Thursday, May 20, 2010

châm ngôn

Người khôn biết lựa chọn mà ko chồng chất sự hiểu biết. Lambert
Linh sống cảm tính, cái tôi rất cao nên cái gì thích thì nhớ và tìm hiểu, ko cần biết có cần thiết ko, cái gì cần nhưng ko thích thì cũng ko quan tâm.
Tôi viết là để cho tư tưởng được trong. R. De Gourmont
Viết ra những tư tưởng của mình là phương pháp hay để suy tưởng. Miguel De Unamuno
Linh đấy, cái gì bức xúc hoặc vui vẻ Linh phải nói ra hoặc viết ra cho nhẹ lòng, và để nhớ nữa. Dạo này Linh nhanh quên lắm, mấy hôm trước giá cả sản phẩm thuộc làu, tự nhiên lại quên hết. Hồi đi học cũng thế. Bố nói là nhớ để mà quên, quên để mà nhớ. Con cũng muốn thế lắm nhưng nếu quên rồi khi khôi phục lại thì mờ nhạt mong manh lắm, càng dễ quên hơn.
Viết trên blog này thì chia sẻ đc nhiều hơn là nói ra, Linh ko thích 1 câu chuyện kể ra 2 lần, nhàm lắm, đôi khi quên đi và đc nghe lại thấy cũng thú vị nhưng vẫn phảng phất cái gì đó quen thuộc.
Trong đường học vấn, ko tiến nghĩa là lùi. M. Roustan
Linh xác định ko làm nhà nước nên sẽ ko học tại chức, tốn thời gian và tiền bạc. Linh ko sợ học ko sợ ôn thi mà sợ quay bài, sợ đi thầy cô.
Ra đi là phương tiện duy nhất để tới nơi. Paul Morand
Quá chính xác luôn, Linh ko nhớ đọc ở đâu là ra đi để khẳng định giá trị của mình.
Hết châm ngôn rồi, chỉ còn câu thơ này thôi:
Ra đường thấy cánh hoa rơi
Hai tay nâng lấy cũ người mới ta.

No comments: