Hơi rắc rồi rồi đây.
Sáng nay Linh làm sai 1 đơn, giờ lại thêm 1 cái nữa. Quan trọng nhất là ko bít mình sai chỗ nào. Cái đơn hàng này đc điền tay, Linh điền vào máy sao cho khớp, nghe đơn giản lắm, cái nào ít thì đơn giản thật nhưng cái nhiều thì khoai lắm, giống như mình vẽ 1 bông hoa, hoa thì rất giống nhưng lá thì chẳng giống gì cả mà ko thể vặt lá đi đc.
Ôi đau đầu rồi đấy. Buồn ngủ nữa. Ngồi nhiều đau mông nữa.
Làm thế nào bây giờ sắp hết giờ rồi.
Ko biết tối nay Linh sẽ mơ thấy gì nhỉ, mấy hôm trước mệt quá Linh lôi gần hết mọi thứ ko ngày vào giấc mơ, lung tung loạn xị, may mà ko mơ thấy mình bị cận lại, tại a Thế Anh hỏi về vụ mổ mắt của Linh mà, Linh mơ thấy a ấy chưa mổ nhưng đã mượn kính của Linh để đeo rồi.
Ôi thương cái máy của a Sơn thế, nó kêu tạch tạch như có quả bom hẹn giờ bên trong, nó chết ổ cứng rồi.
Tối qua 2 cái xe môtô của 113 vào đường nhà Linh, hú còi ầm ĩ làm mọi ng trong nhà chạy xô ra, tưởng sẽ đc xem 1 vụ rượt đuổi ngoạn mục, thế nhưng chẳng thấy mục tiêu bị đuổi đâu cả, đã thế lại có cái xe tải bấm còi pem pem đi theo sau nữa, hình như chưa bao giờ 113 đuổi bắt xe mà xe tải lại đi hộ tống để mang chiến lợi phẩm về. Cứ tưởng có ông to to nào vào thăm cây đu đủ nhà mình chứ he he.
Linh vừa chạy qua văn phòng, khủng khíp thật, 2 bông hướng dương ko biết vì to nặng quá hay mưa gió mà cúi hẳn xuống, ôi nó là thọ thì chắc đc 1kg hạt mất.
No comments:
Post a Comment