Thursday, May 20, 2010

empty

Linh ơi sao Linh làm sai sót nhiều thế.
Lúc nào cũng quên cũng nhầm ko hôm nào là ko có rắc rối.
Linh sợ bản thân Linh lắm.
Chưa bao giờ Linh ẩu và be bét như thế này, đồ cứng đầu bảo thủ.
Cứ như leo lên núi rồi thì phải lao xuống vậy, vui đc chút ít thì lại có tội lỗi.
Linh đang khủng hoảng và mất tự tin trầm trọng, Linh đang đánh mất lòng tin của mọi người.
Cố lên, cái gì cũng có cách giải quyết thôi. Chưa ổn nghĩa là chưa đến tận cùng. Cố lên từng chút một. Ở xổ số lúc đầu Linh cũng run lắm, mới đi làm đã bị ốm hoặc họ làm sai nên đi làm là 1 ác mộng, chỉ mong nhanh hết giờ. Bây giờ Linh có "tên tuổi" và "thương hiệu" rồi đấy, có khách hàng thường xuyên và thích nhất đc mọi người quý, niềm tự hào lớn của Linh. Cực bất ngờ và buồn vì chính nó lại cản trở Linh đi tìm việc. Phải tìm đc 1 công việc mà ko phải đi xa, làm theo giờ hành chính. Linh giận mẹ, giận Nam và giận Huế vô cùng vì lúc nào cũng nói là tìm việc mới thì vẫn phải đi làm thêm đc. Chuyện này Linh là người lo hơn ai hết. Linh thậm chí có thể đi làm ko công ở xổ số, chỉ vì yêu thích chứ ko phải vì tiền. Linh "trả thù" bằng cách hết giờ làm thì ra văn phòng cũ đọc truyện hoặc ngồi lại chơi để đi làm tiếp, tối về ko ăn cơm nữa. Chán.
Có 1 niềm vui nho nhỏ. Linh xin nghỉ làm ở An Thành, gọi nhiều cho các anh nhưng ko có phản hồi, Linh định thôi ko gọi nữa, chỉ viết để lại cho anh Giang mấy chữ thôi nhưng ko ngờ chiều qua a Giang gọi lại, 2 a e nói chuyện gần nửa tiếng, kỷ lục đấy, nếu ko phải làm nốt đơn hàng thì còn nói dài nữa cơ. Lần đi mổ mắt có việc cần nên a gọi cho Linh, Linh tức nên câu giờ đc 20 phút. Cũng hay vì ko nói hết nên tối a HẸN gặp để đối mặt, phải nói là hẹn vì chưa bao giờ a như vậy. Linh nói Linh nghỉ việc thì giống như ra đi, và có 1 vài điều cần trăn trối lại, về công việc của các anh, chứ ko phải tiền lương mà công việc của Linh cũng ko có gì phải bàn giao lại.
Chưa bao giờ a Giang nhanh và đúng giờ như vậy, bảo Linh xuống quán trà đá dưới nhà thiếu nhi và 4 phút sau đã ngồi ở đấy rồi, quá kỷ lục luôn.
Linh phản ánh lại các vấn đề bất cập của cty còn a thì biện hộ, lí do đúng đắn, lập luận chặt chẽ thậm chí còn quay lại "quật" Linh làm Linh rất bối rối và lúng túng, ko thể lấy đc dẫn chứng rõ ràng cụ thể. Linh nói Linh luôn bị thuyết phục và thông cảm với mọi sai lầm, chỉ cần 1 lí do nhỏ là tội lỗi lớn đc xoá sạch. A lái xe bảo chứng tỏ em là người bao dung độ lượng. Ngất ngây chưa. Chỉ đúng 1 phần thôi vì Linh gần như bị thôi miên vào câu chuyện của người khác, họ dẫn Linh đi đâu thì Linh dễ bị dẫn dụ mà quên mất mục đích của mình. Cứ ngồi trc người nói nhiều và lắm lí do là chẳng muốn nói hay suy nghĩ nữa, hoặc nghĩ theo cách nghĩ của họ.
Nói chung là Linh bị thuyết phục rồi, có nhiều việc Linh nói ra đc nên thấy rất thoải mái, chưa bao giờ Linh nghe điện của a Giang mà lại thấy vui vẻ thoải mái, cứ thấy cuộc gọi của a là tinh thần căng ra chuẩn bị buồn bực.
Anh Giang bảo tối nay đối mặt tiếp, cái kiểu nói của anh rất buồn cười, nghe như kiểu Linh bận rộn lắm cố mà xếp lịch hẹn với anh tối nay và phải chắc chắn. Buồn cười thật, làm việc 6 tháng với nhau nhưng chỉ nói chuyện nước chè vài lần ở văn phòng, tán phét lung tung thôi chứ ko công việc hay gia đình, hôm qua là lần đầu tiên nói chuyện ngoài văn phòng, lại ngồi ở quán bên đường nữa chứ. Linh trêu là tối mai mà gặp thì ngồi chỗ khác, ở đây bụi lắm họ đang lát gạch hè phố mà.
Ôi cái cuộc đời này.
Ôi ta buồn ghê, ta chán ghê

No comments: