát súp chấm mận của em Hương, thấy chảy chảy ra lại nghĩ mình đập ko chuẩn nên vỡ lòng đỏ ra, ai ngờ trứng thối, ha ha lần đầu tiên biết thế nào là mùi trứng thối, mọi khi chỉ bị quả lòng đỏ lòng trắng lộn tùng phèo thôi ko mùi gì cả. Quả thứ 2 thì may hơn, nó bị hỏng nặng đến mức lớp màng bị đen đen, đập nhẹ nên bong vỏ ngoài ra chứ ko vỡ màng. Quả thứ 3 thì bình thường nhưng để an toàn thì rán chín kỹ chứ ko cho vào cơm.
Buổi chiều Khánh cụt gọi, tối xuống nhà Khánh ô kê nhé, uh ô kê, Ly gọi thông báo trc rồi hihi.
Mẹ dặn là mẹ đi vắng thì tối đóng cửa sớm, và đúng là sớm thật, 6h Linh khóa cửa đi làm, về đc 1 tí thì xuống nhà Khánh cụt, lần này hát ko nghịch như mọi khi, ko hay nữa chứ, tại thiếu Lâm liên Hòa trố, Nam đốm thì khàn tiếng hic hic mất công ghi âm lại làm tư liệu, đến bài cuối cùng thì lại ko ghi để nghe xem mình hát thế nào. Chính vì mải ghi âm nên Linh ko chụp đc, mà chụp thì chắc cũng ko đẹp, may mà Ly chụp đc nên bắn sang cho cái này, quá hay luôn. Nam lùn bảo cấm tung lên mạng, nhưng mà cứ up lên đấy, nó ko có nick của Linh đâu, đến khi nó biết thì cũng muộn, dễ thương mà ịt ịt. Nó có kiểu chúm môi tròn mắt cũng hot ko kém nhưng Ly ko chụp. Khi nào Linh cũng phải bắt chước mới đc, cái khó là ai chụp cho.

Cái này là đốm điên, thấy thương thương vì cứ bị thằng lùn chê trước mặt em Thanh mà thằng lùn hát ko thể bằng Khánh cụt đc. Đốm ta dồn hết rượu vào cốc to rồi làm 1 hơi.
Ở nhà một mình thích nhất là muốn ngủ đâu thì ngủ, tất nhiên là tạm biệt cái giường thân yêu Linh ôm chăn chiếu lên sân thượng. Quá tuyệt vời. Sấm chớp hù dọa cũng ko thổi đc Linh xuống dưới. Tự nhiên nghe bài Cơn bão nghiêng đêm, đúng là song 4 stormy night, nhớ như điên cái cảm giác lần đầu tiên người ấy ngoái lại nắm tay, hạnh phúc chỉ cần thế thôi.
Nghe lại bài Hồ trên núi của Ly và đốm từ lâu lắm rồi, hic hic nguyên văn câu của Nam lùn nhé: "bài này post lên mạng, bọn này giết người ko dao". Linh ko post đâu. Linh ko biết đổi đôi amr sang mp3 =))
Ly ơi nói thật là tớ vẫn ấn tượng khi nghe bài này, như lần đầu tiên nghe, hự hự

Saturday, July 16, 2011

rèn luyện trí não

10h hơn Mạnh mới online rủ Linh xuống chỗ anh Phương. Nó bảo gọi cả thằng Tuyền nữa cho đỡ... ngại vì có mỗi 2 chị em, may mà thằng Tuyền ko nghe máy, Linh ko ghét thằng này nhưng cứ thấy thương hại nó kiểu gì í. May nữa là thằng Thiện onl, thế là buzz nó, nó tròn mắt hỏi "bút á", thấy thích nó thế.
Mạnh bảo em hết tiền rồi, chị mời nhé nhưng rồi nó với anh nó lại lén trả tiền, Linh và Thiện ngồi lại gần 11h30 mới về, lại còn tranh nhau ra thanh toán nữa chứ. Thằng Thiện có vẻ ngoài rất công tử, cách nó đi, cách nó hát và cách nó nói chuyện rất oai nhưng có 1 dấu ấn riêng, ko ghét lắm. Nó share cho Linh quyển Phương pháp rèn luyện trí não, hay nhưng Linh chưa đọc nhiều, lần đầu tiên đọc bằng foxit một cái lạ như thế, quyển này là bản scan, bản in cực lem nhem, chụp lại nghiêng ngả, nhưng nội dung rất đc. Ví dụ nhé: có 2 đứa bé giống hệt nhau, cùng ngày tháng năm sinh và cha mẹ nhưng ko phải sinh đôi, sao lạ thế? Hay nhỉ chỉ cần nói 2 đứa giống nhau là đủ kết luận là sinh đôi rồi, nữa là cùng ngày tháng năm sinh. Vậy câu trả lời là gì, là bọn nó sinh 3 hoặc hơn. Có ai thích nghiên cứu thì pm lại Linh share cho nhé.