Mưa thích quá, bạn có thấy ko, mát và ồn nhỉ, ngửi thử đi, thơm cực, nó đặc và mát giống nước đá non, còn nắng thì giống kem hoa quả chưa đông đặc nên loãng hơn và kém hấp dẫn hơn.
Mưa có biết đợi chờ nhớ mong, mưa có thấy vòng tay đón em mỗi lần, mưa có trên làn môi em run có nhau trong chiều mưa mình tay trong tay. Linh hay hát câu này lắm, ko cần biết nắng hay mưa he he.
Vui cực, họ đang làm cái gì trên tầng í, hàn xì toé lửa ra như pháo hoa.
Trương Hiền bảo Linh có vẻ vui quá, uh, có thể trong đầu Linh có 1 khối u làm phình các nơ ron cảm xúc vui lên, cũng có thể thời gian làm ở An Thành có nhiều thời gian rảnh rỗi nên Linh đọc nhiều, ngẫm nghĩ suy tư nhiều nên cái gì vui mình phải đặt trước nỗi buồn, hoặc là Linh đang "lớn" lên, học cách suy nghĩ từ nhiều góc độ, nâng niu từng niềm vui nho nhỏ; cũng có thể Linh sợ chết; 1 giả thuyết nữa là có thể Linh bị tổn thương, sau khi ngã con người ta sẽ khác đi chút chút. Có 3 suy nghĩ luôn làm Linh khóc, 1 là bố mất, 2 là mẹ đi lấy chồng, 3 là suỵt, thôi em giấu cho riêng em biết, khi đêm xuống em buồn em khóc :). Cái gì đến sẽ đến, cái gì đến đã đến, có muốn hay ko cũng phải chấp nhận, ngoài chấp nhận ra Linh còn phải thích nghi với hoàn cảnh và bắt hoàn cảnh thay đổi theo ý Linh. Hạnh phúc do mình tạo ra và cảm nhận mà.
Hôm nay chủ nhật, đi làm nhưng ko có hứng làm ko phải vì buồn, Hoàn hỏi là ăn gì mà vui thế, Linh nói chủ nhật mà.
Chủ nhật có gì chờ đón Linh ko? Linh rủ Hương thử việc cùng tối nay ăn ốc. Hôm nay là kỷ niệm 6 tháng ngày Linh mổ mắt đấy. Quá nhanh nhỉ. Đây cũng là 1 niềm tự hào của Linh, vì chứng tỏ Linh rất can đảm, đi 1 mình, làm thủ tục và quyết định nhanh chóng, thậm chí vội vàng. Hầu như ai cũng có bố mẹ đi cùng, tư vấn hỏi han kỹ lưỡng, có cô bé còn đi xem bói để biết khi nào mổ đc.
Nắng lên rồi, về hay ra văn phòng phôtô tài liệu đây? Thôi ở lại với Dặm đường xanh. Thích ông Stepen King rồi, thích ông dịch hơn nữa, cái cách kể chuyện rất gần mũi thân mật như là ông ấy ngồi trước mặt kể cho mình nghe vậy: nói bạn nghe, thề với bạn là, tin tôi đi, bạn biết ko......
Ko biết nước ngoài họ giới thiệu sách mới thế nào chứ Linh ghét mục giới thiệu sách mới của Việt Nam, sách hay 10 nhưng nghe họ nói chỉ thấy hay 1, họ chẳng đọc mà chỉ nghe tóm tắt hoặc nghe từ báo chí nên ko khách quan, mà họ đứng về phe nhà sản xuất chứ ko phải độc giả nên lợi nhuận chứ ko phải cảm xúc.
Linh ghét cả cái bọn phóng viên đi phỏng vấn nữa, nhất là bọn làm chương trình "gõ cửa ngày mới", lúc đầu còn gõ cửa 7h sáng thật, giờ thì cứng như đá, mở mồm ra là chào BÀ Giáo Sư, chào Ông tiến sĩ, ko thì Giám đốc A, Kỹ Sư B, nói thẳng ra là bác hoặc anh cho nhanh, lắm chuyện cứ phải bắt trước HQ với công thức: chức vụ + họ và tên = nhân vật VIP. Híc hic chào chị kế toán trưởng Nguyễn Thị Diệu Linh. Nghe điên nhỉ.
Linh thích bác Nguyễn Lân Dũng và Nguyễn Lân Hùng, bác Hùng cùng nông dân làm giàu nên rất bình dân, trả lời câu hỏi của 1 bác khác về việc có nên trồng chanh dây hay ko, bác nói là rất nên, vừa rồi chúng tôi đi công tác ở Lâm Đồng thấy trồng rất có hiệu quả kinh tế, 1 hecta đc lãi 500 triệu, nửa tỉ đấy, tôi hỏi rồi giống của Đài Loan là 30 nghìn 1 cây, ở viện thực vật họ bảo nhân giống dễ lắm chỉ 5k 1 cây thôi. Bác nói lên bổng xuống trầm, các cơ trên mặt vận động liên tục, nhất là mắt, thế mới thuyết phục người nghe chứ.
Người ta bảo đừng nghe cave kể chuyện, đừng nghe con nghiện trình bày. Linh nghĩ nên tuyển cave làm phóng viên hoặc MC thì tốt hơn, hoặc những người chuyên lừa đảo í.
No comments:
Post a Comment