Saturday, October 30, 2010

anh bát bảo

Anh này tên là Giang, từ ngày quán mới mở đã thấy anh rồi. Anh hay đến 1 mình, gọi 1 đĩa hạt, nhắm với... 3 cốc bát bảo, tối nào cũng thế, thỉng thoảng có bạn đi cùng, thế là có tên của quán.

Linh gặp anh ấy lần đầu tiên là hôm đi Vespa với Nam, anh đi xe của bạn, xe 67, rất ấn tượng, anh tưởng Linh là người yêu của Nam, Nam bảo đây là chị của người yêu. Tự hào ghê gớm. Thế là nhớ mặt anh ấy.

Tối hôm trước Thuỳ bảo anh này hơi hâm, nghe xong thấy hơi bùn, ko chỉ bùn cho anh, mà bùn cho Linh, thế nên càng quyết tâm ko lên mở hàng nữa. Em Hương cũng nói rằng có thể với người này họ thấy hâm nhưng với người khác thì thấy ko. Thuỳ hỏi là chị có cảm tình với anh này à, Linh nói ừ, có, chị có vào FB của anh ấy, hay lắm. Và nhìn nó thì...

Em Hương ko hề nhờ nhưng Linh tự nguyện đun nước cho, hãm chè cho, rồi Linh vô tình phát hiện mình mở hàng rất may, thế là tối tối lên mở hàng cho, tự nguyện mang đầu cho 2 em í chém. Ai đời gọi trà thì chỉ có trà, ko có hạt, mà gọi trà nguyên chất thì thể nào cũng pha thêm nước thêm đường, rồi lại còn có kiểu xong tự giác bỏ tiền vào ví ở quán rồi đi về nữa. Linh thấy tủi thân lắm, mình bị đối xử chẳng ra gì cả. Nam cũng vậy, tối lên dọn hàng giúp, thế mà lại bị mắng.

2 em ấy quá tệ bạc, ko niềm nở chu đáo, cảm giác hơi khinh Linh. Khi nghe 2 em nói về anh bb, Linh chột dạ về mình, ở quán có Linh và anh là 2 con lừa cho 2 em chăn, còn Nam là nô lệ tự nguyện. 2 bà mẹ sau thời gian đầu đến quán lườm nhau, về nhà nói xấu nhau thì ko thèm đến quán nữa.

ÔI cái cuộc đời này, Linh thương cái cuộc sống này lắm.

Linh mới có 1 người bạn mới, hình như tên là Phan Anh Hùng. Ấn tượng đầu tiên khá tốt, sau nghĩ lại thấy bình thường, tại cứ hỏi bb ở đâu, đừng hỏi mà hãy đến đi. An nói ko thích nhật ký, sợ viết lên mạng bị lợi dụng thông tin và nếu cho ảnh lên thì có thể có chuyện ko hay sảy ra. Linh ko sợ. Thế nhưng ngay trưa hôm đấy thì 1 người đã nói ảnh của Linh trên blogger ko phải của Linh. Thấy bùn cời, Linh tự hào về nhan sắc của mình, sao phải cho ảnh người khác chứ. Giờ có người đào xới blog lên, ko biết thế nào đây, hoạ hay phúc? Hoạ là như các tin tiêu cực trên mạng, Linh chưa đọc nên ko biết, kệ đi đến đâu thì đến, chấp hết. Nói về phúc đi, biết đâu Linh lại có 1 cuộc Hẹn Ăn Trưa thú vị, biết đâu Linh tìm đc người hiểu những gì Linh đã viết, muốn viết.

Linh trồng cải, nảy nhiều mầm lắm, mẹ bảo đấy là mầm... húng quế.

Linh trồng anh túc, nảy mầm rồi, mầm to tướng, hôm trước hôm sau đã cao 5cm, mầm... mướp đắng.

Chắc huýt sáo nhầm bài, buổi tối lại đi hát “lắng nghe từng giọt nắng lềnh đềnh”, mùa đông rồi lại còn “lắng nghe mùa thu đến sớm nay”, biết cây ngủ rồi còn “có lẽ lúc này cây ơi vẫn ngủ say”.

Thế đấy, nếu niềm vui là 10 thì Linh kể lại chỉ đc 8, viết lại còn 6. Còn mơ ước thì tệ hơn. Hy vọng năm nay an cư lạc nghiệp, tìm đc việc ổn định, tìm đc chú rể cho cái đám cưới 24 tháng sau. Linh nói thế ai cũng tưởng tháng sau thật. Em Thảo bảo chị Linh cưới nhanh đi bọn em đi bê lễ cho (uhm mấy em còn bé quá chị chờ thêm cho nhớn đã, xinh lắm nhá); chị Thuỷ bảo khi nào e cưới chị tặng chăn ga 80k/1 bộ giặt cho dễ, có con thì ngày nào cũng phải giặt đấy (Linh đòi 2 bộ rồi); cô Quy bảo khi nào Linh cưới thì cô và hàng xóm tất cả sẽ mặc áo dài tiếp khách khứa (xóm ít mặc lắm); có bác nào nhận chân tiêm trầu và đun nước pha chè rồi; tự nhiên quên mất, lần trước nhớ ra Linh kể với Huế vụ đám cưới của Linh đc tưởng tượng sắp xong rồi. Linh bảo nếu đám cưới là một bộ phim mà cô dâu chú rể là nhân vật chính, số phận là đạo diễn thì ông ấy chưa tìm đc nhân vật nam chính. Hồi mới ra trường đi chơi chụp ảnh HQ, Linh và Nam có chụp ảnh cô dâu chú rể, Nam còn giữ thì hay, mà ko giữ cũng hay, ám chết, đầy người nghi ngờ Linh và Nam :D, khớ nhìu người ghen với Nam :P, đi cùng Nam thì Linh thấy tự hào và an toàn lắm, mặt vênh lên. Nếu mà biết Linh và Nam đã từng ngủ cùng giường với nhau thì chắc hết cái để nói, nhưng nói nhỏ nhá, còn 1 người nữa nằm cùng, và Linh ôm cái người đấy hớ hớ há há. Anh Thế Anh kể có lần anh và cô bạn thân mỗi người 1 góc giường và 1 quyển truyện, đọc rồi ngủ quên, lúc sau người yêu cô bạn vào phòng (phòng mở cửa) nhìn thấy nói là: sao mày ngủ với người yêu tao. Anh vẫn còn ngái ngủ, ngơ ngác nói: ơ thế à, tao ngủ quên, tưởng nó ngồi đọc truyện. Sau này cô bạn lấy chồng, lấy người khác, ko phải vì vụ này đâu nhá. Chấm hết nhá.

1 comment:

Anonymous said...

Tại anh không phải dân Sơn La nên em cứ viết tắt bb thì anh làm sao mà biết là cái gì hả em. Sau này đọc lại mới biết là quán trà Bát bảo của em. Mấy lần em tả là ở gần quán bánh cuốn gần đường lên dốc Gốc phượng anh mới nhớ là hôm trước có đưa 1 anh bạn về nhà ở gần quán bánh cuốn nên biết khu đó. (Phan Anh Hung)