Sunday, May 30, 2010
Nam độc ác
Ác độc
Hiền tin thật nên đang thu xếp công việc để về đây này.
Tội nghiệp Hiền.
Linh ko thích Nam đùa như thế đâu, cũng ko thích khi Nam có ý định về quê giỗ bà nội cùng Linh và Hương.
Linh rất giận Nam khi lần trước Nam và Hương đi khám mắt cùng Linh.
Linh giận Nam nhiều lần lắm, ghét ghét ghét.
Ghét khi Linh bảo phim vượt ngục hay lắm, mới chiếu mấy tập thôi Nam xem đi, Nam ko xem, đến khi gần hết phần 1 rồi mới xem, ko biết nên cứ hỏi suốt, em Hương ko xem 1 tập nên Nam kể lại, hơi sai sự thật chút chút.
Ghét khi bảo Nam đọc truyện cháu gái ông nhưng Nam ko thèm đọc, cũng ko thèm trả Linh để trả thư viện.
Ghét khi nhà Nam có truyện nhưng ko đọc, Linh đưa cho cũng cầm về mặc dù Linh đi thuê, phải trả nhanh.
Ghét nhiều nhiều lắm.
Saturday, May 29, 2010
QĐ
Mẹ ko muốn Linh làm ở nhà Vững Lục vì ko có ngày nghỉ, lại còn bắt đi làm sớm nữa nhưng khi Linh hỏi mẹ có muốn Linh làm tiếp ko thì mẹ nói: TUỲ MÀY!
Nếu mẹ nói ko thì Linh nghỉ ngay đấy, rất nhiều lúc Linh mong mình bị đuổi, bị đuổi tức là ko bỏ cuộc đúng ko. Linh nói với Khánh cụt bỏ cuộc là hèn, Khánh nói ko phải thế nhưng trong trường hợp này thì đúng đấy, để làm ở đây với Linh là quá dễ, còn nghỉ là khó. Khánh cụt lên mạng nhiều, Dương gọi điện hỏi nhiều nên Linh kêu ca về việc ở đây nhiều, và chỉ có 2 người này nói nếu vất vả quá thì nghỉ đi. Tiếc là tiếng nói của 2 người này ko có sức nặng với Linh.
Tối qua Huế cũng bảo vậy nhưng cả Linh và Huế đều lo sợ, chạy đâu cho khỏi nắng. Mẹ Huế kêu là Huế chạy nhiều chỗ quá (mà ko riêng mẹ Huế đâu), Linh bảo có sức thì chạy thôi, mà có phải là mình thích chạy đâu chứ, cái gì cũng có nguyên nhân hết.
Huế định nghỉ việc chỗ Việt Anh. Nguyên nhân này:
1. Lợi nhuận thường xuyên âm
2. Sổ sách của người đi trước sai quá nhiều, ít nữa sẽ có kiểm tra, chắc chắn Huế phải chịu trách nhiệm.
3. Ko có khả năng phát triển sự nghiệp.
4.
5.
..
n.
Uhm, chủ nhật vẫn phải đi làm, vui nhỉ, Linh đang hứng thú vì í định chuồn về nhà để lên thư viện mượn sách. Mỗi khi có dự định hoặc kế hoạch gì đó là Linh thích lắm, sống phải có mục đích mục tiêu để ngắm tới chứ nhỉ. Hy vọng Linh ko làm sai cái đơn nào trước khi chuồn đi, cầu trời phù hộ cho con, lạy các cụ phù hộ cho con.
Tối qua Linh và Huế lên đồi thanh niên chơi, lúc ở nhà Huế Linh dựng xe bị đổ, đau chân lắm, may mà ko tím hay sứt xước gì, về làm 1 viên Panadol để ngủ cho ngon, sáng ăn xong làm 1 viên nữa để đi làm, giờ chắc đang ngấm nên ko đau.
a moment to remenber

Did you find out? (Anh biết chuyện rồi à?)

What? (Chuyện gì)

That I have an eraser in my head? (Trong đầu em giống như có một miếng mủ cao su vậy)

Let’s part ways. (Chúng ta chia tay đi)
Chul Soo: What? (Cái gì cơ)

You are right. No one can be happy forever. (Anh nói rất đúng, con người ko thể hạnh phúc mãi)
Chul Soo: What are you talking about? (Thật ra em muốn nói cái gì đây)

It’s all over. Think about it. What is love good for if my memory is gone? (Mọi chuyện đã kết thúc rồi, ký ức sẽ từ từ biến mất, ko bao lâu nữa ký ức của em sẽ biến mất)

Don’t be so nice to me. I will forget everything. (Anh ko cần phải tốt với em, em sẽ nhanh chóng quên đi tất cả)

I’ll remember everything for you. You know I ‘m smart. I passed the architect test on the first try. (Anh sẽ giúp em nhớ tất cả mọi chuyện, ko phải là anh rất thông minh sao, kiến trúc sư đâu phải thi một lần là đậu.)

You’re too confident. Life can be very cruel. (Anh đã quá tự tin rồi, anh có biết trên đời này có nhiều chuyện kinh khủng lắm ko)
Chul Soo: You didn’t forget that. (Câu nói này chưa quên à?)

How could I? You’re mean. (Làm sao mà quên đc chứ?)
Chul Soo: Don’t worry. There’ll be a cure….(tears rolling down Chul Soo's face)

Have you lost your parents or your country? (Đâu phải cha mẹ chết hay mất nước chứ)

I’ll just leave. Please let me go, ok? (Chỉ cần em đi là đc, để em đi đi)


You know what? If you forget everything, I will pop up out of nowhere. Like this. And I’ll hit on you. You won’t be able to turn me down. We’ll start afresh every day. Like permanent dating. Awesome, isn’t it? (Khóc cái gì mà khóc, ko phải anh đã nói anh sẽ giúp em phục hồi trí nhớ đó sao? Vẫn còn anh mà, nếu quên thì anh sẽ giúp em nhớ từng chuyện, cũng giống như bây giờ vậy, mỗi ngày sẽ có 1 khởi đầu mới. Cả đời đều sống trong tình yêu)

Don’t bother. Let’s forget everything while we are happy. (Đừng lãng phí thời gian nữa, nhân lúc ta còn hạnh phúc thì chia tay đi)

I’ll forget everything soon. I won’t know why you’re with me. You’ll be gone out of my head. And so will I. (Rồi em sẽ nhanh chóng quên tất cả mọi chuyện, cho dù anh có ở bên cạnh em thì em cũng ko biết tại sao, trong đầu em ko còn hình bóng của anh nữa, và em cũng vậy)

You understand that? (Hiểu ý em chưa)

As my memory disappears, my soul will disappear too.
I’m scared! (Mất trí nhớ cũng như mất đi linh hồn, em sợ lắm)


Why would your soul disappear?
Get up. Leave it to me. I’m your memory. I’m your heart. Got that? No more tears



I’m sorry. I’m so sorry.
I never meant to break your heart.
God, what have I done? (Em xin lỗi, thành thật xin lỗi, em ko bao giờ muốn làm anh buồn, nhưng biết làm sao)

Are you crying now?
I didn’t want to see you crying or in pain.
I wanted to make you happy.
But all I’ve done is put you in agony.

Chul-soo! Oh my love Chul-soo.
Don’t get me wrong.
I only love you and only you.
I only think of you. I only remember you.

How badly do I wish to show you my heart!
Is there any way I can do that while my memory remains?

Oh, how my heart races.
I, Kim Su-jin love you Choi Chul-soo, only.
I don’t want to forget that. And I must not.

Can you see that? Can you feel my heart?
I’m afraid my just-returned memory will leave me again….
Before I can tell you everything I have to say.

I love you. And I’m sorry.

I met you because I was forgetful.
I’m leaving you because I’m forgetful.

You were the best thing that ever happened to me.

How thankful I am to God for having sent you as a gift to me.
I don’t have to remember you. You’re a part of me.

I smile, laugh, and smell like you do.

I might forget you but nothing can drive you out of my body.
Although you’ve never told me you loved me, I know deep in my heart that you love me.

Although you’ve never told me you loved me, I know deep in my heart that you love me.
Linh rất thích Son ye jin nên định xem hết những phim chị ấy đóng. Không ngờ phim này hay ngang ngửa cổ điển, thích quá. Linh thức khuya xem nên có nhiều cảm xúc, và đã khóc rất nhiều. Tuy ko dịch đc hết nhưng thấy thật ý nghĩa, ko quá sến đâu.
Rất thích khi 2 người đi trên chiếc xe ô tô, xe chật vì chứa nhiều đồ gỗ và cô gái bám vào 1 cái nạng, xe vỡ kính vì có kẻ đi mô tô cướp túi xách của cô gái, chàng trai mở cửa xe làm kẻ cướp bay vỡ kính, đường rất gió nên chàng trai đeo kính bơi (thực ra cái kính đấy chàng trai đeo khi cưa gỗ nhưng nó giống kính bơi lắm), chàng trai đưa cô gái cái kính hàn xì ![]()
Rất thích khi cô gái kéo lũ bạn đi cùng để gặp chàng trai, làm như vô tình vậy.
Rất thích khi 2 người ngồi cạnh nhau rất ngại ngùng, nhưng dưới gầm bàn thì ...cầm tay nhau.
Rất thích khi chồng đi làm, vợ vào nhà, kéo rèm lên và thấy mặt chồng ngoài cửa sổ.
Rất thích khi vợ bị mất trí nhớ, chồng làm 1 tấm card đeo vào cổ vợ, dán rất nhiều giấy chú thích trong nhà.
.......... nhiều lắm nhưng ko nhớ, ko viết hết ra đc. Hồi nhỏ, lúc còn ở nhà ông bà, Linh đã biết đến bệnh alzheimer rồi, lúc đó cũng sợ mình sẽ bị bệnh đấy vì Linh cũng hay quên lắm. Hầu như cái gì Linh sợ rồi cũng sẽ đến với Linh, năm nay Linh mới 23 tuổi thôi, còn trẻ lắm, Linh muốn sống đến năm 86 tuổi cơ.
Rất thích đoạn đầu tiên và đoạn kết thúc, vì giống nhau, giống như truyện "bạn tôi tình tôi" vậy. Khi xem phim Linh lười nên ko tra từ điển, ko hiểu khá nhiều và có nhiều câu thấy thích nên ngồi chép lại, ko biết có phải là mẹ nghe thấy tiếng đánh chữ hay ko nữa. Ko ngờ kiếm đc mấy cái ảnh có cả phụ đề này, sao họ lại chụp đc nhỉ. thích thật
su jin: i'll 4got everything. (em sẽ quên tất cả mọi thứ)
www.dieulinh86
Xin loi em chi l con di (ban? #)
Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó....
Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.
Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.
Nhưng...
lý do...của nó lại là...
Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!
Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa.... nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.... Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất..... Nhưng xui xẻo thay.... nó vẫn xinh đẹp.... Nó ko xấu xí.... Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!
Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...
5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.... Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn....?
Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.... Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là những khách hàng khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình....
Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả...
Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này...
Nó sẽ.... từ bỏ!
Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa....
Nhưng...
Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề??????? Ai????
Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....
Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con phò....
Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình.... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó....
Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn.... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ.... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!
Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề....Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa....
Như tất cả những con cave bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ.... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến....
Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế....
Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi..
Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo.... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó.... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới..... Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa....
Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt. Một năm trôi qua...Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....
Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa.... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó....Ko rõ người gửi.... Và cứ thế trong một tháng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt....
Vào ngày sinh nhật nó.... Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay.... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò.... đôi khi là mong nhớ.... mong nhớ một người xa lạ....
Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp....
Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng.... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay.....
- Chúc em sinh nhật vui vẻ...
Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng....Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào...
Vậy là.... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy....
Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau....
Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa.... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...
- Sao anh lại thích em?
- Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán.... hehe... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa....
- Tại sao vậy?
- Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiế dịch cưa cẩm chứ....
Nó cười.... hạnh phúc!
Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy...
Một vài tháng sau.... nó chuyển về sống chung với anh.... Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó.... và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường ko?
Nhưng mặc kệ!
Anh muốn thế... Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc.... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh....
Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ.... Có vài lần nó cũng định hỏi.... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào?
Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao????
Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn.... nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ.....
Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo....
Nó nhoè mắt, cay lòng:
- Anh tốt với em quá!
Anh cười:
- Anh ko tốt đâu...
- ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...
Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi....
Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và ko khí u ám nặng nề.... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy.... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự....
Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh.... Rất lâu.... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau....
Tấm ga giường....Một người đàn ông...Chiếc chăn mong manh....Ánh đèn đỏ...Mùi mồ hôi nồng nàn...Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quắp....Đã từ bao giờ xa vời với nó...Nay lại trở về....
Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu.....
Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua....
Sau khi làm chuyện đó.... nó thấy anh quay lưng đứng dậy.... mặc quần áo...
Nó cười:
- Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!
Anh lạnh lùng ko nói gì....
Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó.... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...
Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh.... Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép.... Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng.... đờ đẫn như vậy nhìn anh.
- Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?
- Anh... anh...
- Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào .... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt..... Tôi chỉ muốn xem.... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi....
- Anh.... anh...
- Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây....
- Anh...
- Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu.... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ.... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi.... Con điếm!
Nó cười lớn....Nó cười sằng sặc....Nước mắt nó ào át tuôn trào...Đôi môi ướt đẫm...Nó cắn môi....giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó...Nhặt...Nhặt...Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó....
Anh ta quay đi... ko nhìn...
- Bố anh là ai?
- Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!
- Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười.... môi cắn môi.... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng!
- Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!
Nước mắt ... dù đã kìm nén.... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước..... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười....
- Tất cả chỉ là giả dối hả anh?
- Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng .... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi....Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!
- Vậy là.... anh sẽ yêu em.... như anh đã trót yêu em.... nếu như....em .... ko phải là một con đĩ.... phải ko?
Anh quay đi......
Không khí căn phòng đêm đầu tiên này.... đầy máu và nước mắt.... tràn ngập nỗi đau....
Nó đứng dậy .... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt.... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!"
... Mặc quần áo.... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay.... Nó nhét vào vali và kéo lết đi....
- Cám ơn anh!
Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc....
Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.... Trời lại đổ mưa....
Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót.... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ.... Nó cầm nắm tiền trên tay.......
Kiệt sức và đau đớn!
.................
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu.... Cô ấy đã chết.... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo....
Một cái chết đau đớn và oan uổng!
.............
Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy.... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước....Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo.... Hôp dao cạo mua cho anh.... để anh cạo râu.... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình.....Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc..... Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết.... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu.... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau....
...................
Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo.... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người....Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi.... ....................
Đám tang của nó chỉ có một mình anh!
Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...
Một cái tên như bao cái tên...
...................
Bức thư tuyệt mệnh và chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh ko hề đụng đến....
..........................................
Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: " Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!"
Anh bàng hoàng....
Gọi điện thoại lại cho bạn!
- Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!
Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó.... Anh chợt rùng mình.... Vì những bức ảnh đó.... ko có rõ mặt.....người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau.... 1 cái tên giống nhau.... 1 chỗ làm mới.... giống nhau!
Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy.... cầm bức thư...
Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập.... những tiếng nấc ko thành lời....Một bức thư đẫm máu... viết bằng máu và viết bằng một trái tim đau...
" Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn.... Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng....em chỉ là một con đĩ!
Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa !
Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm....Anh à, anh đúng.... anh ko sai.....Nhưng có một điều anh sai....Số tiền anh trả cho em.... ko đủ..... ko đủ.... cho một tình yêu.....Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn.... "
...........................
Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người.... vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết.... Người đàn ông kia đã mất vợ.... Và con của ông ta.... đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình.....
Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ! con đĩ!
Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!
" Anh đã ko cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi.... vì anh có một trái tim... quá .... hẹp hòi..."
Nước mắt ấy rơi vì một đời em đĩ điếm! Anh chẳng thể sẻ chia chỉ một nỗi niềm.........
Linh rất thích truyện "xin lỗi em chỉ là con đĩ" thích các truyện của Tào Đình, mỗi tội là các truyện đều người nhớn quá, iem thì còn bé nhắm.
www.dieulinh86
Wednesday, May 26, 2010
Dặm đường xanh
Cuốn này hay lắm nhưng Linh ko có thời gian để lưu giữ những câu văn mình thích, giọng văn hài hước và chua xót lắm. Đoạn kết quá buồn, nhưng đó là cuộc sống mà.
Wharton đã giết 2 bé gái song sinh nhà Detterick bằng tình yêu của chúng dành cho nhau, điều đó sảy ra hàng ngày, trên khắp thế giới. Nếu điều đó sảy ra, và khi chúng ta nói "Tôi ko hiểu" thì Chúa trả lời "Ta cóc cần". Nghe bùn cời nhỉ, nhưng đúng đấy.
Một người đàn ông có vợ tốt là tạo vật may mắn nhất của Chúa, người ko có hẳn là kẻ đau khổ nhất, tôi nghĩ thế, ân sủng thật sự duy nhất của đời họ mà ko biết rằng họ nghèo nàn đáng thương biết bao. Câu này dài và khó hiểu lắm, Linh chỉ đánh dấu vì trước đấy Khánh cụt nói nếu Linh đồng ý thì nó mang lễ lên ngay. Linh nói Linh ngất rồi, định nói là Khánh chưa cầm tay Linh đâu, có lần Khánh đã chối ngay khi Linh hỏi Khánh có tình cảm với Linh à, còn cười nữa. Hâm nhỉ. Nghĩ lại thì Linh và Khánh có khá nhìu kỷ niệm "hay ho", Linh cũng viết khơ khớ về Khánh, thậm chí Nguyên cũng phải nghi ngờ. Tự nhiên nhớ ra hồi Linh còn học ở nông lâm, Khánh làm ở quán điện thoại dưới Tây Bắc, khi nghỉ việc Khánh tặng Linh 1 cái dây treo điện thoại, Huyền thích nên Linh tặng luôn; mấy hôm sau Huyền đi chơi làm rơi mất ở Tây Bắc, đúng là của thiên trả địa, Linh thấy vui lắm, ko tiếc gì cả. Nhớ Huyền lắm, thật mà, thề đấy.
Từ lâu rồi Linh nhặt đc 1 cái móc khoá hình cậu bé trên áo có chữ YOU, Linh đoán có 1 cô bé áo có chữ I LOVE, nghĩ chắc người làm rơi nó phải tiếc lắm.
Sáng này trời mưa, độ ẩm làm cho các khớp xương tôi đau nhức.... và tôi thích trời mưa, dù đau hay ko đau. Mai kia Linh chắc cũng thía đấy, uớc mơ là tìm đc 1 người chồng khoẻ mạnh đủ để chết sau Linh, chăm sóc Linh và vườn hoa vườn rau của Linh khi Linh ốm đau, he he.
Chúa giúp những ai tự giúp mình trước. Quá chuẩn luôn.
Tôi tin rằng sự kết hợp giữa bút chì và kí ức tạo ra một loại pháp thuật kì diệu, đầy thiết thực; mà pháp thuật thì nguy hiểm. Cái này thì Linh biết rồi, Linh từng viết bức thư bằng bút chì rất dài cho Nhung dư, kể tội Nhung để biết lỗi mà sửa. Vừa rồi Linh cũng viết 2 trang cho Dương, anh Thắng thì chỉ nhắn tin thôi. Blog này cũng nguy hiểm lắm.
Tự nhiên hôm nay thấy chán nản quá. Tối qua Linh còn nói Nam là làm Linh nhụt chí, sáng nay dậy nhụt chí thật, 7h kém đang gặm dở bắp ngô thì đt của Thuý Quỳnh: sao 6h30 làm mà giờ em vẫn chưa đến? Linh ung dung gặm thêm bắp nữa rồi mới đi, chạy đi chạy lại văn phòng và nhà bà Lục mấy vòng thì 2 bắp ngô và cốc cà phê đã rơi rớt, tinh thần cũng rớt rơi, chẳng làm đc gì, ngay cả cái trò ếch bắt mồi cũng ko làm Linh hứng thú.
Tuesday, May 25, 2010
tủ lạnh mới
Thời kỳ "hưng thịnh" nhất nhà Linh cái gì cũng có đôi, nhà 2 tầng, 2 phòng ngủ, 2 wc, 2 xe máy, 2 tủ lạnh, 2 tivi, 2 bộ bàn ghế... và quan trọng nhất là 2 chị em gái. Giờ thì chỉ khác 1 chút thôi, ngoại trừ 1 cái tủ lạnh đã bán đi, 1 cái hỏng thì những cái còn lại chỉ sử dụng chủ yếu 1. 2 chị em cũng vậy, em Hương là niềm tự hào của gia đình, là trụ cột gia đình đấy, kể cả ngày xưa khi e còn làm ở xổ số, lương 450k/1tháng thì vẫn là người có thu nhập cao nhất nhà.
Điều duy nhất Linh thấy mình có hiếu với mẹ và là người con ngoan là luôn đưa hết lương cho mẹ. Sau vài tháng mẹ hỏi ko giữ lại tiền tiêu vặt à thì mẹ thôi ko hỏi nữa. Tháng 3 Linh đưa thiếu cho mẹ 20k mẹ biết nhưng ko nói gì cả. Ngày xưa mẹ đi xem bói, thầy bảo mẹ chỉ nhờ đc 1 cô con gái thôi. Em Hương muốn lấy cái tủ lạnh to hơn, cánh cửa có bình nước nhưng lại đắt hơn 1tr nên tiếc lắm, Linh bảo mẹ mua cái rẻ thôi, mai kia con mua cái to và đắt hơn cho mẹ, mẹ ko tin Linh đâu. Mẹ luôn như thế, ko tin tưởng vào Linh nhưng lại thích khoe về Linh
Monday, May 24, 2010
Sunday, May 23, 2010
thứ 2 là ngày đầu tuần
Thích nhỉ, ước gì cả tháng này mưa. Mưa á, a Giang sẽ ko làm ăn gì đc, haha tha hồ mà chơi và làm hồ sơ thanh toán, bác Lục cũng ko thể bắt nhân viên đi bán hàng, thế là Linh cũng ko có đơn hàng để mà đánh đấm. Là là lá lá, uhm ko phải Linh lười đâu, tại bác Lục giao nhiều việc chuối và khoai quá. Con trai út của bác tên là Quỳnh, vợ là Thuý, 2 cậu quý tử là Đức Anh và Gia Huy gọi là chuối và khoai, củ khoai và củ chuối, 26 tháng và khoảng 4 tháng. Linh hỏi chuối:
- Con chó kêu như thế nào?
- Gâu gâu!
- Con lợn kêu thế nào?
- Gâu gâu!
- Con bò kêu thế nào?
- Trăm phần trăm!
- Con cá kêu thế nào?
- Cá cá!
Bò kêu trăm phần trăm thì Linh biết rồi còn cá kêu thế nào thì chưa, haha, lúc hỏi Linh cũng bít là khó có câu trả nhưng nếu có thì sẽ là sáng tạo và tưởng tượng, nếu có người hỏi thì Linh sẽ nói cá kêu ọc ọc haha.
Hôm Linh và Huế vào nhà chị Nhi chơi, chị Nhi khoe là My về kể cô giáo khen My học giỏi, thông minh, ngoan. Linh và Huế trêu My 1 lúc rồi hỏi thế cô giáo nói My thế nào, My ngọng líu ngọng lô nói: cô giáo nói My ngon. Thế cô ko còn nói gì nữa ko? Cô nói My đẹp chai. Icon cười lăn lộn như thế nào nhỉ. Thích nhỉ. Linh muốn tìm cái avatar dễ thương và vui vẻ nên lấy cái ảnh em bé này. Chắc là ai cũng thích nên có rất nhiều người hỏi. A Thắng hỏi Linh có thích trẻ con ko, ui a già rồi, tất nhiên là muốn lấy vợ có con rồi (nghĩ thế chứ ko nói, a mà đọc thì coi như em nói nhé hehe). Cách a hỏi giống cách Khánh cụt nói nguyện vọng của nó trong năm nay là tìm đc cô về giới thiệu với bố mẹ, nhìn ngộ cực.
Để kỷ niệm nửa năm ngày Linh mổ mắt mẹ quyết định mua tủ lạnh mới. Hehe đùa chứ ao ước từ lâu rồi nhưng giờ mới thực hiện thôi. Tôi yêu Toshiba, Linh ko ngắm kỹ nên ko nhớ nó thế nào nữa, vẫn chưa cắm điện, 4 củ rưỡi, ko biết đã trả tiền chưa.
Thế đấy, nhân viên gì mà cứ tí lại chơi.
Saturday, May 22, 2010
mưa và nắng
Mưa có biết đợi chờ nhớ mong, mưa có thấy vòng tay đón em mỗi lần, mưa có trên làn môi em run có nhau trong chiều mưa mình tay trong tay. Linh hay hát câu này lắm, ko cần biết nắng hay mưa he he.
Vui cực, họ đang làm cái gì trên tầng í, hàn xì toé lửa ra như pháo hoa.
Trương Hiền bảo Linh có vẻ vui quá, uh, có thể trong đầu Linh có 1 khối u làm phình các nơ ron cảm xúc vui lên, cũng có thể thời gian làm ở An Thành có nhiều thời gian rảnh rỗi nên Linh đọc nhiều, ngẫm nghĩ suy tư nhiều nên cái gì vui mình phải đặt trước nỗi buồn, hoặc là Linh đang "lớn" lên, học cách suy nghĩ từ nhiều góc độ, nâng niu từng niềm vui nho nhỏ; cũng có thể Linh sợ chết; 1 giả thuyết nữa là có thể Linh bị tổn thương, sau khi ngã con người ta sẽ khác đi chút chút. Có 3 suy nghĩ luôn làm Linh khóc, 1 là bố mất, 2 là mẹ đi lấy chồng, 3 là suỵt, thôi em giấu cho riêng em biết, khi đêm xuống em buồn em khóc :). Cái gì đến sẽ đến, cái gì đến đã đến, có muốn hay ko cũng phải chấp nhận, ngoài chấp nhận ra Linh còn phải thích nghi với hoàn cảnh và bắt hoàn cảnh thay đổi theo ý Linh. Hạnh phúc do mình tạo ra và cảm nhận mà.
Hôm nay chủ nhật, đi làm nhưng ko có hứng làm ko phải vì buồn, Hoàn hỏi là ăn gì mà vui thế, Linh nói chủ nhật mà.
Chủ nhật có gì chờ đón Linh ko? Linh rủ Hương thử việc cùng tối nay ăn ốc. Hôm nay là kỷ niệm 6 tháng ngày Linh mổ mắt đấy. Quá nhanh nhỉ. Đây cũng là 1 niềm tự hào của Linh, vì chứng tỏ Linh rất can đảm, đi 1 mình, làm thủ tục và quyết định nhanh chóng, thậm chí vội vàng. Hầu như ai cũng có bố mẹ đi cùng, tư vấn hỏi han kỹ lưỡng, có cô bé còn đi xem bói để biết khi nào mổ đc.
Nắng lên rồi, về hay ra văn phòng phôtô tài liệu đây? Thôi ở lại với Dặm đường xanh. Thích ông Stepen King rồi, thích ông dịch hơn nữa, cái cách kể chuyện rất gần mũi thân mật như là ông ấy ngồi trước mặt kể cho mình nghe vậy: nói bạn nghe, thề với bạn là, tin tôi đi, bạn biết ko......
Ko biết nước ngoài họ giới thiệu sách mới thế nào chứ Linh ghét mục giới thiệu sách mới của Việt Nam, sách hay 10 nhưng nghe họ nói chỉ thấy hay 1, họ chẳng đọc mà chỉ nghe tóm tắt hoặc nghe từ báo chí nên ko khách quan, mà họ đứng về phe nhà sản xuất chứ ko phải độc giả nên lợi nhuận chứ ko phải cảm xúc.
Linh ghét cả cái bọn phóng viên đi phỏng vấn nữa, nhất là bọn làm chương trình "gõ cửa ngày mới", lúc đầu còn gõ cửa 7h sáng thật, giờ thì cứng như đá, mở mồm ra là chào BÀ Giáo Sư, chào Ông tiến sĩ, ko thì Giám đốc A, Kỹ Sư B, nói thẳng ra là bác hoặc anh cho nhanh, lắm chuyện cứ phải bắt trước HQ với công thức: chức vụ + họ và tên = nhân vật VIP. Híc hic chào chị kế toán trưởng Nguyễn Thị Diệu Linh. Nghe điên nhỉ.
Linh thích bác Nguyễn Lân Dũng và Nguyễn Lân Hùng, bác Hùng cùng nông dân làm giàu nên rất bình dân, trả lời câu hỏi của 1 bác khác về việc có nên trồng chanh dây hay ko, bác nói là rất nên, vừa rồi chúng tôi đi công tác ở Lâm Đồng thấy trồng rất có hiệu quả kinh tế, 1 hecta đc lãi 500 triệu, nửa tỉ đấy, tôi hỏi rồi giống của Đài Loan là 30 nghìn 1 cây, ở viện thực vật họ bảo nhân giống dễ lắm chỉ 5k 1 cây thôi. Bác nói lên bổng xuống trầm, các cơ trên mặt vận động liên tục, nhất là mắt, thế mới thuyết phục người nghe chứ.
Người ta bảo đừng nghe cave kể chuyện, đừng nghe con nghiện trình bày. Linh nghĩ nên tuyển cave làm phóng viên hoặc MC thì tốt hơn, hoặc những người chuyên lừa đảo í.
Thursday, May 20, 2010
châm ngôn
Linh sống cảm tính, cái tôi rất cao nên cái gì thích thì nhớ và tìm hiểu, ko cần biết có cần thiết ko, cái gì cần nhưng ko thích thì cũng ko quan tâm.
Tôi viết là để cho tư tưởng được trong. R. De Gourmont
Viết ra những tư tưởng của mình là phương pháp hay để suy tưởng. Miguel De Unamuno
Linh đấy, cái gì bức xúc hoặc vui vẻ Linh phải nói ra hoặc viết ra cho nhẹ lòng, và để nhớ nữa. Dạo này Linh nhanh quên lắm, mấy hôm trước giá cả sản phẩm thuộc làu, tự nhiên lại quên hết. Hồi đi học cũng thế. Bố nói là nhớ để mà quên, quên để mà nhớ. Con cũng muốn thế lắm nhưng nếu quên rồi khi khôi phục lại thì mờ nhạt mong manh lắm, càng dễ quên hơn.
Viết trên blog này thì chia sẻ đc nhiều hơn là nói ra, Linh ko thích 1 câu chuyện kể ra 2 lần, nhàm lắm, đôi khi quên đi và đc nghe lại thấy cũng thú vị nhưng vẫn phảng phất cái gì đó quen thuộc.
Trong đường học vấn, ko tiến nghĩa là lùi. M. Roustan
Linh xác định ko làm nhà nước nên sẽ ko học tại chức, tốn thời gian và tiền bạc. Linh ko sợ học ko sợ ôn thi mà sợ quay bài, sợ đi thầy cô.
Ra đi là phương tiện duy nhất để tới nơi. Paul Morand
Quá chính xác luôn, Linh ko nhớ đọc ở đâu là ra đi để khẳng định giá trị của mình.
Hết châm ngôn rồi, chỉ còn câu thơ này thôi:
Ra đường thấy cánh hoa rơi
Hai tay nâng lấy cũ người mới ta.
empty
Lúc nào cũng quên cũng nhầm ko hôm nào là ko có rắc rối.
Linh sợ bản thân Linh lắm.
Chưa bao giờ Linh ẩu và be bét như thế này, đồ cứng đầu bảo thủ.
Cứ như leo lên núi rồi thì phải lao xuống vậy, vui đc chút ít thì lại có tội lỗi.
Linh đang khủng hoảng và mất tự tin trầm trọng, Linh đang đánh mất lòng tin của mọi người.
Cố lên, cái gì cũng có cách giải quyết thôi. Chưa ổn nghĩa là chưa đến tận cùng. Cố lên từng chút một. Ở xổ số lúc đầu Linh cũng run lắm, mới đi làm đã bị ốm hoặc họ làm sai nên đi làm là 1 ác mộng, chỉ mong nhanh hết giờ. Bây giờ Linh có "tên tuổi" và "thương hiệu" rồi đấy, có khách hàng thường xuyên và thích nhất đc mọi người quý, niềm tự hào lớn của Linh. Cực bất ngờ và buồn vì chính nó lại cản trở Linh đi tìm việc. Phải tìm đc 1 công việc mà ko phải đi xa, làm theo giờ hành chính. Linh giận mẹ, giận Nam và giận Huế vô cùng vì lúc nào cũng nói là tìm việc mới thì vẫn phải đi làm thêm đc. Chuyện này Linh là người lo hơn ai hết. Linh thậm chí có thể đi làm ko công ở xổ số, chỉ vì yêu thích chứ ko phải vì tiền. Linh "trả thù" bằng cách hết giờ làm thì ra văn phòng cũ đọc truyện hoặc ngồi lại chơi để đi làm tiếp, tối về ko ăn cơm nữa. Chán.
Có 1 niềm vui nho nhỏ. Linh xin nghỉ làm ở An Thành, gọi nhiều cho các anh nhưng ko có phản hồi, Linh định thôi ko gọi nữa, chỉ viết để lại cho anh Giang mấy chữ thôi nhưng ko ngờ chiều qua a Giang gọi lại, 2 a e nói chuyện gần nửa tiếng, kỷ lục đấy, nếu ko phải làm nốt đơn hàng thì còn nói dài nữa cơ. Lần đi mổ mắt có việc cần nên a gọi cho Linh, Linh tức nên câu giờ đc 20 phút. Cũng hay vì ko nói hết nên tối a HẸN gặp để đối mặt, phải nói là hẹn vì chưa bao giờ a như vậy. Linh nói Linh nghỉ việc thì giống như ra đi, và có 1 vài điều cần trăn trối lại, về công việc của các anh, chứ ko phải tiền lương mà công việc của Linh cũng ko có gì phải bàn giao lại.
Chưa bao giờ a Giang nhanh và đúng giờ như vậy, bảo Linh xuống quán trà đá dưới nhà thiếu nhi và 4 phút sau đã ngồi ở đấy rồi, quá kỷ lục luôn.
Linh phản ánh lại các vấn đề bất cập của cty còn a thì biện hộ, lí do đúng đắn, lập luận chặt chẽ thậm chí còn quay lại "quật" Linh làm Linh rất bối rối và lúng túng, ko thể lấy đc dẫn chứng rõ ràng cụ thể. Linh nói Linh luôn bị thuyết phục và thông cảm với mọi sai lầm, chỉ cần 1 lí do nhỏ là tội lỗi lớn đc xoá sạch. A lái xe bảo chứng tỏ em là người bao dung độ lượng. Ngất ngây chưa. Chỉ đúng 1 phần thôi vì Linh gần như bị thôi miên vào câu chuyện của người khác, họ dẫn Linh đi đâu thì Linh dễ bị dẫn dụ mà quên mất mục đích của mình. Cứ ngồi trc người nói nhiều và lắm lí do là chẳng muốn nói hay suy nghĩ nữa, hoặc nghĩ theo cách nghĩ của họ.
Nói chung là Linh bị thuyết phục rồi, có nhiều việc Linh nói ra đc nên thấy rất thoải mái, chưa bao giờ Linh nghe điện của a Giang mà lại thấy vui vẻ thoải mái, cứ thấy cuộc gọi của a là tinh thần căng ra chuẩn bị buồn bực.
Anh Giang bảo tối nay đối mặt tiếp, cái kiểu nói của anh rất buồn cười, nghe như kiểu Linh bận rộn lắm cố mà xếp lịch hẹn với anh tối nay và phải chắc chắn. Buồn cười thật, làm việc 6 tháng với nhau nhưng chỉ nói chuyện nước chè vài lần ở văn phòng, tán phét lung tung thôi chứ ko công việc hay gia đình, hôm qua là lần đầu tiên nói chuyện ngoài văn phòng, lại ngồi ở quán bên đường nữa chứ. Linh trêu là tối mai mà gặp thì ngồi chỗ khác, ở đây bụi lắm họ đang lát gạch hè phố mà.
Ôi cái cuộc đời này.
Ôi ta buồn ghê, ta chán ghê
Wednesday, May 19, 2010
Lí do để Linh làm ở đây:
1, ko biết làm chỗ nào
2, Linh làm đc
3, làm hết việc thì về, ko hết thì ở lại tối mà làm
4, cho mấy mụ ở đây biết tay và tức chết
5, lí do này rất nhiều, rất mơ hồ và lung tung chẳng biết nói thế nào nữa nhưng nó áp đảo 4 lí do trên, khi nào rảnh rỗi và hứng thú Linh sẽ tập hợp lại
Lí do để ko làm ở đây:
1, ko có ngày nghỉ, mà Linh lại thích du lịch, khám phá
2, ngồi máy tính khoảng 6h/ngày, hại mắt, đau lưng và đau mông. Linh từng gần như thức trắng đêm để làm báo cáo tốt nghiệp rồi, lạnh toát sống lưng, giờ cả ngày đau lưng cộng thêm 1 tiếng bên xổ số đau cổ căng mắt nữa Linh lo cho mắt mình và xương sống lắm. Lí do vớ vẩn này có thể giải quyết bằng cách đổi ghế êm hơn, nếu sử dụng Misa hiệu quả thì ko phải ngồi máy nhiều đâu.
3, áp lực quá nhiều, mỗi người 1 phách nên 1 cổ đa tròng, khoản này Linh ko sợ, Linh bướng nên chịu đc
Thế đấy, ko đc bỏ cuộc Linh à
Monday, May 17, 2010
ko về nhà
Có 1 hôm Linh mệt và buồn chẳng muốn về nhà, ko hiểu sao trưa hôm đấy vẫn về còn hôm nay thì chỉ hơi buồn thôi, mệt là chính. Linh bị mắng nhiều quen rồi, Linh nghĩ mình chịu đc áp lực và căng thẳng, chỉ cần 1 chút niềm vui hoặc 1 cái gì đó làm mình vui là sốc lại tinh thần đc ngay.
Trưa nay Linh ăn cơm với anh Dân, anh Thanh và Dương, ăn cơm bụi, Linh thấy ngon lắm, vui mà, 3 chàng trai quan tâm lắm lắm nên càng vui và xúc động. Dân và Thanh nói là 86 nhưng đẻ trc Linh mấy tháng, lại là con trai nữa nên Linh gọi là anh, Dương thì 87 nhưng gọi là bạn.
Văn phòng bên này buồn và đáng sợ thật, ko như bên kia.
Hôm qua ko có gì đáng chú ý, Linh chỉ thích và nhớ hôm kia thôi, chủ nhật, Linh đi làm ở Vững Lục với nỗi sợ hãi và mệt mỏi, cuống cuồng làm và in để còn sang bên xổ số. Sợ toát mồ hôi khi sang bên đấy đã 6h40, cái giờ quá muộn, 1 lần Linh đến lúc 6h30 đã bị nói rồi, may mà lần này ko ai để ý giờ, ko ai phát hiện ra. Gần cuối Linh nhàn rỗi nên đề nghị cộng hộ cho nhà cô Gấm, đúng lúc đấy thì cô phải về lấy vé vì lấy nhầm, lúc quay lại cô phát hiện ra còn sót 2 vé 10k nữa, nhờ Linh tìm bảng để vào giúp, Linh lượn khắp để hỏi, bới hết trong các sọt mà ko thấy, may mà hỏi lại anh Nam, anh bảo tìm trong đống của anh, thế là Linh giúp đc cô ấy, chỉ thấy bình thường thôi nhưng cô ấy cám ơn nhiều nên thấy tự hào lắm. Lúc ra ngoài nghe điện thoại cô ấy lại ra cảm ơn, nói là Linh nhiệt tình, mấy lần trước cô ấy khen Linh làm nhanh và gọi tên Linh ra là mũi Linh càng nở. Bất ngờ nhất là lúc chờ gói vé, Hường đưa cho Linh mẩu giấy, 1 mẩu bé cắt ra từ bìa tập vé có viết mấy chữ: cô cảm ơn Linh nhé. Ôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào lắm lắm. Linh rất thích, chắc trên thiên đường cũng chỉ happy như vậy thôi. Ko biết cảm giác sau khi hút hoặc uống thuốc lắc thế nào chỉ, chắc ko ngọt ngào và nhẹ nhàng như thế này đâu. Nếu bây giờ Linh nhận đc 1 bức thư tình chắc cảm giác của Linh ko thể bằng cảm giác này đc, thật dễ thương.
Hôm đấy tổ 6 và tổ 15 tổ chức giao lưu cầu lông và liên hoan, em Hương nói là phải đi trực để Linh đi, quá bất ngờ vì nhiều con trai như vậy, toàn những nhân vật lạ hoắc, Linh ngồi cạnh bác Hồng Thư, thấy lạ vì các vị bô lão ngồi trong cùng, mỗi mình bác ngồi ngoài, có chị Thuận ở phường, chị có vẻ thích Linh lắm, khen là xinh, nhiệt tình... có chú Biên nữa, chú nói là: bảo với bác Vững cháu là cháu chú Biên.
Ôi 1 ngày nhiều sự kiện và nhiều lời khen, chị Liên cũng nói là Linh nhanh nhẹn và có cảm tình hơn cái Hương. Linh ơi phải nhớ đấy nhé. 1 nhân vật trong Dặm đường xanh mà Linh ko nhớ là ai có nói là Alzheimer là bệnh AIDS của người già, đúng vậy. Linh sợ lắm.
Đứng ở cầu dây văng ngắm trăng đẹp cực, có lần trăng ngay đỉnh đầu, hình như hôm trung thu thì ở chếch hướng bắc, còn hôm mùng 3 câu liêm thì lại ở chếch hướng nam, lúc 7h30 Linh ngắm thì nó gần viba, đẹp cực, nhìn như miệng cười khuyến mại thêm 1 nốt ruồi sáng chói, ko biết là sao gì nữa, kim mộc thuỷ hoả gì đấy. Mấy năm trước có 1 lần mặt trăng cười ở dưới, 2 ngôi sao lấp lánh như đôi mắt bên trên, ngộ cực, trên mạng cũng có ảnh đấy. Lúc đấy Linh fall in love 1 người nhưng ko dám gọi điện chỉ lấy số khác nhắn tin bảo họ ra ngắm trăng.
Friday, May 14, 2010
i cry
Linh là đứa nhanh ẩu đoảng, hấp tấp vội vàng, có thể Linh vừa chọc vào tổ ong đấy, nó đốt ko đau nhưng nhưng lũ ong sẽ bỏ đi để lại 1 cái tổ trống rỗng.
24 tuổi
Uhm Linh cũng nghĩ như vậy, thật đáng sợ khi nghĩ mình đã 24 tuổi, già rồi mà mình chẳng có gì cả. Nhiều lúc ngạc nhiên là mình đã 24, nhiều nhiều lúc ko ngờ là mình đã 24, nhiều nhiều nhiều lúc ko muốn mình 24. Linh vẫn còn non và xanh lắm, 14 tuổi thôi. Đi làm hoặc đi chơi luôn đùa là sinh năm 90 nhưng khi nghĩ lại thấy 90 thì phải đi làm rồi, thế là lại nói 94 để còn đc đi học. 1 lần ăn cơm nhà anh Dân có 1 anh bắt uống 1 chén vì ko tin là 86, uống xong anh nói em chỉ 96 thôi.
Tối qua buôn với Trương Hiền vui thật, thích vì nó cũng nghĩ giống mình, ôi đau lưng là bệnh của tuổi già đây (hoặc do cái ghế nhựa chết tiệt). Có 1 điều Linh ko cùng quan điểm với Hiền, chuyện Huế í, Linh ủng hộ Huế, rắc rối phức tạp lắm, thật buồn vì ko thể giúp gì đc. Chiều đi làm gặp mẹ Huế, chẳng biết phải nói thế nào cả.
Vừa rồi Linh đc đi ăn cưới nhiều lắm, thấy vui nhất là cưới Nguyễn Nga vì Linh đc chụp ảnh, đc tham gia buổi lễ từ đầu nên cảm giác như mình là bạn của cô dâu, còn lại thì chỉ như đi ăn cơm cùng lớp thôi, thậm chí như mẹ đi vắng nên phải đi thay mẹ vậy.
Điều làm Linh thấy buồn nhất là thấy Huế buồn, bạn bè cưới mà cứ như ko nên Huế cũng hơi giận xen lẫn 1 chút tủi thân nữa.
Huế ơi 2 năm nữa nhé, Linh ko mê tín nhưng hình như con gái 27 tuổi lấy chồng mới đẹp, Linh muốn Huế thật hạnh phúc và giàu có. Khi đấy Linh sẽ tài trợ vụ ảnh cưới nhé, hy vọng Linh cũng giàu để tài trợ vụ xe cô dâu.
Linh (13/05/2010 9:40:25 AM): uh
Thành Chinh (13/05/2010 9:40:27 AM): nhin` khau' ra phet' doa'
Thành Chinh (13/05/2010 9:40:31 AM):
Thành Chinh (13/05/2010 9:40:38 AM): oack
Thành Chinh (13/05/2010 9:40:48 AM): :++
Thành Chinh (13/05/2010 9:41:07 AM): ma` kon gai' gi` suot' ngay` ngoi` net
Linh (13/05/2010 9:41:08 AM): chán thế
Thành Chinh (13/05/2010 9:41:15 AM): ko so ko lay' dc chong` ak`
Linh (13/05/2010 9:41:16 AM): thì biết làm j
Linh (13/05/2010 9:41:28 AM): ra ngoài đường còn khó kiếm zai hơn
Thành Chinh (13/05/2010 9:41:35 AM): thi` c di cau 1 thang` nao` do' cho lanh`
Thành Chinh (13/05/2010 9:41:54 AM): chu' the' nay` e thay' ko on?
Thành Chinh (13/05/2010 9:44:29 AM): tuy c 86 ( ho?) nhung e thay' c jong' (Nai)
Thành Chinh (13/05/2010 9:44:48 AM):
Thành Chinh (13/05/2010 9:45:02 AM): khi nao` nen H-N pmm e nha
Thành Chinh (13/05/2010 9:45:17 AM): e cho di an mon' sua~ chua nep' cam?
Thành Chinh (13/05/2010 9:45:24 AM): ngon lam'
Linh (13/05/2010 9:46:21 AM): đưa địa chỉ đây
Thành Chinh (13/05/2010 9:47:03 AM): dia chi? cong ty Tan Tanh` y'
Thành Chinh (13/05/2010 9:47:19 AM): song goi dien cho e la` e ra don' lien`
Thành Chinh (13/05/2010 9:47:43 AM): 0936248080
Chả hiểu sao Linh và thằng này nói chuyện rất hợp, Linh đã nghe xuyên tạc An Thành = Tan Tành từ lâu rồi nhưng em vợ của phó giám đốc nói ra thì chưa. Thú vị ghê.
khanhsla_kt (14/05/2010 12:31:54 PM): L cố lên
khanhsla_kt (14/05/2010 12:32:04 PM): có Khánh luôn ủng hộ Linh nà
khanhsla_kt (14/05/2010 12:32:06 PM):
khanhsla_kt (14/05/2010 12:32:09 PM): cố lên nha
khanhsla_kt (14/05/2010 12:32:19 PM): tự tin vào mình nhé
Cái này đọc cũng thấy mát lòng nè, hôm qua Linh gõ sai chiết khấu cho khách, mất 78k, nếu ko đòi đc thì bỏ tiền ra bù vào, tại Linh vội vàng quá mà. Trăm sự nhờ anh Công đấy.
Chiều nay bác Lục lên, sẽ quyết định đứa nào ở lại làm, mấy hôm nữa đi tập huấn sữa và dầu. Lo đây, hy vọng bác lấy cả 2, cho cái Hương đi học
Thursday, May 13, 2010
cứng đầu
Hnay đỡ đau mông hơn nhưng đau cổ và đau lưng hơn. Vui hơn nữa, các chị ấy mua kem và mận về ăn, kể chuyện bác Lục buồn cười lắm.
Hôm qua chị Thắm quay ra mới nhìn thấy chị ấy có cái nốt ruồi bên phải gần đuôi mắt, giống Linh, bình thường Linh ngồi bên trái chị ấy nên chẳng mấy khi nhìn thấy mặt chị bên phải. Chị bảo em đi chấm đi, nốt ruồi gần khoé mắt như thế hay khóc lắm, em mặc kệ, khóc chứng tỏêm giàu tình cảm he he. Chị Thắm soi 1 lúc thấy cái nốt ruồi ở tai của Linh liền phán: tai này hay nghe lắm đây, uhm công nhận là Linh hay hóng thật, Linh rất thích ngồi nghe mọi người tâm sự, nghe giọng nói của họ, cách nói, nhìn cử chỉ điệu bộ. Tuy nhiên Linh lại ko tập trung, hoặc ko nhớ đc nên thường chỉ nhớ đc câu hỏi mà quên câu trả lời, Linh cũng ko thích nghe buôn dưa lê bán dưa bở.
Linh có mấy cái nốt ruồi gần môi nữa, hay ăn hay nói đây.
Uhm trong các giác quan thì cái nào Linh cũng thích hết, khi nhìn thấy 1 người hoặc 1 vật mà Linh thích thì Linh thấy vui lắm, hạnh phúc; khi đó thì rất muốn sờ thử hoặc ngửi thử; còn khi nhớ lại thì thường nhớ âm thanh. Có lẽ khứu giác là kém nhất, nếu là mùi hương thoảng qua thì nhanh quên lắm.
Khi uống rượu Linh thấy hơi thở của mình giống mùi táo xanh, táo ta quả bé bé í, táo ngọt quả tròn tròn, mùi hơi ngọt mát lạnh, sao mọi người bảo mùi hồng xiêm nhỉ.
Tối qua em Hương đi ăn cơm chú Hà nghỉ hưu, về say tít, cố nằm dưới để xem phim nhưng ko dậy đc, buồn cười nhất là có chuông điện thoại, mắt nhắm tịt vào mở tay ra nói alô, Linh suýt chết vì sặc, cái điện thoại vẫn rung ở ghế.
Linh và 1 con bé nữa tên là Hương cùng thử việc, nó cũng làm sai nên tối qua mang về làm đến 2h sáng. Ôi ko, mang về làm cũng đc thôi nhưng 10h30 xem Vượt ngục rùi ngủ chứ ko thức khuya đc đâu, cả ngày bùn ngủ lắm rồi, tại sáng ko thể ngủ cố đc, có hôm 6h đã dậy. Khó nhất là ko bít mình sai chỗ nào, chứ thức cố mà chắc chắn đúng thì cũng đáng, hay tối mang vào nhà Huế nhỉ.
Wednesday, May 12, 2010
Sáng nay Linh làm sai 1 đơn, giờ lại thêm 1 cái nữa. Quan trọng nhất là ko bít mình sai chỗ nào. Cái đơn hàng này đc điền tay, Linh điền vào máy sao cho khớp, nghe đơn giản lắm, cái nào ít thì đơn giản thật nhưng cái nhiều thì khoai lắm, giống như mình vẽ 1 bông hoa, hoa thì rất giống nhưng lá thì chẳng giống gì cả mà ko thể vặt lá đi đc.
Ôi đau đầu rồi đấy. Buồn ngủ nữa. Ngồi nhiều đau mông nữa.
Làm thế nào bây giờ sắp hết giờ rồi.
Ko biết tối nay Linh sẽ mơ thấy gì nhỉ, mấy hôm trước mệt quá Linh lôi gần hết mọi thứ ko ngày vào giấc mơ, lung tung loạn xị, may mà ko mơ thấy mình bị cận lại, tại a Thế Anh hỏi về vụ mổ mắt của Linh mà, Linh mơ thấy a ấy chưa mổ nhưng đã mượn kính của Linh để đeo rồi.
Ôi thương cái máy của a Sơn thế, nó kêu tạch tạch như có quả bom hẹn giờ bên trong, nó chết ổ cứng rồi.
Tối qua 2 cái xe môtô của 113 vào đường nhà Linh, hú còi ầm ĩ làm mọi ng trong nhà chạy xô ra, tưởng sẽ đc xem 1 vụ rượt đuổi ngoạn mục, thế nhưng chẳng thấy mục tiêu bị đuổi đâu cả, đã thế lại có cái xe tải bấm còi pem pem đi theo sau nữa, hình như chưa bao giờ 113 đuổi bắt xe mà xe tải lại đi hộ tống để mang chiến lợi phẩm về. Cứ tưởng có ông to to nào vào thăm cây đu đủ nhà mình chứ he he.
Linh vừa chạy qua văn phòng, khủng khíp thật, 2 bông hướng dương ko biết vì to nặng quá hay mưa gió mà cúi hẳn xuống, ôi nó là thọ thì chắc đc 1kg hạt mất.
Tuesday, May 11, 2010
ngày đầu tiên đi làm chỗ mới
Hehehe, Linh đang thử việc ở nhà Vững Lục, vậy nên đang ngồi ở văn phòng, thích thật đấy, máy tính nối mạng.
Uhm tối hoặc sáng mai Linh lại phải xuống bến xe, lại nhận hồ sơ từ HN rồi chuyển vào Sốp Cộp, hy vọng lần này ko rắc rối như lần trc.
Monday, May 10, 2010
10 ngày
Buồn cười thật, từ rất lâu rồi sáng nào Linh cũng khấn là: "lạy các cụ, mong các cụ về phù hộ cho công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng và thương mại An Thành được làm ăn phát đạt, phù hộ cho anh Phạm Thanh Sơn, anh Phạm Hoàng Giang và anh Đặng Đình Vượng đi đường được bình an và gặp nhiều may mắn, phù hộ cho con là Nguyễn Thị Diệu Linh luôn làm tốt mọi việc được giao, con xin cảm ơn các cụ rất nhiều", nói nhiều đến mức Linh đọc như đọc rap vậy, nhanh và chuẩn, thậm chí có lúc còn chẳng biết mình đọc cái gì mà nhanh thế, chẳng nghĩ ngợi gì cả, mặc dù biết là cảm ơn các cụ thì ko hay, phải nói là đội ơn hoặc cái gì đó khác, mà chả hiểu sao Linh cứ cao giọng lên đoạn cuối nên nghe cứ trào phúng hoặc trêu đùa í. Gần đây thì Linh khấn cho mình sớm tìm đc công việc mới ổn định và phù hợp, chắc các cụ giận nên hương tắt suốt, Linh nói chuyện với các cụ rồi nên tình hình khả quan hơn. Linh nghiện cái văn phòng đấy nên hôm nào cũng phải đảo qua, nhớ lắm, 6 tháng gắn bó chứ ít ỏi đâu và còn để ngắm hoa nữa chứ, ngoài 2 bông hướng dương thì còn 1 chậu hoa gì ấy, màu đỏ, 1 chùm hoa nhỏ nhỏ chồi lên trên 1 cái chậu xinh xinh, nó đẹp và lạ cộng với việc nó trên ban công tầng 2 kiêu hãnh đón nắng, Linh thì đạp xe dưới đường ngửa cổ lên ngắm nên nó càng đẹp hơn. Hôm nay mưa gió thế này ko biết 2 bông kia thế nào, lần trước sau ngày giỗ tổ mưa bão thì bông hoa mất tích để lại mấy cái cánh, chắc bị vặt; lần này cây cao khoảng 2m, hoa to như mặt người, khủng thế chắc ko sao đâu.
Linh nghỉ làm ở văn phòng để đi bán hàng với lí do ko việc, ko lương, ko thưởng, ko hỏi thăm động viên an ủi ngày lễ tết. Mẹ, e hương và Nam phản đối lắm, Huế đứng về phía Linh chốc lát rồi lại về phía kia làm Linh buồn kinh khủng. Linh chẳng thương mắt mình nữa, muốn khóc lúc nào thì khóc. Khi đi bán hàng mới thấy sợ, chỉ sợ mình sai lầm, ai cũng nói công việc nhàn hạ thì tốt chứ sao, Linh hâm nên Linh thích vất vả. Linh đi làm rất thoải mái, áp lực hay sức ép ko phải từ công việc mà là từ mẹ, Hương và Nam, mặc kệ đi Linh là Linh, I LIKE EVERYTHING I DO, I DO EVERYTHING I LIKE.
10 ngày qua như 10 tháng vậy, thời gian ì ạch trôi, ko biết làm gì cho hết ngày đành lôi máy ra luyện rắn, ngày cuối cùng là hôm nay Linh vớ đc quyển "Dặm đường xanh" cả Stephen King, như 1 cánh cửa mở ra vậy, mai Linh đi làm chỗ mới, hy vọng đây là cánh cửa "phù hợp và ổn định" của Linh.
Gần 7 tháng trước, vào tối thứ 5, Linh vào nhà Hồng Hiền chơi và hái 2 cành hoa đá về trồng, sáng hôm sau Hiền xuống HN học, ko ngờ là Linh thì đi làm, giờ 2 cây hoa to lắm, nhiều hoa lắm Linh nhớ Hiền lắm.
Hôm trước nhìn thấy họ bán xương rồng có hoa, tự nhiên nhớ Trương Hiền, có lần Hiền khoe Linh là chậu xương rồng nó trồng có hoa đấy, hơi bị siêu đấy vì cây này khó có hoa lắm. Linh tưởng tượng đc hoa đấy rồi, lúc thấy ở cửa hàng có 1 cây hoa, Linh mà trồng đc hoa như thế chắc Linh vứt đi mất, trông tởm cực.
Nhân tiện nói về hoa, chiều nay có 1 chú đi hết cây nọ đến cây kia để hái ngọc lan, chú ấy cao lắm, chiều cao lý tưởng để hái mà ko làm rụng cánh hoa, cái bụng chú thì thôi rồi, tròn xoe, nhìn chú vất vả leo lên cái ôtô để hái hoa thấy bùn cười thế, có 1 xe đang đi tự nhiên dừng lại cạnh chú, hình như chí vẫy lại thì phải, chú cho họ mấy bông hoa, hay thế. Có 2 nhóc sáng nay tự nhiên ú oà Linh, Linh cho kẹo nên cứ quanh quẩn bên cạnh, thấy chú hái hoa cứ hét ầm lên là rô bốt hái hoa, chả hiệu gì cả.
Sunday, May 9, 2010
5h AM
Trời mưa nhưng nóng quá nhỉ.
À nhà Linh có cái máy gì giống máy kinh vĩ í, nhìn xa tít mù, đứng ở cửa nhìn thấy xe cá viên chiên đầu đường mà giật mình, thấy cả ng qua lại ngoài đường chính nữa. Trùi ui nhìn từng cái lá tre trên ngọn đồi. A Thắng bảo máy này rẻ lắm, 4-5 tr, ôi rẻ quá, ước mơ của e là hàng tháng có số tiền rẻ mạt đấy thôi.
Hôm trc a Vượng từ QN về HN, quần áo ở ML phải nhà ng trong đấy gửi ra cho Linh, bảo Linh mang về nhà rồi a đi qua a lấy, a để ở nhà Linh cái máy, chân máy và thước nhôm nữa.
Nam trêu là có muốn ăn lợn bản con gà bản ko, mang xe win xe min hoặc cái xe ghẻ ghẻ vào bảo, vác theo máy móc vào bản giả vờ đo đạc, bốc phét là sắp có đường qua đây, thể nào ng dân cũng mang sản vật ra cống nộp để đường đi qua nhà mình hehe. Lúc hỏi Nam đang ăn mì tôm, chả hiểu Nam nói gì, tưởng đói quá nói lung tung, cái gì mà lợn bản con gà bản chứ.
Saturday, May 8, 2010
Tuesday, May 4, 2010
....giấc mơ mang theo cơn gió bay về....
Hôm qua Linh đi xin chữ ký ở cty trong bãi đá, ui nhiều bướm lắm, vàng ươm và vàng chanh, ui thích lắm. Vào thời điểm này trời đẹp cực, cao vời vợi, mây xanh ngắt, cây xanh lè, nắng vàng rộm, và bướm bay loạn xạ. Linh rất thích buổi trưa, nắng chói nhưng ko nóng bằng đầu giờ chiều, ăn cơm xong ra đứng ngoài đường ngẩn ngơ nhìn ngắm, ngày trước còn có cây bàng và cây hoa sữa, mưa rồi nắng nên cây xanh non , sạch và mát. Thích nhất là lũ bướm bay từ trong bản ra, nhiều bướm thì nhiều sâu, nhiều sâu thì nhiều thuốc trong rau, ko tốt ko tốt, nhưng đẹp thì vẫn thích.
À mặc dù ko xin đc chữ ký nhưng rất thú vị, Linh ngồi uống nước chè nghe bác ở đấy nói chuyện, cười rung rốn, tối mất ngủ nên ngồi chat với Trương Hiền và Hoàn và xem transfomer, đang xem thì mất điện, lên tầng thấy quạt vẫn quay vù vù, sợ thật.
Tối ko đi chơi, ko online mà nằm trên sân thượng. Cái bể nước ấm lắm. Linh vừa tưởng tượng ra cơn gió mát lạnh kéo đến thì có gió, nhè nhẹ thôi, trời quý Linh lắm.
Lâu lắm rồi ko nằm trên đấy, mệt nhưng ko ngủ đc.
Linh thấy sao nhấp nháy nhiều lắm, nó nháy như đèn nhấp nháy í, xanh xanh đỏ đỏ.
Linh thấy 1 con đom đóm nữa, một ngôi sao bay.
Hồi bé mọi người doạ đom đóm là người chết hiện hồn về, chắc nói thế để trẻ con ko nghịch ko bắt nó cho hôi.
Mấy lần Linh ngồi trên bể nước cũng thấy đom đóm, đi làm về tối cũng thấy nhưng năm nay giờ mới thấy con đầu tiên.
five


Hôm trước có 1 em đi qua xin nhà bên cạnh hoa ngọc lan, Linh ra hái cùng rồi bắt chuyện, em ấy ở quê lên học Tây Bắc, đang làm gia sư, đi xe đạp khám phá thành phố, Linh chỉ cây hoàng lan gần rạp Suối Reo cho e ấy, ko bít có tìm ra ko, ko bít có hái đc ko. Linh muốn hái hoa đấy lắm, mấy lần định bảo Lâm Liên hái cho nhưng ngại. Ngày trc ở uỷ ban phường Quyết Thắng có 1 cây, giờ chặt rồi, hình như cả thành phố chỉ có 2 cây thôi, 1 cây ở gần quán rửa xe gần rạp Suối Reo, 1 cây ở phòng khám nha khoa Đức Luật, cây ở đây cao lắm ko hái đc đâu.
Hoàng Lan, nghe kiêu sa và thanh khiết nhỉ. Lâu lắm rồi ko ngửi mùi nó. Sao họ ko trồng nhiều cây đấy nhỉ, cứ trồng cái cây gì í, lá rủ xuống nhìn buồn và yếu lắm.